Trong cái lặng im thâm sâu của đô thị phồn hoa, tiếng còi của chuyến tàu Bắc - Nam bỗng chốc vang lên, như một nốt nhạc bất ngờ xé toạc sự tĩnh mịch, khuấy động cả không gian lạnh lẽo của đầu xuân. Tiếng còi ấy không chỉ là âm thanh bình thường, mà như dòng chảy của ký ức, len lỏi qua từng góc phố, hòa quyện với cơn mưa ngâu đang thì thầm với đất trời, và như thể, nó xuyên qua cả bản hợp tấu của côn trùng nơi rừng núi xa xăm.
Đoàn tàu – con rắn khổng lồ uốn lượn trong màn đêm, đang trườn qua một đường hầm hun hút, dài tựa như vô tận. Mỗi nhịp thở của đoàn tàu đều khiến không gian co rút lại, và cái chiều dài vô tận đó chẳng hề là thứ yêu thích của Lục.
"Ngày ấy... con đường ấy cũng dài như thế này nhỉ?"
Giọng nói trầm ấm của chính Lục bật ra, như một cơn gió lạc lối, thoắt ẩn thoắt hiện trong không gian chật chội của toa tàu. Cũng đành chịu thôi, Lục chẳng còn quyền ngồi những toa tàu hạng sang nữa, nơi không có tiếng trẻ con khóc ré, không có tiếng lục đục của những kẻ không ngừng đi lại, và cũng chẳng có chiếc ghế nào được thiết kế hoàn hảo để ngả êm ái ra sau mà không hề vô tình. Hoàn cảnh của cậu giờ đã khác, muốn đòi hỏi gì cũng phải xem xét cái ví rỗng trước đã.
Lục trầm ngâm trên chiếc ghế đã mất đi sự vững chãi vốn có, lưng cậu thẳng cứng như một cây cổ thụ chịu đựng mọi áp lực mà chẳng hề đổ gục. Cậu chống cằm, tựa người vào thành ghế với một mắt nhắm nghiền, và cánh tay trái của cậu – biểu tượng của sự thiếu vắng – được thắt chặt bằng vạt áo. Hôm nay, trên vai Lục là một chiếc áo măng tô, chẳng phải vì cậu có nhiều quần áo, mà đơn giản vì việc khâu lại những lỗ đạn với chỉ một tay thật sự quá khó khăn. Đây là thứ duy nhất cậu còn có thể mặc.
"Này, cậu trai trẻ, cậu có thể đổi chỗ cho ông già này khi đoàn tàu ra khỏi đường hầm không? Ta thật sự thắc mắc ngoài kia trông thế nào, và để cảm ơn, ta có mấy chiếc bánh quy đây để trao đổi!" – ông lão với mái tóc bạc như tuyết cất tiếng, đôi môi nở nụ cười hiền hậu. Nhìn thoáng qua, ai cũng có thể tưởng đây là hai người bạn già đã biết nhau từ thuở thiếu thời, vì gương mặt của Lục giờ đây cũng chẳng còn vẻ trẻ trung gì nữa. Đôi mắt lờ đờ in hằn những quầng thâm sâu thẳm, bộ râu lởm chởm được cắt tỉa vụng về càng khiến những nếp nhăn trên khuôn mặt anh thêm phần rõ rệt, hằn sâu như những con đường mòn thời gian đã cày xới lên da thịt.
Nếu ai đó nghe câu chuyện này, sẽ chẳng ai tin rằng Lục mới chỉ hưởng thụ mười sinh nhật tròn đầy. Về mặt lý thuyết, cậu mới chỉ mười tuổi – chào đời vào một ngày kỳ diệu hiếm hoi của tháng Hai – ngày 29. Nhưng có lẽ, khôi hài thay, tuổi đời thật sự của cậu đã vượt qua ngưỡng bốn mươi, một người đàn ông trung niên với linh hồn cằn cỗi. Và đâu đó, sâu trong thâm tâm, Lục vẫn mong rằng mình thực sự chỉ là một đứa trẻ mười tuổi – cái độ tuổi mà cuộc đời cậu bắt đầu lăn xuống vực sâu của địa ngục.
"Cháu sẵn sàng đổi chỗ cho bác. Về phần bánh quy, cháu xin cảm ơn, nhưng bác cứ giữ lấy." – Lục trả lời, giọng nói thoáng vẻ lạc lõng, mang theo một nụ cười mỉm gượng gạo. Cậu toan đưa tay trái lên gãi đầu, theo thói quen đã ăn sâu vào tận tiềm thức, nhưng chợt nhận ra nó đã không còn. Năm năm – ngần ấy thời gian kể từ ngày cánh tay trái biến mất, nhưng sự trống rỗng vẫn còn lại đó, như một lời nhắc nhở đau đớn chẳng thể xóa nhòa.
"Hahaha! Ngày may mắn của ta rồi đây! Thật hiếm khi gặp được một thanh niên tốt bụng như cậu. Nhưng thứ mà cậu đeo bên hông là gì vậy? Nó cứ chọc vào ta suốt từ nãy đến giờ!" – ông lão cười lớn, giọng ông như tiếng chuông vang dội, tay chỉ vào vật lạ treo bên hông Lục.
"À, cái này là đồ lưu niệm cháu kiếm được từ nước ngoài. Gần đây, khu nhà cháu có nhiều trộm cắp, nên cháu mang theo để phòng thân." – Lục đáp lại, tay khẽ vuốt ve khối trụ tam giác màu vàng metallic, to bằng nắm tay, buộc chắc vào cạp quần. Trên bốn mặt của khối trụ ấy, những con mắt được khắc tỉ mỉ, gợi lên cảm giác về một giáo hội bí ẩn, nhưng chẳng giống bất cứ giáo hội nào mà Lục từng biết.
Khi ông lão vẫn còn say sưa khen ngợi món đồ lưu niệm, ánh sáng dịu nhẹ của hoàng hôn gõ nhẹ lên ô cửa kính, báo hiệu cho hai người rằng đoàn tàu đã ra khỏi đường hầm. Ngay lúc đó, cả hai ngừng tán chuyện và lặng lẽ đổi chỗ ngồi như đã thỏa thuận.
"À này! Cậu chưa ngủ tử tế suốt chuyến đi này đúng không? Ghế của ta chắc chắn lắm, cậu không cần lo sẽ bị ngã đâu." – Lão Trần nói nhỏ nhẹ, như thể muốn bảo vệ từng giấc mơ của Lục. Trên chuyến tàu tàn tạ này, một chiếc ghế tử tế thật sự là món quà vô giá, nhất là đối với một kẻ đã rời bỏ tổ chức, như Lục.
Khuôn mặt hờ hững của Lục nở một nụ cười nhẹ. Nó không còn là nụ cười gượng ép nữa, mà là nụ cười đến từ sâu thẳm tâm hồn cậu – một khoảnh khắc bình yên thoáng qua, như tia nắng mong manh len lỏi qua kẽ lá.
Ba mươi năm lạc lõng giữa biển đời dối trá. Đôi tay cậu đã tắm trong máu tươi, đôi mắt từng thấy cái chết, và tâm hồn cậu giờ đây chỉ còn là mảnh vỡ. Bao nhiêu lần, nếu không phải là "cậu", thì tất cả đã là một câu chuyện khác.
Ngồi thoải mái trên chiếc ghế tử tế duy nhất, đôi mi Lục từ từ khép lại, và cậu chìm sâu vào giấc mơ. Cho đến lúc này, mọi thứ vẫn đang diễn ra bình thường.
Kế hoạch lý tưởng là vậy.
"Xác thịt được nặn từ bụi đất, linh hồn là hơi thở của sinh khí được ban cho..." Giọng nói ấy vang vọng trong không gian mờ ảo của cõi mơ, một giọng nói dịu dàng nhưng trầm đục. Trước mặt Lục, một bóng hình hiện ra – mái tóc màu cam, mềm mại như ánh bình minh. Bóng hình ấy vuốt ve mái tóc đen nhánh của Lục, như đang ôm lấy quá khứ của cậu bằng chính đôi tay của định mệnh.
"Lục này, em có biết khi chết đi, linh hồn sẽ trở về đâu không?" Bóng hình hỏi, đôi mắt sáng tựa ánh sao đêm, ấm áp và trìu mến.
"Trở về đâu ạ?" – Lục ngơ ngác hỏi lại, giọng cậu run rẩy như thể nỗi đau trong lòng muốn vỡ òa ra thành tiếng.
"...Quay trở về nơi Đấng đã ban nó. Ở nơi đó, không có đau đớn hay than khóc, chỉ có bình yên. Thật tuyệt vời phải không, nhóc con?" – Giọng nói ấy nhẹ nhàng như làn gió, mang theo cả một trời yên bình về trong lòng Lục.
"Anh à... Em lại mơ rồi phải không? Đừng chơi đùa với tâm trí của em nữa... Em không thể mơ được nữa..." Lục run rẩy, như thể đang chìm sâu vào một vực thẳm không đáy, không còn đủ sức nắm lấy thực tại.
Bỗng chốc, cảnh tượng trong giấc mơ như một bức tranh bị xé toạc. Bóng hình với mái tóc cam biến mất, thay vào đó là cảnh đổ nát, với một xác chết lạnh lẽo nằm chỏng chơ giữa sự tàn phá. Trước cái xác ấy, một người đàn ông gầy gò với mái tóc trắng dài lê thê đứng im, bóng dáng hắn phủ xuống như một cái bóng tử thần che lấp cả mặt đất.
Và ngay phía sau người đàn ông ấy, là Lục.
Bụp!
"Mày đã làm gì!? Trả lời tao đi! Tứ!"
Lục choàng tỉnh khỏi cơn mơ, đôi mắt mở to đầy hoảng loạn. Cậu vô thức vung tay đập mạnh vào ghế của Lão Trần. May thay, ông lão không còn ở đó, có lẽ ông đã đi đâu đó trong vài phút ngắn ngủi.
Bàn tay chi chít những vết sẹo của Lục không ngừng run rẩy, đưa lên ôm lấy khuôn mặt xơ xác của cậu. Những hình bóng từ quá khứ như bóng ma luôn bám lấy tâm trí cậu, không lúc nào buông tha. Về lý thuyết, Lục không thể ngủ hay mơ. Suốt những năm tháng làm công cụ giết chóc cho tổ chức, tâm trí cậu đã tự động sắp xếp những ký ức đẫm máu và dối trá thành những giấc mơ quái đản.
Mỗi cảnh tượng trong giấc mơ đều rõ nét, sống động như thực, vì tất cả đều là sự thật. Đó là những gì cậu đã trải qua, từng khoảnh khắc, từng vết thương, từng nỗi đau.
Ba mươi năm ròng rã, Lục chưa một ngày ngừng mong mỏi cái chết đến với mình. Cậu sống như một cỗ máy vô hồn, lặp đi lặp lại những nhiệm vụ tàn bạo và phục tùng tổ chức một cách mù quáng. Đến khi sự thật phía sau bức màn được phơi bày, đó cũng là khoảnh khắc cậu thức tỉnh.
"Rồi ai cũng sẽ trở về với cát bụi, nhưng linh hồn của cậu sẽ trở về nơi Đấng đã ban nó." – Câu nói ấy vẫn vang vọng trong tâm trí Lục, kể từ ngày cậu quyết định phản bội tổ chức và dứt áo ra đi.
Câu chuyện của Lục bắt đầu từ khi cậu còn là một đứa trẻ mười tuổi, sống trong một gia đình tràn đầy hạnh phúc và tiếng cười. Cha mẹ cậu, dù bận rộn với công việc, vẫn luôn dành cho Lục những khoảnh khắc quý giá, biến mỗi phút giây gia đình bên nhau trở thành một món quà. Lục chưa từng trách họ bất cứ điều gì. Nhưng rồi, sự bình yên ấy chỉ là một đoạn tạm dừng ngắn ngủi trước cơn bão.
Có lẽ cuộc đời luôn biết cách đòi lại những gì quý giá. Và lần này, nó đã lấy đi niềm hạnh phúc nhỏ nhoi của Lục một cách không thương tiếc.
Một ngày trời âm u, như báo hiệu những điềm chẳng lành sắp tới, cha cậu đột ngột bảo Lục ra chợ mua đồ cho bữa tối, lấy lý do rằng mẹ bị ốm và ông cần phải ở nhà chăm sóc bà. Lục, như mọi lần, ngoan ngoãn vâng lời. Chuyến đi chợ tưởng như bình thường đó lại chính là khởi đầu của bi kịch. Lục không phải lần đầu ra chợ, nhưng hôm ấy có điều gì đó rất khác.
Những thứ cha bảo cậu mua dường như không liên quan đến nhau. Những nguyên liệu được liệt kê cách nhau quá xa, và thực đơn hôm ấy phức tạp hơn hẳn những ngày bình thường. Dường như cha cậu đang cố kéo dài thời gian, để cậu không thể về nhà sớm.
"Cha đang trừng phạt mình sao? Nhưng mình đã làm gì sai?" – Lục lẩm bẩm trong khi đi qua những sạp hoa quả. Trái tim cậu như gợn lên nỗi lo lắng mơ hồ. Dù không hiểu chuyện gì đang diễn ra, cậu vẫn dùng tiền túi để mua thêm chút trái cây ngọt ngoài danh sách, hy vọng sẽ làm dịu đi tâm trạng của cha mẹ, mặc dù không biết mình đã làm sai điều gì.
Sau gần hai tiếng lang thang khắp chợ, Lục trở về nhà. Và ngay từ khoảnh khắc bước tới cửa, cậu đã biết có điều gì đó kinh khủng đã xảy ra. Cánh cửa nhà không được đóng chặt như lúc cậu rời đi – điều mà cha mẹ cậu sẽ không bao giờ quên làm. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Lục.
Lục cầm chặt chiếc bút kim loại – món quà sinh nhật mà cha tặng cậu năm lên chín – như một vũ khí duy nhất có trong tay. Cậu đẩy cửa thật khẽ, mắt đảo quanh ngôi nhà thân thuộc. Tất cả vẫn yên tĩnh, không có sự xáo trộn nào trong đồ đạc, nhưng... không có ai. Cha mẹ cậu đã biến mất.
Tim cậu thắt lại, linh cảm về điều gì đó khủng khiếp lấp đầy không gian. Lục hướng mắt về cầu thang dẫn lên tầng hai. Đôi chân run rẩy như bị kìm giữ bởi một sức nặng vô hình. Lục đứng đó, bất động, nỗi sợ dâng tràn, nhấn chìm cậu vào bóng tối của chính sự kinh hoàng.
Cậu bước từng bước chậm rãi lên cầu thang, mỗi bước chân như dài thêm vô tận. Khi cậu đến trước cửa phòng ngủ, hơi thở gần như ngừng lại. Tay cậu run run nắm lấy tay nắm cửa và đẩy nhẹ ra.
Cảnh tượng trước mắt khiến cậu choáng váng. Trên sàn nhà, cha mẹ cậu nằm bất động, máu loang lổ nhuộm đỏ tấm thảm. Cậu lao tới, ôm chầm lấy họ, nhưng cơ thể họ lạnh lẽo, không còn sự sống. Tiếng nức nở của cậu vang vọng trong căn phòng yên ắng như thể thế giới đã sụp đổ.
Nỗi đau bóp nghẹt trái tim của Lục. Cậu không thể tin vào mắt mình. Những lời nói dặn dò kỳ lạ của cha, những khoảng thời gian bất thường trước khi vụ án xảy ra... tất cả những dấu hiệu cậu đã bỏ qua. Trong sự hỗn loạn, Lục cố gắng quan sát lại hiện trường. Vết dao trên cơ thể cha mẹ quá gọn gàng, không giống như của một kẻ vô tổ chức gây ra.
Những gì cậu nhìn thấy được xác nhận khi đôi mắt Lục nhìn lên trần nhà – một chuỗi ký tự bí ẩn được khắc lên trần nhà, như một manh mối mời gọi cậu tiến bước đến nơi nào đó.
Sự thơ ngây và nỗi đau tột cùng của Lục đã thúc đẩy cậu cầm lấy một con dao bếp gần đó. Cậu, với trái tim tan nát và đôi mắt đỏ ngầu vì nước mắt, lao mình vào bóng đêm với ý định tìm ra kẻ đã gây nên cái chết của cha mẹ mình.
Nơi mà Lục tìm đến là một căn nhà nhỏ nằm sâu trong con hẻm tối tăm. Khi bước vào, trước mắt cậu là một cảnh tượng kinh hoàng: một người đàn ông nằm sõng soài trên sàn, bên cạnh là một con dao dính máu. Kẻ thủ ác? Cậu hoang mang, định bỏ chạy thì một giọng nói vang lên từ phía sau.
"Đừng đi, Lục!" – Giọng nói ấy trầm lắng, nhưng đầy quyền uy.
Lục quay lại, và trước mắt cậu là một người đàn ông trung niên với khuôn mặt hiền hậu, nhưng cũng đầy bí ẩn.
"Ngươi là ai?" – Lục hỏi, giọng run rẩy vì hoảng sợ và căm phẫn.
"Chú là đồng nghiệp cũ của cha mẹ con..." – Người đàn ông đáp, đôi mắt sâu thẳm như chứa đựng cả một biển trời dĩ vãng. "Chú đến đây để bảo vệ con."
Lục không tin vào tai mình. Bảo vệ ư? Khỏi thứ gì? Tại sao cha mẹ mình phải chết? Ai đã hại họ? Họ có gì đáng để bị lấy đi chứ? Họ là tất cả đối với cậu.
"Bọn chú khác chúng. Bọn chú đang chiến đấu chống lại những kẻ đã giết cha mẹ con," người đàn ông tiếp tục. "Cha mẹ con từng là thành viên của một tổ chức đen tối. Nhưng họ đã cố gắng rời đi. Và vì điều đó, họ đã phải trả giá bằng mạng sống."
Lục chết lặng. Cả thế giới như sụp đổ dưới chân cậu. Mọi niềm tin, hy vọng, yêu thương – tất cả giờ đây chỉ còn là tro tàn. Tại sao? Tại sao cha mẹ cậu lại làm thế?
"Vì họ biết quá nhiều bí mật của tổ chức," người đàn ông giải thích. "Và tổ chức ấy muốn mọi bí mật được chôn vùi cùng họ."
Nỗi căm hận bùng lên trong lòng Lục, như ngọn lửa thiêu đốt toàn bộ trái tim cậu. Đôi tay bé nhỏ nắm chặt lại, như thể muốn bứt tung khỏi cơ thể.
"Chú sẽ giúp con," người đàn ông tiếp lời, giọng ông trầm ổn nhưng vững chãi. "Ta là Chú Tư. Chú sẽ đưa con đến nơi an toàn, nơi con có thể học cách bảo vệ bản thân và chống lại tổ chức kia."
Lục gật đầu trong cơn bão lòng. Lúc đó, cậu tin rằng đó là con đường duy nhất – con đường để trả thù cho cha mẹ và bảo vệ chính mình.
Lục hít một hơi thật sâu, mồ hôi chảy thành từng giọt lăn dài trên khuôn mặt hốc hác của cậu. Ký ức về cái chết của cha mẹ lại một lần nữa quay trở lại, ám ảnh lấy cậu như một bóng ma không thể xua đuổi. Nhìn quanh toa tàu, bầu trời ngoài kia đã chuyển sang đêm. Lục nhận ra, mình đã "ngủ" bao lâu?
Cậu run rẩy vuốt đi những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, cố gắng xua tan bóng tối ám ảnh trong tâm trí. Nhưng một điều khác khiến cậu hoảng sợ hơn: không gian trong toa tàu đã yên tĩnh một cách kỳ lạ.
Bật dậy khỏi chiếc ghế êm ái, cậu lao thẳng về phía toa đầu tàu, nhưng trước mắt cậu là sự trống rỗng kỳ lạ – không còn ai. Mọi người, tất cả hành khách, đã biến mất không dấu vết.
Đột nhiên, tiếng bước chân dồn dập vang lên từ bên ngoài. Lục hoảng hốt nhìn ra ngoài cửa sổ chỉ để thấy một bóng hình mờ mờ ảo ảo đang di chuyển nhanh tới mức tưởng như đang chạy song song với đoàn tàu. Chưa kịp định thần, một ánh sáng đỏ lóe lên từ bóng hình ấy, để lộ ra lưỡi kiếm đỏ ngầu, to tới mức đáng kinh ngạc.
" Ôi thôi nào... " - Lục chán nản thốt lên.
Đùng!!
Tiếng rít kim loại vang lên như tiếng thét giữa rừng sâu, khi đầu tàu bị đánh văng khỏi đường ray. Toàn bộ đoàn tàu trật bánh, chao đảo trong một khoảnh khắc kinh hoàng. Mọi thứ như ngưng đọng trong vài giây dài đằng đẵng, trước khi sự hỗn loạn tràn đến.
Ánh đèn trên toa tàu chớp nháy điên cuồng, hắt ra những tia sáng yếu ớt trong cái bóng tối đầy đe dọa của khu rừng. Tiếng kim loại va vào nhau chói tai, bánh xe rời khỏi đường ray, kéo theo toàn bộ thân tàu lao thẳng vào khu rừng bên dưới. Lục chỉ kịp cảm nhận một cú giật mạnh từ phía sau trước khi cơ thể bị hất tung lên không trung. Mọi thứ mờ đi, chìm trong tiếng gầm rú và tiếng cây cối đổ rạp.
Toa tàu nghiêng hẳn, lật úp, kéo theo một cơn bão bụi bặm và tiếng gỗ vỡ vụn. Tiếng kim loại xoắn vặn như tiếng cưa nghiến trong không gian chật hẹp, át đi mọi âm thanh của tự nhiên. Lục bị ném mạnh vào thành toa, cảm nhận rõ cơn đau nhói lan khắp sống lưng. Cậu ho sặc, vị máu thoáng qua nơi cổ họng, nhưng cơn đau thể xác không là gì so với cảm giác nguy hiểm đang cuộn trào từ tận sâu trong lòng ngực.
Tàu dừng lại, yên tĩnh một cách kỳ lạ.
Lục lảo đảo đứng lên giữa đống đổ nát, mắt mờ đi vì bụi và máu chảy từ trán. Toa tàu xung quanh cậu giờ chỉ là một khối sắt vụn, nghiêng ngả giữa những thân cây bị đâm gãy. Đầu óc cậu choáng váng, cơ thể đau đớn, nhưng tâm trí cậu vẫn vô thức theo thói quen ánh lên một tia lo lắng rằng sẽ có nhiều người bị thương vì sự cố này. Tuy nhiên, chẳng mất bao lâu để cậu nhớ lại rằng: Toa tàu hoàn toàn không còn một ai khác.
Lặng lẽ, chỉ còn mình cậu.
Cậu rướn người ra ngoài cửa sổ vỡ nát, nhìn quanh trong ánh sáng le lói của buổi chiều tàn. Đống đổ nát của đoàn tàu nằm giữa một khu rừng u ám, bóng đêm dần nuốt chửng lấy mọi thứ, chỉ để lại vài tia sáng yếu ớt từ những mảnh kim loại sáng lấp lánh. Những toa tàu còn lại đã bị nghiền nát, nằm chồng chất lên nhau như những món đồ chơi hỏng, rải rác khắp khu rừng rậm rạp.
Một sự im lặng chết chóc bao trùm.
Nhưng không phải hoàn toàn.
Từ xa, trong màn sương mờ ảo, một bóng hình dần hiện ra.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng nhưng dứt khoát vang vọng giữa đống đổ nát. Ánh sáng đỏ ma quái từ một thanh kiếm khổng lồ lóe lên, phản chiếu ánh sáng lập lòe từ những mảnh vỡ xung quanh. Kẻ đó đang tiến về phía Lục, mỗi bước đi như một đòn tấn công vào bầu không khí nặng nề.
Lục, dù kiệt sức và đau đớn, vẫn đứng thẳng người. Ánh mắt cậu sắc lạnh, nhưng một chút bất ngờ vẫn thoáng qua khi nhận ra người đang bước tới.
"Cuối cùng thì cũng gặp lại anh," giọng nói lạnh lẽo vang lên, hòa vào không gian tối tăm như một cơn gió lạnh buốt.
Kẻ đứng trước mặt cậu không ai khác ngoài bóng hình quen thuộc – hắn, kẻ từng là đồng đội, giờ lại là kẻ săn đuổi. Lục biết, sự xuất hiện của hắn không báo hiệu điều gì tốt đẹp. Trong ánh sáng lạnh lẽo của ánh trăng, kẻ đó mỉm cười, đôi mắt sáng rực trong bóng tối.
"Chúng em đã tìm kiếm anh lâu lắm rồi, Lục..."
Lục im lặng, cậu cảm nhận được sự áp bức dồn dập từ phía kẻ đứng trước mặt. Nhưng trước khi cậu kịp phản ứng, một loạt tiếng động mạnh mẽ vang lên từ những toa tàu đổ nát xung quanh. Bốn bóng hình lao ra từ trong đống đổ nát, nhanh như chớp, đứng xung quanh cậu như những bóng ma xuất hiện từ quá khứ. Đôi mắt lạnh lẽo của họ chiếu thẳng vào cậu.
Những đồng đội cũ của cậu.
Lục thở dài, cơ thể căng cứng, chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất. Họ không còn là những người bạn nhiệt huyết của ngày xưa nữa – ánh mắt của họ giờ chỉ còn lại sự lạnh lùng và tàn nhẫn. Họ đến để thực thi mệnh lệnh, và mệnh lệnh này chắc chắn không chắc chắn không là tha mạng cho cậu.
Một trong số họ lên tiếng, giọng nói run rẩy nhưng kiên quyết: "Đại ca... chúng tôi không muốn giết anh."
Lục nhìn vào đôi mắt của người lính trẻ, trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, cậu thấy sự do dự. Nhưng cậu biết rõ, chẳng còn con đường nào khác. "Nếu đó là điều các cậu phải làm..." – Lục cười nhạt – "Thì làm đi."
Trận chiến bắt đầu trước khi bất kỳ ai kịp phản ứng.
Tiếng kiếm vang lên trong không gian tĩnh lặng, kim loại va chạm với kim loại, tạo nên những âm thanh sắc bén như xé toạc không gian. Lục né tránh những đòn tấn công với tốc độ đáng kinh ngạc, dù cơ thể cậu đã kiệt quệ. Những động tác dứt khoát và chính xác, một phần của bản năng chiến đấu mà cậu đã mài giũa qua bao năm tháng trong bóng tối.
Nhưng cậu biết, sức lực của mình không thể cầm cự được lâu.
Giữa trận chiến, khi cậu cảm thấy đôi chân của mình bắt đầu yếu đi, một giọng nói vang lên trong tâm trí cậu, quen thuộc và đầy quyền lực: "Đến lượt tao chưa?"
Nhất.
Bản ngã đen tối, con quỷ trong tâm trí của Lục trỗi dậy, như một kẻ khát máu đang chờ được giải thoát. Cậu nhắm mắt lại trong giây lát, rồi mở mắt ra với ánh nhìn lạnh lẽo khác thường. Khí chất của cậu thay đổi, không còn là sự kiệt sức hay đau đớn nữa – mà là một cơn bão tàn ác sắp sửa bùng phát.
"Rồi..." - Lục đáp lại với giọng trầm trầm.
Không khí xung quanh cậu đột ngột thay đổi, trở nên nặng nề và đáng sợ hơn. Những kẻ thù của cậu đứng lùi lại, ánh mắt đầy hoảng sợ. Họ biết rõ sự xuất hiện của Nhất, và hiểu rằng điều này có nghĩa là gì. Nhất không phải Lục – hắn là kẻ giết người không chút do dự.
Một trong số họ thì thầm, giọng run rẩy: "Anh ấy... tỉnh rồi."
Nhất, với nụ cười lạnh lẽo, đáp lại bằng một giọng cười khàn đặc. "Không ai sống nổi đâu."
Không ai có thể cản nổi con quái vật này khi nó đã thức tỉnh. Nhát chém đầu tiên của Nhất nhanh đến mức không ai kịp nhìn thấy, chỉ còn lại tiếng kêu gào của người lính trẻ trước khi gục xuống. Máu văng tung tóe, hòa vào bụi bặm và đống đổ nát, biến chiến trường thành một khung cảnh địa ngục. Nhất di chuyển như một bóng ma, không có chút chần chừ hay do dự trong mỗi cú vung dao.
Trận chiến chỉ vừa mới bắt đầu, nhưng Nhất đã định đoạt kết cục.
Tiếng gió hú vang lên trong khu rừng đen tối, như một khúc nhạc tiễn đưa cho những linh hồn đã khuất. Bóng tối bao phủ, và đống đổ nát của đoàn tàu nằm im lìm, chẳng còn ai trong số những kẻ đứng đó sẽ sống sót để kể lại câu chuyện. Chuyến tàu giá rẻ kia đã bị lật đổ, giờ chỉ còn chuyến tàu của Cái chết đang đến gần, và Nhất là người cầm lái.