Chereads / Mơ giữa hoang tàn / Ngoại truyện - Không tương đồng

Mơ giữa hoang tàn

🇻🇳SophiaMeow
  • --
    chs / week
  • --
    NOT RATINGS
  • 4.6k
    Views
Synopsis

Ngoại truyện - Không tương đồng

Mười sáu, cái tuổi mà nhiều vẫn nghĩ là còn trẻ, tôi không nghĩ vậy. 

Không phải vì tôi muốn làm người lớn, muốn sớm trưởng thành đâu. Hẳn là ngược lại nữa cơ. Vẫn rất thích lông bông, long nhong vui chơi, vô lo vô nghĩ lắm. 

Mà thực tế đánh tôi đau lắm. Tỉnh dậy, nhìn xung quanh. Tuổi mười sáu của mình, và của mọi người. Sao mà, khác nhau thế. 

Một đứa vô lo vô nghĩ lạc vào thế giới của rất nhiều vận động viên điền kinh. Ai cũng chạy, chạy, chạy. Chạy đến cái đích mà họ muốn, ba mẹ họ muốn, xã hội muốn họ tới. 

Tuyệt thật, họ biết mình phải làm gì, hay ít nhất có người đang định hướng cho họ nên làm gì. Một điển hình của sự hoàn hảo, tôi nghĩ vậy.

"Ngan!"

Tiếng gọi quen thuộc vang lên, kéo tôi trở lại thực tại.

Trước mặt tôi là thằng Trung, tay khoanh trước ngực, ánh mắt lộ rõ vẻ tò mò.

Tôi giật mình, nhận ra tay vẫn đang nắm chặt cốc cà phê đã nguội từ bao giờ. "Gì vậy?"

"Mày rủ tao cúp học ra đây uống cà phê, xong ngồi thừ ra như tượng đá. Định trêu tao đấy à?" Trung vặn vẹo, giọng điệu đầy kêu ca.

Nó thở dài, làm bộ buồn chán, rồi tiếp tục: "Tưởng mày có trò gì vui chứ, tao mới lết cái thân xác mệt mỏi này ra đây. Ai ngờ ngồi uống cà phê với một đứa mất hồn."

Thằng này hôm nay lạ thật. Nãy giờ cứ phụng phịu, như đứa con nít chưa được dỗ ngọt vậy, lại còn hơi giống... cô con gái được cưng chiều.

Tôi nhăn mặt, rùng mình: "Mày bị gì đấy? Đừng làm tao sợ chứ, cái nhân cách đầu gấu của mày đâu rồi?"

Trung nghiêng đầu, nở nụ cười gian tà: "Phải phụng phịu chứ, có như vậy..."

Nó ngừng lại một nhịp, đôi mắt lấp lánh đầy ý tứ, rồi nói tiếp: "Mày mới đồng ý lời tỏ tình của tao."

Tôi khựng lại một giây. Sự bình tĩnh bên ngoài không thể ngăn cảm xúc bên trong khuấy đảo. Thằng Trung, nó thích tôi. Tôi biết, biết từ rất lâu.

Nhưng cảm xúc tôi dành cho nó có phải là thứ rung động thật sự không? Tôi không rõ nữa.

Hai con người, tưởng chừng chẳng thể có điểm chung trong cuộc đời này.

Cô con gái tưởng chừng đã có tất cả, rồi lại chối bỏ 'tất cả'.

Cậu con trai vốn chẳng cần gì cả, nay lại bày tỏ một điều mà cậu xem là 'tất cả'.

Có thứ gì đó vô hình đã tạo cơ hội cho hai đứa bất cần này gặp nhau, hiểu nhau.

Nhưng chỉ đến thế thôi. Phần còn lại là sự im lặng. Có lẽ, chúng tôi đều hiểu kết thúc của cuộc trò chuyện này.

Có những điều, chỉ cần cảm nhận thôi, không nhất thiết phải nói ra.

Chúng tôi hiểu rằng, có lẽ chuyện này sẽ chẳng bao giờ thay đổi.

"Đùa đấy," thằng Trung cất lời, phá tan bầu không khí nặng nề.

"Ừ, mày đùa tệ thật."