Chereads / The Radiant Light - [Vietnamese Version] / Chapter 23 - Aaaaah, đừng ăn tôi!!!!

Chapter 23 - Aaaaah, đừng ăn tôi!!!!

Tại một khu rừng cách khá xa thành phố, một cậu bé tằm 12 tuổi đang chạy nhanh hết sức có thể. Dường như cậu đang giận dữ, buồn bã. Cậu vừa chạy vừa khóc. Đột nhiên khi gần ra đến khu rừng, cậu vấp ngã và lăn xuống dưới đồi. Thật không may, phía trước là một vực thẳm sâu hàng trăm mét. Cậu cố gắng nắm lấy một cành cây mọc cheo leo trên vách đá, cậu bé vô cùng sợ hãi, lúc này cậu rất hối hận. Tại sao cậu lại giận dỗi mà bỏ nhà đi như thế, cậu đã chịu ấm ức nhưng giờ đây chuyện đó không còn quan trọng nữa, cậu sắp rơi xuống vực thẳm và cậu chắc chắn sẽ chết. Cậu khóc, nhớ về những người thân yêu của mình. Trong thời khắc đó, tay cậu không còn có thể giữ được cành cây đó nữa vì suy cho cùng cậu cũng chỉ là một đứa trẻ, mà cơ thể bé nhỏ ấy thì làm được gì chứ. Cuối cùng cậu rơi vào vực thẳm không đáy trong tiếng hét đủ khiến bất kỳ ai nghe cũng cảm thấy đau xé lòng.

 

Trong bóng tối, một cái xác nằm vất vưởng giữa những dòng nước đang chảy xì xào. Một cậu bé 12 tuổi rơi xuống từ độ cao ấy làm sao có thể sống xót. Cơ thể cậu bị dập nát, máu chảy ra hào quyện vào dòng nước, những chuyện thần kỳ đã không xảy ra cho đến khi một tia sáng nhỏ xuất hiện từ không trung từ từ tiến trong cái xác đó. Những ngón tay của cậu bé bắt đầu di chuyển, đôi mắt cậu cũng mở ra và lê thân xác từ từ ngồi dậy. Một phép lạ nào đó đã khiến cho cơ thể ấy dần dần hồi phục, không còn một vết thương nào còn tồn tại. Cai xác đó thay đổi hoàn toàn từ khuôn mặt vóc dáng cho đến giọng nói, mái tóc từ đen cũng đã chuyển thành trắng. Cậu ngơ ngác mà nhìn xung quanh mình.

 

Cậu bé: ..........?

 

Đột nhiên, đầu cậu trở nên đau đớn. Cậu dùng hai tay ôm chặt lấy đầu mình cô gắng xoa dịu cơn đau.

 

Cậu bé: Aaaaaaah!!!!!!

 

Khi cơn đau kết thúc, cậu dần buông lỏng hai tay, đôi mắt cậu kinh ngạc. Dường như cậu nhận ra một vài chuyện.

 

Cậu bé: Tôi ....là ....một ....con ....người. (những tiếng nói mấp mấy)

 

Hiện tại, tâm trí cậu rất mơ hồ, cậu muốn rời khỏi đây. Cậu cô gắng leo lên những vách đá để thoát khỏi vực thẳm nhưng quá khó khăn. Đột nhiên từ trên cao một sợi dây thừng dần rơi xuống. Cậu nhìn lên nhưng chỉ thấy một cái bóng đen đang vẩy tay với cậu vì ánh sáng từ bầu trời đang chiếu vào mắt cậu. Cậu do dự một lúc sau đó mới quyết định leo lên. Khi lên đến nơi, cậu bắt gặp một cô gái cũng chạc tuổi cậu có đôi tai nhọn, đôi mắt xanh biếc mặc một bộ quần áo rất tự nhiên.

 

Cô gái: .... ... .... ....... .. . !. ..... ...... ..... ..... ?

Cậu bé: Tôi không hiểu! (cậu lắc đầu)

 

Cô gái đưa tay lên trán sau đó nắm lấy tay cậu mà dắt đi. Cậu không biết cô bé ấy muốn dắt cậu đi đâu nhưng dù sao thì hiện tại cậu cũng chẳng biết làm gì nên cứ thế để cô dắt đi. Không biết vì sao nhìn vào cử chỉ và hành động của cô gái này cậu lại có cảm giác khá an toàn nên cũng không đề phòng gì cô cả. Cũng có thể là vì cô ấy đã cứu cậu.

 

Cô bé ấy dắt cậu vào rừng, họ đi rất sâu vào bên trong cho đến khi cậu nhìn thấy một cái cây khổng lồ, cậu choáng ngợp với khung cảnh đó. Khi ấy, một vài người từ trên cây nhảy xuống bao vây họ. Cô bé ấy bị một người kéo ra phía sau lưng, để lại cậu một mình bị bao vây trong nhóm người. Những người đó bắt đầu nói chuyện với nhau, một vài người thì tranh cãi trong khi một số khác thì dường như đang ra sức giải thích. Sau cùng, một ông lão xuất hiện, nhóm người bị tách ra nhường chỗ cho ông lão lại gần cậu.

 

...: Tên ta là Oga. Tên con là gì?

Cậu bé: Tên? (Cậu lắc đầu).

Oga: "Chuyện lạ gì vậy nhỉ? Một đứa trẻ con người 12 tuổi làm sao có thể không có tên. Nhìn quần áo nó mặt thì rõ ràng là đến từ thành phố kia. Chuyện này hết sức kỳ lạ."(suy nghĩ)

Oga: Con không có tên sao?

 

Cậu bé vẫn lắc đầu. Cô bé giật nhẹ áo của Oga. Ông ấy nhìn cô bé sau đó quay lại nhìn vào cậu. Ông nhìn cậu một lúc sau đó quyết định mang cậu đi đâu đó. Oga ra hiệu cho những người ở đó không được đi theo. Bọn họ có vẻ không đồng ý lắm nhưng vẫn nghe theo.

 

Oga: Con cũng ở lại đây, Ami!

 

Ami nhìn ông cười và gật dầu.

 

Oga dắt tay cậu đi một lúc, đến một nơi quả cầu toàn lá cây.

 

Oga: Tôi có chuyện muốn hỏi ý kiến của cô, Leaffa!

 

Một giọng nói từ bên trong quả cầu vang lên bảo họ bước vào, quả cầu không lồ ấy cũng dần mở ra một chiếc lỗ để họ tiến vào.

 

Oga: Đừng sợ cậu bé, cứ đi theo ta.

 

Hai người họ bước vào trong. Trước mắt họ là một người phụ nữ khá to lớn cao chừng 2m3, cơ thể cô ấy được bao phủ trong lá cây, dường như toàn bộ quả cầu khổng lồ được liên kết với cơ thể cô ấy.

 

Oga: Tôi có một đứa trẻ ở đây, nó dường như bị lạc và được Ami đưa về làng. Khi tôi hỏi tên con là gì thì nó chỉ biết lắc đầu.

 

Người phụ nữ đó dần dần tiến lại gần cậu, đưa tay ra vuốt má cậu và dần dần ôm cậu vào lòng.

 

Cậu bé: Aaah Aaahh.

Oga: Này! Cô làm gì thế?

 

Đúng lúc đó, Ami lao đến cô gắng kéo cậu bé ra khỏi người Leaffa, nhưng cô không đủ sức. Ami đấm vào đầu cô vài cái thì cô ấy mới dần lại. Leaffa dần dần buông cậu ra.

 

Cậu bé: (Thở gấp) (trông cậu rất sợ hãi, cậu trường chừng như mình đã bị ăn thịt)

Oga: Sao con lại ở đây Ami?

Ami: Con tò mò nên đi theo thôi ông!

Ami: Sao Dryas lại ôm lấy cậu ta như thể muốn nuốt cậu ấy vào trong như thế? Cô Leaffa cô đang bị bệnh sao?

Leaffa: Ta... ta xin lỗi. Ta vừa ..... A!! Ta cảm thấy trên người cậu bé có một sức mạnh kỳ lạ, ta muốn biết sức mạnh đó là gì nên mới ôm cậu ấy như thế. Xin lỗi đã làm cậu sợ. (Cô nở nụ cười)

Cậu bé: Không sao, tôi chỉ hơi sợ.

 

Cậu bé nghe được những gì mà Leaffa và Oga nói. Nhưng lời Ami nói thì không, có lẽ Oga có thể nói được ngôn ngữ con người của cậu và cả ngôn ngữ của riêng tộc ông ấy. Còn Leaffa thì .... thật sự rất kỳ lạ, những gì cô ấy nói, ai cũng có thể nghe hiểu được dù cho ngôn ngữ họ nghe được là khác nhau.

 

Ami: Có thiệt là dị không? Con thấy cô đang muốn ăn tươi nuốt sống cậu ấy hơn á!!

Oga: AMI!!! Ông dạy con ăn nói như thế hay sao?

Ami: HỨ, con chỉ nói lên suy nghĩ của mình thoai!

Oga: Đứa trẻ này, đáng lý khi thấy con tỏ ra ngoan ngoãn như vậy ta nên biết trong đầu con đang âm mưu gì. (Oga tỏ ra ngán ngẫm)

Leaffa: Được rồi, được rồi. Cho ta xin lỗi đi mà, Ami.

Ami: Vậy thì cô cho con hai quả táo đi.

Leaffa: "Con bé này! Biết ra điều kiện nữa" (Suy nghĩ)

Leaffa: Đương nhiên rồi. Đây, ta cho con. (Leaffa đưa tay xoa đầu cô)

 

Ami cười cười rồi lùi ra phía sau ông Oga gậm quả táo vừa lấy được.

 

Oga; Chuyện này phải giải quyết thế nào dây cô Leaffa?

Leaffa: Có lẽ cậu bé đã bị mất trí nhớ rồi. Chúng ta nên tìm lại gia đình cậu ta.

Oga: Chuyện này quá khó khăn, chúng ta liên hệ với con người không nhiều. Hơn nữa thành phố gần đây nhất cũng quá lớn, làm sao có thể tìm được gia đình cậu trong biển người đó.

Ami: Cậu ấy có thể ở lại đây không? Con sẽ chăm sóc cho cậu ấy.

Oga: Con nói gì thế Ami? Con có chút xíu như thế thì làm sao chăm sóc cho cậu ấy được?

Ami: Con mới kiếm được hai quả táo từ cô Leaffa nè. Ông có làm được đâu!

Oga: Con bé này!!!

Leaffa: Thôi được rồi, hiện tại không phải thời điểm thích hợp, có lẽ chúng ta nên để cậu ở lại.

Oga: Chuyện này...

Leaffa: Cứ nghe ta đi Oga. Chúng ta sẽ giải quyết sau.

Oga: Có lẽ phải vậy thôi.

Ami: Yay, Yay!!! (cô bé nhảy nhót ăn mừng)

 

Ami nắm lấy tay cậu rồi chạy đi. Để lại Oga và Leaffa ở đó.

Leaffa: Còn chuyện gì nữa không Oga?

Oga: Chúng ta nên gọi cậu ấy là gì?

Leaffa: Một cái tên sao? Hừmmm... Cứ gọi là Amai đi. Có lẽ Ami sẽ thích cái tên này.

Oga: (* Thờ dài) Cứ vậy đi. Không còn gì nữa rồi, tôi đi đây.

 

Leaffa gật đầu và Oga rời đi.

 

Leaffa: "Thiệt sự là rất thơm, ummm"(Suy nghĩ)