"Tại sao con phải là người chịu trách nhiệm với nó ở trường!?" Hiếu vừa nói vừa chỉ thẳng vào mặt tôi hết sức giận dữ. "Rõ ràng là bằng tuổi nhưng tại sao nó lúc vào cũng được ưu tiên?" Nó uất ức hét lên.
"Cái Thanh nó đã nghỉ học 2 năm rồi, trường mới bạn mới nó bỡ ngỡ, vả lại,..con với cái Thanh cũng như anh em trong nhà cũng nên giúp đỡ nhau chứ..?" Cô Vân đáp.
Mai là ngày tôi chính thức quay lại trường học, hlaf nhập với cộng đồng sau hai năm chỉ ru rú ở nhà vì có sốc tinh thần quá lớn khi mất đi gia đình mình trong một vụ tai nạn. Tôi cũng ức lắm chứ, cũng đâu muốn ai phải thương hại mình. Nhưng cô Vân và chú Quảng đã chấp nhận có thêm một miệng ăn trong nhà mà nhận nuôi tôi, còn giúp tôi điều trị tâm lí trong suốt 2 năm tôi bỏ học. Tôi cũng rất cảm kích họ mà muốn báo đáp lại ân tình này, và..việc đầu tiên tôi cần làm, điều tối thiểu để có thể bước ra ngoài xã hội xin việc làm đó là cầm được bằng tốt nghiệp đại học loại giỏi trở lên. Do đó, tôi quyết định sẽ bỏ lại hết quá khứ, bước ra khỏi nỗi ám ảnh kia mà cắp cái đít lên bước đến trường.
"Nhưng tại sao lại là con!? Con cũng có cuộc sống riêng chứ bộ!?" Hiếu vùng vằng, thiếu điều hất bát cơm trêm bàn xuống đất.
"Cô...cô Vân ơi, con có thể tự lo liệu được mà.." Tôi bẽn lẽn nói ngay sau Hiếu.
"Mày im mồm, tao đã cho phép mày nói chưa?" Hiếu trừng mắt nhìn tôi. Tôi cũng biết nó chẳng ưa gì tôi do có tôi mà bố mẹ nó phải chia một nửa sự chú ý của họ từ nó sang tôi. Cũng kệ thôi, phận ở nhờ tôi đâu thể làm gì được!
"Hiếu! Sao con lại nói năng như thế hả? Phải chăng bố dạy con sai rồi?" Chú quảng đập mạnh đôi đũa xuống bàn, có khi còn suýt gãy.
"Con đã làm gì nó đâu chứ!?" Hiếu cúi gằm mặt xuống, nom rất ức.
"Một là con giúp cái Thanh, không thì tháng sau đừng hòng đụng vào cái motor bố mua cho con tháng trước!" Chú nói, giọng nghiêm nghị.
"Bố.." Hiếu do dự một lúc rồi nói tiếp "Con biết rôi.."
Bữa ăn kết thúc không mấy tốt đẹp, tôi tranh phần rửa bát nhưng cô Vân lấy lí do mai tôi phải đi học sớm rồi đuổi tôi lên tầng đi tắm trước.
Phòng tôi ở ngay đầu cầu thang, tiếp đến là phòng Hiếu rồi mới đến phòng tắm ở cuối hành lang. Vốn biết thằng hiều chả ưa gì mình nên tôi cũng rón rén đi, cố gắng không để phát ra tiếng động, sợ nó mà thấy tôi sẽ hành tôi ra bã mất.
Lạ quá, hôm nay nó lại quên khóa cửa phòng cơ à? Tôi cũng sợ nó biết tôi nhìn lén nhưng tôi cũng tò mò, không biết phòng bọn con trai cơ bản sẽ thế nào. Dù gì cũng chưa từng tiếp xúc với đám đực rựa ấy bao giờ, tôi liền lén nhìn qua khe cửa phòng nó. Một căn phòng khá sạch sẽ được trang trí tối giản còn có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng nữa. Tôi cứ đứng đấy, nhìn quanh phòng nó mà không biết nó đã đứng sau tôi từ bao giờ.
"Mày đang làm cái gì ở đây vậy?" Một giọng nói trầm khàn vang lên từ đằng sau tôi. Đó chính là Hiếu, không sai vào đâu được với cái ngữ điệu đó, hình như nó vừa đi tắm xong. Tôi dè dặt quay người lại, trả lời nó một cách lắp bắp.
"Tớ..tớ chỉ.."
Làm sao tôi có thể bảo cho nó rằng tôi đang nhìn lén phòng nó chứ? Nhưng tôi cũng không thẻ biện ra một lí do thích đáng trong trường hợp này.
"Tớ..tớ chỉ đang thắc mắc không biết cậu đang ở đâu.."
"Mày tìm tao có chuyện gì? Tao không muốn phí thời gian với mày đâu, đồ ở nhờ."
"Tớ muốn hỏi về..um...đồ dùng cần thiết để mai khai giảng ấy mà.."
"Không phải mẹ tao chuẩn bị hết cho mày rồi à? Nói thật đi, đừng để t phải hỏi lại lần hai."
"Tớ..."
"À, hay là mày định nhìn lén tao đấy à?" Hiếu cười khẩy, không do dự mà mỉa mai tôi. "Phải rồi, mày cũng đến tuổi đấy rồi nhỉ?"
"Tuổi gì cơ..?" Tôi dè dặt ngước lên nhìn nó.
"Không phải giả vờ, cái tuổi mà mày sẽ thèm khát được giải phóng khoái cảm bên trong ấy." Hiếu nhún vai rồi hắn tiến sát lai, đè tôi vào tường rồi thì thầm vào tai tôi. "Nhưng đừng lo, mày không phải loại mà tao sẽ thích."
Tôi run rẩy, có thể hiểu được ẩn ý trong lời hắn nói. Chợt một tiếng gọi của cô Vân vang lên từ dưới nhà gọi nó xuống mới cắt ngang bầu không khí giữa chúng tôi.
"Tớ..xin phép đi trước.." Nói rồi tôi chạy một mạch vào phòng mình, khóa trái cửa rồi ngồi xụp xuống sàn. Khỏi phải nói cũng hiểu tôi đã sợ hãi thế nào khi nó đè tôi vào tường rồi thì thầm vào tai tôi những lời bẩn thỉu như vậy. Tôi cố gắng lấy lại bình tĩnh, trấn an bản thân tôi rồi tranh thủ đi tắm để mai còn dậy sớm đi khai giảng.