Chereads / Kỉ Nguyên Chiến Tranh / Chapter 1 - Nhật kí của kẻ bất hạnh

Kỉ Nguyên Chiến Tranh

TZ_Nobita
  • --
    chs / week
  • --
    NOT RATINGS
  • 785
    Views
Synopsis

Chapter 1 - Nhật kí của kẻ bất hạnh

Ngày 18 tháng 9 năm xx

--------------------------------

Tại một thị trấn nhỏ có tên Koshiku, trời mưa lạnh , tuyết trắng xóa phủ đầy đường , có những cơn gió se lạnh đến thấu xương.

*Khụ khụ* tiếng ho của người phụ nữ đầy đau đớn nằm thoi thóp trên giường bệnh , "Amo Shotazen mẹ của tôi , bà ấy mắc một căn bệnh rất kinh khủng , đó là bạch cầu, cơn đau từ căn bệnh hiểm nghèo cứ dày vò bà khiến bà như sống không bằng chết" dòng nhật kí được tô đậm.

Trong khi tiếng ho của người phụ nữ cứ kéo dài, cánh cửa gỗ đột nhiên bật tung "là gã đó, bố của tôi, David Shotazen".

Lão già đó cứ liên tục buông ra những lời sỉ vả , lăng mạ mẹ tôi "Con ả khốn kiếp, mày là thứ sao chổi nhất trên đời, sao mày không chết quách đi cho rồi, việc mày còn sống chỉ làm khổ tới người khác".

"Bố, đừng chửi mẹ nữa , chúng ta cần mua thuốc , tiền con đi bán củi đưa cho bố cầm đâu rồi ạ" ánh mắt đầy hi vọng và khát khao của 1 đứa trẻ, nhưng đáp lại chỉ là tiếng *Choảng* một trai rượu được đập thẳng vào đầu tôi , lão già đó gằn giọng "mẹ kiếp, mày định làm phản đấy à, mày đang cố thể hiện rằng mày biết kiếm tiền còn tao thì vô dụng sao , thằng trẻ ranh , mày đúng là một đứa sao chổi y như con đĩ kia vậy".

Tôi lúc đó chỉ mới 8 tuổi bất lực ôm lấy cái đầu đang rỉ máu của mình "Đau, đau quá".

Lão già đó chẳng quan tâm gì cả mà lấy hết số tiền tiết kiệm của mẹ tôi rồi bỏ đi. Tiếng gió rít cứ đập mạnh vào cánh cửa gỗ , chỉ còn lại sự tuyệt vọng trong đôi mắt.

--------------------------------

Ngày 19 tháng 9 năm xx

Mẹ tôi đã bị cơn đau từ căn bệnh quái ác đó hành hạ đến tận nửa đêm, lúc này giọng bà thều thào khó nghe "Aizo, con là một đứa trẻ ngoan , con hãy nhớ rằng ta sẽ luôn ở bên con hóa thành vì sao trên kia và bảo hộ cho con" sau đó bà ấy trút hơi thở cuối cùng, giữa bầu trời đêm , tuyết rơi , tiếng khóc của một cậu bé 8 tuổi vang lên nức nở, đau khổ và tuyệt vọng.

Tại đám tang của bà ấy chỉ có một mình tôi, tôi vẫn không thể tin là ông ta lại tổ chức đám cưới với con ả tình nhân thay vì làm tang lễ cho mẹ tôi, hình ảnh hai bên hoàn toàn đối lập: tiếng cười nói, chúc mừng trong đám cưới và nỗi cô đơn, bất hạnh của Aizo khi quỳ trước bia mộ của người mẹ đã mất, cơn mưa trút xuống như để che đi giọt nước mắt , như để thay cậu bé ấy trả thù.

-----------------------------

Ngày 25 tháng 9 năm xx

Tôi đã bỏ trốn khỏi căn nhà đó, do không thể chịu được việc bị bạo hành bởi chính cha của mình và vợ mới của ông ta. Lang thang trên phố ,trông tôi giống một kẻ ăn xin, bẩn thỉu, hôi hám tưởng chừng như sẽ chết đói trong 1 góc tối nào đó nhưng tôi đã gặp được họ.

"Này sao cậu lại nằm đây, tên cậu là gì nhóc đầu xanh" một cô bé tầm tuổi tôi đã nói như vậy, cô bé ấy nhét vào miệng tôi vài mẩu bánh mì và cho tôi chút nước. "Cảm...ơn" tôi có lại chút sức lực muốn cảm ơn cô bé ấy nhưng khi mở mắt ra tôi lại thấy một nhóm gồm 7 người trông họ rất côn đồ và đáng sợ. "Chú đang dọa cậu ấy đấy, Ronard" - cô bé có mái tóc vàng đứng trước mặt tôi.

"Này cậu bé, sao cháu lại ở đây, mà cũng chẳng lạ gì nhỉ vì cái lãnh địa dưới sự cai trị của tên lãnh chúa mới thối nát lắm rồi" người có tên Ronard đã nói với tôi như thế. Lúc này tôi đứng dậy, bản năng mách bảo tôi phải làm vậy "mọi người là nhóm "sát thủ công lý" đang bị truy nã đúng không". Ngay lập tức một thanh niên tóc đỏ kề dao lên cổ tôi "này, nhóc cũng biết bọn ta cơ à, xem ra không thể để nhóc đi rồi"

Cô bé kia vỗ vào đầu thanh niên ấy rồi nói "Dừng lại đi Ova, xin tự giới thiệu tôi là Nequish Franco con gái của lãnh chúa đời trước ngài Karm Franco, còn bạn?". Tôi ấp úng muốn giới thiệu nhưng không muốn nhắc đến họ của mình nên tôi đã đổi nó " tôi là Aizo S... Aizo Shiruku, một cậu bé lang thang, xin mọi người hãy thu nhận tôi vào đội".

"Aizo nhỉ, sao nhóc muốn theo bọn ta, việc này rất nguy hiểm" tôi ngắt lời "Cháu không sợ nguy hiểm, làm ơn cháu muốn mạnh hơn".

Ova ném cho tôi con dao và nói "tôi có một con thỏ rừng còn sống, cậu dám giết nó không". Trong đầu tôi lại vang lên giọng nói thôi thúc tôi giết chóc "mình cần mạnh hơn, dũng cảm và quyết đoán hơn" tôi đâm vào động mạch cảnh của con thỏ khiến nó chết rất nhanh, tôi thầm tự nhủ "giọng nói đó là cái quái gì vậy, tại sao nó lại đáng sợ như thế".

"Ồ cậu bé này còn biết về các mạch trong cơ thể của động vật sao , lạ nhỉ" Ronard đã kiểm tra vết đâm rồi ông thầm đánh giá "Nó hoàn hảo một cách kì lạ, thằng bé này đã từng giết người chưa vậy?"

----------------------Hết chap 1----------------------