Chereads / The Radiant Light - [Vietnamese Version] / Chapter 31 - Sắp đến rồi, cuộc hành quyết công khai

Chapter 31 - Sắp đến rồi, cuộc hành quyết công khai

Trong một căn phòng làm việc trang nghiêm, treo đầy huy chương và những bức hình về các trận chiến, một binh sĩ đang báo cáo với ai đó.

 

Binh sĩ: Thưa ngài Douglas, những người tị nạn Nhập cư bất hợp pháp đang ngày càng nhiều chúng ta xử lý họ thế nào đây.

Douglas: Lũ người đó thật sự rất phiền phức ban lệnh ta xuống, ba ngày nữa tại quảng trường sẽ hành quyết tất cả. Điều gì sẽ làm cho những kẻ có ý định trốn vào đây thấy được hậu quả mà không dám làm càng nữa. (Người lính dạ một tiếng rồi lui xuống)

 

Tại một đình nghỉ trong vườn hoa, một người phụ nữ đang ngồi uống trà thì đột nhiên cảm thấy bất an trong người. Gương mặt bà trở nhạt, cơ thể dường như rất mệt mỏi, bà đưa tay lên sờ vào trán mình. Một tì nữ lên tiếng.

 

Tì nữ: Phu nhân, người không sao chứ?

Jean: Ta đột nhiên cảm thấy bất an trong người, dường như có việc gì đó không hay sắp diễn ra.

 

Chuyển cảnh đến chỗ Amai. Cậu lúc này đã bị tước hết hành lý mang theo vì giam trong nhà ngục. Những tên lính gác ngoài kia đang lục lòi hành lý cậu mang theo, lúc này cậu cũng đã đoán ra được điều gì đó.

 

Amai:"Mấy tên lính và và gã Gazal kia, chúng chắc hẳn là cùng một bọn. Đáng lý mình phải cẩn thận hơn. Gặp phải tình huống như thế này quả thật là quá bất cận. Giờ thì thay vì tìm lối vào thành thì lại phải tìm cách trốn khỏi nơi này."(suy nghĩ)

 

Cửa ngục giờ mở ra một người lính mặc quân phục bước vào đứng trước tất cả các phòng giam mà lên tiếng.

 

Người lính: Theo lệnh của ngài tất cả những người cố ý xâm nhập vào thành đã phạm phải trọng tội, gây ra sự bất an cho dân chúng. Nay, quyết định vì để giữ gìn trật tự và cuộc sống bình yên cho người dân trong thành, tất cả các ngươi sẽ bị xử tử vào ba ngày nữa.

 

Khi tên lính vừa nói xong tất cả người bị giam trong các nhà ngục đồng loạt hét lên. Họ chửi rủa lăng mạ sỉ nhục và gào thét. Những người này đáng lẽ không xứng đáng phải chết. Có thể họ cũng bị lừa giống như cậu vì cuộc sống khó khăn phải lưu lạc đến tận nơi đây và có thể cũng vì những ma vật của quân đoàn mà họ mới phải rơi vào tình cảnh như thế này. Amai lúc này vô cùng lo lắng cậu chỉ mới đến đây chưa được bao lâu mà nó rơi vào tình huống Tiến Thoái Lưỡng Nan như thế này.

 

Amai: "Mọi chuyện đang diễn biến rất xấu rồi, mình phải tìm cách rời khỏi đây thôi. Ba ngày nữa là phải chết rồi, phải tìm ra biện pháp trước lúc đó."(suy nghĩ)

 

Hai ngày sau cậu đã lên kế hoạch thành công cho cuộc chạy trốn của mình. Trong 2 ngày qua cậu đã quan sát một cách tỉ mỉ về hành vi của những tên lính gác về thời gian thay ca của chúng. Khoảng thời gian qua đối với cậu tự sự như một cực hình so với khoảng thời gian sống yên bình trong khu rừng Apat. Trong lòng cậu lúc này tự hỏi con người thật sự xấu xí đến thế sao. Liệu cha mẹ mình có giống như họ hay không? Liệu việc quay về có phải là lựa chọn đúng đắn hay không? Dẫu sao thì việc trốn khỏi đây cũng là ưu tiên hàng đầu tối nay cậu sẽ hành động vào thời điểm chúng lơ là cảnh giác. Trong hầm ngục này mỗi 3 giờ chúng sẽ thay ca một lần. Mỗi lần có hai tên lính gác túc trực canh giữ cứ đến lần thay ca sẽ có một tên đi gọi người đến thay ca. Lúc đó trong hầm ngục sẽ chỉ còn lại một người, đó là thời điểm thích hợp nhất để hành động.

 

Một tên lính lên tiếng:

...: Đến giờ rồi, mau đi gọi hai đứa khác xuống đi. Cứ ở mãi cái chỗ này khiến tao tởm chết đi được.

...: Được rồi, tao đi.

 

Đợi đến khi tôi lính kia bước ra khỏi hầm ngục và đóng cửa lại. Amai lúc này bắt đầu cất tiếng gọi.

 

Amai: Này tên cai ngục chết tiệt, rồi sẽ có ngày tao đạp đầu mày xuống mà chà đạp như rác rưỡi.

Tên cai ngục: Mày học câu đấy từ ai đó? Hahaha, tao cũng thường nghe chúng nói như thế. Sớm muộn gì mày cũng chết thôi. Tới lúc đó tao sẽ chặt và ném xác mày xuống sông.

 

Amai:"Có vẻ như khiêu khích bằng lời nói với những kẻ đã chai sạn này là không có tác dụng. Đã vậy thì. "(suy nghĩ)

 

Amai tiến đến góc phòng và nắm lấy một viên đá, sau đó ném thẳng vào đầu tên cai ngục kia.

 

Tên cai ngục: THẰNG KHỐN NẠN!!!!! , mày chán sống lắm rồi đúng không hả?

 

Hắn hùng hổ lao đến, cầm theo cây roi và mở cửa vòng giam. Tiến đến trước mặt Amai, hắn vung cây roi xuống nhưng dây roi dừng lại giữa không trung. Tên cai ngục lúc này hoảng sợ.

 

Tên cai ngục: Mày.... mày ... biết phép thuật sao? Khốn kiếp. (Hắn hối hả bỏ chạy đi báo tin)

 

Vừa chạy tên cai ngục vừa hét. Nhưng rồi hắn nhận ra, cổ họng mình dường như không thể nào cất lên tiếng nói đươc, hắn quay lại nhìn Amai với ánh mắt sợ hãi. Amai lao đến đánh bất tỉnh tên cai ngục. Tên cai ngục ngất liệm đi và nằm trên mặt đất. Amai đã có ý định giết chết hắn. Lúc đó cậu nghĩ rằng giết một con người cũng chẳng khác với việc đi săn thú trong rừng là mấy, nhưng rồi suy nghĩ lại lời ông Oga từng dạy: Những kẻ giết hại đồng loại là những kẻ bị cả thế giới ruồng bỏ. Cậu dừng tay và lấy đi chùm chìa khóa trên người hắn. Tiến đến mở cửa tất cả phòng giam. Khi mở được vài cửa phòng giam thì cũng là lúc hai tên khác đến thay ca. Ngay lúc này, những tù nhân bị nhốt trong ngục bấy lâu nay đã chịu đựng sự sỉ nhục và đối xử tàn bạo của chúng tỏa ra tràn ngập sát khí. Họ lao đến tấn công những tên cai ngục mới đến. Mọi thứ lúc này thực sự rất hỗn loạn. Cậu đã tính đến việc lợi dụng cuộc hỗn loạn khi hai bên giao chiến mà chuồn đi. Vậy nên khi mở xong cửa phòng giam cuối cùng. Cậu đã tránh giao chiến mà đi ra phía một cái hố ở gần cuối dãy phòng giam, cố gắng lục lội trong mớ rác hôi thối, tìm kiếm hành lý của mình. Khi tìm thấy được, cậu thi triển một loại phép thuật để rơm toàn bộ lại, đương nhiên là bao gồm một chút rác nữa. Vì đương nhiên là sau khi bọn lính đổ hết đồ của cậu ra để tìm những thứ có giá trị thì chúng sẽ chẳng tốt bụng đến mức sắp gọn mọi thứ lại như ban đầu đâu.

 

Lúc này dường như mọi tù nhân đều đã trốn thoát. Những tên lính bắt đầu ồ ạt xông vào. Cậu nhận ra mình đã tốn quá nhiều thời gian cho việc tìm kiếm, có hơn 10 tên lính đã xông vào buồn giam bọn chúng lao đến muốn tóm lấy cậu. Nhanh chóng thi triển một phép thuật gió tạo một lối đi và nhanh chóng lao ra ngoài Phép Thuật đó làm cho những tên lính bị hất sang hai bên. Bọn chúng nhanh chóng đuổi theo cậu, nhưng với khả năng chạy nhảy và leo trèo được vui rồi trong những ngày tháng sống trong rừng thì việc chạy trốn khỏi những người này là việc hết sức dễ dàng cho đến khi những pháp sư xuất hiện. Họ thi triển một loại phép thuật bắn ra những vòng sáng vàng về phía cậu, chúng dường như có khả năng trói khi chạm vào vật thể. Cậu né tránh gần như được hết tất cả chạy nhảy trên những mái nhà, băng qua những con đường nhưng dường như bọn chúng vẫn chưa buông tha cho cậu. Những tên lính vẫn tiếp tục truy đuổi. Lúc này một uy áp xuất hiện từ phía trước hướng thẳng vào người cậu khiến cậu khựng lại. Chỉ trong chốc lát một chiếc vòng ánh sáng bay tới và trói cậu lại.

Cậu ngã nhào về phía trước, đập mặt xuống đường, dính đầy bụi bẩn, lắm lem trên khắp khuôn mặt. Cú ngã đó thật sự rất đau. Khi ngẫng đầu lên thì cậu nhìn thấy một nhóm người đứng trước mặt, dẫn đầu là một người đàn ông với vóc dáng cao lớn mặc trên người một bộ quân phục đến đèn huy chương. Phía sau ông ta là một vài binh lính, tì nữ và một người phụ nữ ăn mặc rất sang trọng và lịch thiệp.

 

Douglas: Khi ta không có ở đây các ngươi đã gây ra chuyện gì thế hả? Mang hắn về! Đích thân ta sẽ tiến hành cuộc hành quyết.

 

Amai: Mình xui đến vậy đó hả? Chạy đâu không chạy, lại chạy đụng mặt gã này.

 

Phu nhân Jean nhìn xuống Amai đang lắm lem bụi bẩn, người này cho bà một cảm giác rất thân quen nhưng mà lại không thể nhớ ra được điều gì.