Một cuộc hội thoại giữa người quản lý quán ăn và một sinh viên đại học vừa nghỉ hè:
_Liệu em có chắc chắn mình làm được công việc này?
_Chị đừng quá lo, rồi em sẽ quen thôi!
_Vậy em có thể đi làm vào ngày mai luôn không?
_Dạ, được ạ!
_Vậy ngày mai đến nhận việc luôn nhé, hãy đến đúng giờ.
_Em cảm ơn ạ!
Thiếu nữ chạy ra ngoài cửa hàng với gương mặt rạng rỡ đầy vui mừng.Người mẹ đang chờ sẵn ngoài cửa với gương mặt lo âu khi nhìn thấy con gái liền nhẹ lòng phần nào, bà liền hỏi con gái:
_Hill, mọi chuyện thế nào rồi, họ có nhận con không?
_Mẹ đừng lo lắng nữa, họ đã nhận con rồi, hẹn ngày mai đi làm luôn.
Nghe con gái nói vậy, người mẹ thở phào nhẹ nhõm:
_Thật may mắn!
Nhưng tâm trạng bà lại bất an hơn, nếu gia cảnh tốt hơn Hill sẽ được tận hưởng kì nghỉ hè như bao sinh viên khác thay vì đi làm thêm bán sức lao động để dành một vốn tiền cho năm học tới.
Giá như bản thân được quay trở lại, bà ấy sẽ chọn đúng người để cuộc sống của hai cô con gái của bà, nhất là cô con gái đầu lòng sẽ bớt khổ sở hơn, dù chẳng biết liệu có tốt hơn hay không nhưng nếu được như vậy những đứa trẻ sẽ có một người cha đầy trách nhiệm đúng như bổn phận đáng có của một người cha.
Cố gắng gạt đi những suy nghĩ nặng nề, bà nhìn lại con gái mình, một cô gái đang tuổi thiếu nữ đầy sức sống với gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu pha chút sự lạnh lùng trước mặt, bà ước con gái mình có thể tươi tắn hơn một chút nhưng áp lực học tập và học phí dường như đã cướp đi sự tươi tắn đó.
_Về nhà sớm thôi con, cần phải nghỉ ngơi thật tốt để chuẩn bị đi làm đúng giờ.Trễ giờ trong ngày đầu tiên sẽ gây ấn tượng cực kì xấu với quản lý.
Hill dạ mẹ rồi nhìn gương mặt bà ,mặt dù gương mặt cố tỏ ra vui vẻ khích lệ cô nhưng cô biết trong lòng mẹ không hề vui chút nào cả , từ khi bố mẹ ly thân thì cũng đã bốn năm không bao giờ hỏi thăm nhau,cha cô cũng chỉ khi thoảng gửi tiền cho có trách nhiệm còn lại đều do bà gánh vát nên rất vất vả .
Trên đường về, bà hỏi Hill liệu tối nay cô muốn ăn gì bà sẽ chuẩn bị nhưng Hill chỉ đang chìm trong suy nghĩ liệu công việc này của cô có thể dài lâu không mà thôi.
Trong tâm trạng suy tư cô trông thấy một đứa trẻ đang chạy ra giữa đường bắt lấy một quả bóng nhỏ tuột khỏi tay, nhưng phía sau cô bé là chiếc xe hơi đang mất lái,cô lao tới trong khi mẹ cô bất ngờ định gọi cô lại.
_"Uỳnh"
Cả cơ thể cô đầy đau nhói,thậm chí tay chân cô còn phát ra âm thanh răng rắc của gãy xương, trán cô chảy dài vệt máu không ngừng xuống làm bết mái tóc đen mềm mại nhẹ nhàng.Hơi thở cô đầy nặng nề ngắt quãng.
Mẹ cô chạy đến ôm cô vào lòng rồi gào khóc vì không thể tin được những thứ vừa xảy ra, bà vội rút điện thoại gọi cứu thương rồi cúi mặt xuống nhìn con gái đầy đau khổ:
_Không ...tỉnh táo lại đi... con nói sẽ về nhà cùng mẹ mà.
Nhưng Hill lúc bấy giờ đã dần cạn kiệt hơi thở,cô dùng sức lực nói câu cuối cùng:
_Xin mẹ đừng khóc... hãy sống thay phần con chăm sóc Latty ,con bé không thể thiếu mẹ được .
Ý thức dần biến mất và cô đã trút hơi thở cuối cùng, người mẹ của cô chỉ còn biết ôm con mình đầy đau khổ tuyệt vọng trước mọi người vây quanh