"Phía sau bức tường, chắc chắn là một bầu trời tuyệt đẹp đó."
Bầu trời tuyệt đẹp ư!!, thật mơ hồ. Nhưng cuộc sống bây giờ thật tốt. Nụ cười của em, như một thiên thần mang đến ánh sáng cho cuộc đời của tôi.
"Thật sao? Khi nào lớn lên, chúng ta cùng nhau đi xem nhé,Roxy!."
Đôi mắt lấp lánh xinh đẹp của em ấy mở to và nhìn tôi, chờ đợi câu trả lời từ phía tôi. Nhưng tôi sẽ trả lời theo cách khiến em ấy cảm thấy vui vẻ thay vì nói sự thật. 'Không có gì đẹp đẽ ở cái thế giới đổ nát ngoài kia'.
Những câu chuyện em kể cho tôi, là những gì có trong những cuốn sách lịch sử không có màu sắc, nhợt nhạt như cuộc sống bây giờ, còn cái thế giới bên ngoài kia rất rộng lớn nhưng nó đã không còn là nơi lý tưởng để sinh sống, không phải là một chuyến phiêu lưu hay một cuộc sinh tồn mà nó chỉ có cái chết đang chờ đợi chúng ta bên ngoài đó.
Một chiếc đèn dẫn đầu đã đứng lến và kêu gọi những người còn sống đứng lên vì loài người, họ xây dựng căn cứ để lại lũ quái vật. Thế nhưng dù có cố gắng đến mấy cũng là vô nghĩa.
Vì, chẳng có ân huệ nào của thần ban xuống cứu loài người, có quái vật thì phải có người hùng nhưng câu trả lởi là không, không có "anh hùng" và cả "huyền thoại" giải cứu nhân loại.
Tiếng đọc sách của em, nó thật dịu dàng khiến tôi muốn chìm ảo mông của bản thân trong một cuộc đời tôi có em mãi mãi.
Và, những gì chúng ta không biết về thế giới ngoài kia trong sách đều có, trong sách cũng không có nói về thế giới trước khi bị xâm chiếm.
Dù tôi cũng rất muốn biết 1000 năm trước, năm 2025 thế giới tuyệt đẹp thế nào, nhưng có lẽ có người còn muốn biết điều đó hơn cả tôi "Roxy, em ấy cũng giống như tôi, đều khát khao tự do"
Chiếc lồng chim này đang giam giữ chúng tôi và cũng bảo vệ chúng tôi khỏi mối nguy hiểm từ bên ngoài.
Đối với tôi em như một món quà đặc biệt trời ban xuống, thật tốt vì ngày đó cha em nhặt tôi về và em không ghét bỏ tôi.
Bây giờ chỉ nhìn em thôi tôi đã cảm thấy rung động, rạo rực khắp cơ thể.
Ước mơ tuổi trẻ của em và tôi rất giống nhau "khám phá thế giới bên ngoài kia" dù biết nó chỉ còn những vết tích mài mòn do cuộc chiến để lại.
[Dẫu vậy]
Tôi muốn bảo vêt nụ cười của em, ước mơ của hai ta. Nụ cười của em tôi muốn thấy nó "mỗi ngày, mỗi giây, mỗi phút" và hơn thế nữa, tôi có thể thấy được khao khát cháy bỏng chứa đựng trong đôi mắt ấy và cả nụ cười ấy nó làm tim tôi đập loạn nhìn mỗi khi nhìn vào.
'Tôi muốn bảo vệ nó...!!!'
Những cảm xúc lúc đó của tôi về em thật khó để xóa bỏ khỏi trái tim tôi.
Chỉ cần tôi mạnh lên, chỉ cần đám quái vật đó không xuất hiên lần nào nữa... Thì tôi chắc chắn sẽ đưa em đi ra khỏi nơi này.
Và, có vẻ như em đã đọc được suy nghĩ của tôi vậy, cảm xúc em ấy đã dâng trào vì hạnh phúc khi đọc được thấu cảm xúc của tôi hay là ngẫu hứng. Đôi mắt tròn xoa nhìn tôi, bờ môi mỏng manh ấy "em đã hôn lên môi tôi" một cách nhẹ nhàng, ngọt ngào và đầy vui sướng !.
"Khi nào lớn lên chúng ta sẽ kết hôn nhé"
"Roxy và Touka sẽ kết hôn nhé"
"Roxy..., sẽ làm vợ của anh Touka và em sẽ sinh cho anh một bầy trứng đáng yêu".
"___Ừm, touka nhất định sẽ lấy roxy làm vợ".
Khoảnh khắc ấy hai chúng tốt đã chìm đắm vào thế giới của riếng mình, một thế giới chỉ tôi và em!.
Tôi muốn cả thế giới biết em là người quan trọng nhất của tôi.
Tôi muốn ở bên cạnh em mãi mãi.
Tôi muốn đưa em đi khắp thế giới ngoài kia ngắm nhìn bầu trời.
Và, những đứa trẻ ngây thơ đầy hoài bão ngày ấy cũng sẽ phải lớn, nhưng tôi sẽ mãi mãi bảo vệ ước mơ của cả hai chúng ta!.