5 Năm trước
Seok Jin, là một anh chàng đầy nhiệt huyết và sự hiếu thảo, sống cùng ba mẹ tại thành phố Deagu. Gia đình anh tuy không giàu có nhưng tràn đầy sự yêu thương, ba mẹ Seok Jin đều là cảnh sát làm tại một trụ sở tại thành phố Deagu.
Chiều ngày 24 tháng 8 năm 2020, ba mẹ Seok Jin có việc bận ở sở cảnh sát, họ gửi anh tại nhà ông bà nội. Cuộc sống của anh từ đó bị đảo lộn hoàn toàn, một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng đã cướp đi ba mẹ của anh, không rõ tung tích của hung thủ và ba mẹ của Seok Jin. Vụ án đã được lên báo ở thời gian đầu, mọi người điều tiếc thương cho cặp vợ chồng cảnh sát này, sau một thời gian vụ án khép lại, cảnh sát cho rằng hung thủ đã tự kết liễu đời mình sau khi gây tai nạn.
Những ký ức được gặp ba mẹ lần cuối cùng của anh vẫn còn đọng lại, khiến anh mang nỗi hận thù về cái chết của ba mẹ không rõ tung tích,cả thế giới của anh như sụp đổ với anh chàng vừa tròn 18 tuổi. Cú sốc mất mát quá lớn khiến anh phải đối mặt với việc gánh vác trách nhiệm về những khoản chi tiêu của gia đình và phải lo cho ông bà.
Seok Jin rơi vào hoàn cảnh không còn nơi nào để nương tựa, anh phải từ bỏ giấc mơ học đại học và bắt đầu làm việc để kiếm sống, anh vất vả bận bịu và xoay sở các công việc tạm bợ khác nhau. Những đêm dài mệt mỏi , anh nhìn bức ảnh của gia đình và tự an ủi bản thân
5 năm sau
Ngày 1 tháng 1 năm 2024 sau 5 năm anh cố gắng trang trải, Seok Jin đã dần ổn định cuộc sống của mình. Anh được một người bạn giới thiệu anh vào làm việc tại một trung tâm thương mại tại Seoul , tuy không phải là công việc anh mơ ước nhưng anh cũng khá vui vì nó giúp anh có thu nhập ổn định để lo cho gia đình. Seok Jin đã ngày một trưởng thành, anh vẫn cố gắng từng ngày để làm việc và luôn tìm kiếm tung tích của ba mẹ mình thông qua những thông tin ít ỏi và những người bạn tốt của anh luôn hỗ trợ anh ấy.
Nhưng lạ thay, trung tâm thương mại này tuy nằm ở ngay thành phố Seoul nhưng lại đóng cửa rất sớm, Seok Jin có nhiệm vụ kiểm tra các hàng hóa mới vào buổi sáng và chuyển những đồ đạc máy móc cũ vào nhà kho ở dưới tầng hầm để xe, ngày đầu nhận việc. Trung tâm thương mại đóng cửa vào lúc 7 giờ tối, tất cả nhân viên điều đi về chỉ còn lại anh và chú bảo vệ gác cửa.
Seok Jin bắt đầu đi kiểm tra các hàng hóa được giao đến ngày hôm nay, sau khi kiểm xong tất cả, anh tắt hết đèn và đi về. Đi đến cửa anh gặp chú bảo vệ, chú ấy đang ngồi ăn tối ở chỗ mình hay canh gác
Chú bảo vệ liền nói : " Cậu là cậu nhóc vừa vào làm à? "
Seok Jin liền trả lời : " Vâng ạ , con vừa kiểm hàng hóa xong, bây giờ con chuẩn bị về ạ."
Chú bảo vệ nói : " Được, vậy cậu về đi, nhà cậu ở đâu có xa không ? "
Seok Jin nói tiếp : " Con ở nhà trọ gần đây thôi , con xin phép về trước nhé."
Nói chuyện xong anh bắt đầu đón xe buýt và đi về. Sau khi về nhà, anh mở đèn lên,xem màn hình điện thoại đã được 8 giờ tối anh liền nói : " Hôm nay chắc phải ăn mỳ thôi."
Anh nhìn vào bức ảnh gia đình có ba và mẹ suy nghĩ một lúc lâu, anh cất giọng lên nói
: " Ba mẹ đang ở đâu ? Đã rất lâu rồi, tại sao con không tìm thấy được ba mẹ chứ? " căn phòng trọ im ắng không một tiếng động. Ăn xong anh lặng lẽ rửa bát và đi ngủ.
Nằm xuống chiếc giường nhỏ của anh, Seok Jin từ từ thiếp đi. Bỗng dưng! Hình ảnh của ba mẹ Seok Jin hiện lên ngay trước mặt anh ấy, anh ngạc nhiên với cảm xúc hỗn loạn, lạ thay anh không thể nói chuyện được, anh đứng nhìn ba mẹ ở trước mắt. Một chiếc xe tải vụt ngang mắt anh, anh không thể la lên trong giấc mơ, chớp mắt ba mẹ của anh đã biến mất.
Sau đó vẫn trong giấc mơ đó, hiện lên một tầng hầm rất quen thuộc, xung quanh tối đen không thấy được gì rõ, bỗng dưng anh giật mình tỉnh giấc. Mở mắt ra anh thấy mình đang nằm trên chiếc giường tại phòng trọ, anh suy nghĩ, "Tại sao trước giờ mình chưa từng mơ thấy một giấc mơ nào về ba mẹ nhưng bây giờ lại có một giấc mơ lạ như thế?, còn nữa, tầng hầm đó là ở đâu?" cảm giác quen thuộc như vậy, anh bật khóc khi thấy ba mẹ mình trong tíc tắc. Và anh cũng ngủ thiếp đi trên chiếc giường của mình.
Sáng sớm anh thức dậy và chuẩn bị đi làm, anh bỗng nhớ về giấc mơ khi tối và đặt ra nhiều dấu chấm hỏi cho giấc mơ ấy, trên đường đi làm anh không thể nào ngừng nghĩ đến giấc mơ về ba mẹ và tầng hầm ấy, đến trung tâm thương mại anh gặp chú bảo vệ, chú liền nói : Chà! Nhân viên mới làm việc năng nỗ thật, cậu đến sớm nhất đó."
Seok Jin liền trả lời trong tâm trạng mơ hồ vẫn nghĩ đến giấc mơ đó
: " Vâng ạ."
Anh đi vào trong và bắt đầu tiến hành công việc thường ngày của mình anh kiểm tra tất cả hàng hóa còn tồn lại và đưa những sản phẩm mới lên kệ. Sau đó một người bước đến gần anh và hỏi
: " Cậu là Park Seok Jin nhân viên mới à ?"
Seok Jin giật mình trả lời : "Vâng, chú là ai vậy ạ?"
Người đó đáp lại : " Tôi là Oh Jae Won quản lý ở đây, cần gì giúp cứ gọi tôi nhé!"
Sau đó người quản lý bước đi, anh thầm nghĩ trong đầu : "Quản lý ăn mặc nhìn bí ẩn thật."
Sau khi kiểm tra tất cả các hàng hóa được tồn lại,anh được phân chia nhiệm vụ là đi dọn những chiếc máy tính tiền và màn hình vi tính bị hỏng ở trong trung tâm thương mại bị hư hỏng vào nhà kho. Trong lúc anh chất đồ lên xe đẩy có một người khách hàng đi qua, nhìn vẻ bề ngoài anh ấy khá lạ lùng, anh ấy mặt 1 chiếc áo ngoài màu đen đeo khẩu trang và đội nón.
Anh ấy cất giọng lên và nói với Seok Jin bằng chiếc giọng trầm của mình : " Cậu sẽ ngày càng lún sâu vào nó." và anh ấy bước đi dứt khoát.
Đây là một câu nói lạ lùng khi xuất phát từ miệng người xa lạ, Seok Jin nghĩ trong đầu " Gì vậy chứ ?" Seok Jin hoài nghi không biết anh ta đang muốn nói đến cái gì và ám chỉ điều gì.
Một người đồng nghiệp bước đến , anh ta nói : "Người vừa nói chuyện với cậu người đó lạ lắm, lúc nào cũng lãng vãng vậy trong trung tâm thương mại nhưng chả mua gì, như vậy được một thời gian cũng không ai để ý anh ta nữa, cậu cũng mặc kệ đi."
Seok Jin cũng bỏ qua và đem đồ đạc vào nhà kho dưới tầng hầm, nhưng tuy trung tâm thương mại đông khách nhưng dưới tầng hầm chỉ có một vài chiếc xe? Anh nghĩ thầm trong đầu "Xây hầm xe xong để xe ở ngoài à?, cái trung tâm thương mại gì mà lạ vậy chứ." Bỗng nhiên điện thoại anh reo lên, hóa ra là bà anh gọi đến, anh vừa nghe máy vừa đẩy xe vào nhà kho.
Bà anh hỏi : " Seok Jin ah…, công việc mới như thế nào có vất vả không?"
Anh trả lời : "Công việc khỏe lắm bà, bà nghĩ cháu của bà là ai chứ, cháu là người sắt đấy, không biết mệt đâu."
Anh đẩy xe đến nhà kho, mở cửa bước vào. Một luồn không khí lạnh ào ra, điện thoại anh cũng mất sóng.
Seok Jin cất giọng nói : "Bà ơi bà có nghe cháu nói không?." mất tính hiệu nên cuộc gọi bị tắt ngang. Seok Jin liền nói với tông giọng lớn :
"Gì vậy chứ , tự nhiên lại mất tín hiệu. Thêm nữa, nhà kho gì mà lạnh chết đi được, trong nhà kho lắp máy lạnh à?."
Anh cất điện thoại bắt đầu để đồ từ xe đẩy xuống, sau khi gần xong xuôi, 1 mảnh giấy từ dưới kệ đựng đồ đột nhiên bay ra như có ai chọi ra từ bên trong vậy. Anh mở tờ giấy ra bên trong là một chữ "Cứu". Anh suy nghĩ trong nhà kho ai lại bày trò để mảnh giấy như vậy, anh vò mảnh giấy lại để vào túi quần và tiếp tục làm xong xuôi công việc.
Bước ra khỏi nhà kho, anh cảm giác như vừa trong một căn phòng lạnh như băng bước ra, Seok Jin nhanh chóng đi ra khỏi hầm để xe tìm đồng nghiệp để nói chuyện. Gặp được anh chàng đồng nghiệp vừa nói chuyện, anh liền hỏi : " Anh có hay nói chuyện với quản lý không?"
Anh đồng nghiệp trả lời : "Thỉnh thoảng khi tôi gặp quản lý lúc đang đi xem thử chỗ làm thì sẽ nói chuyện, chắc cậu nghĩ trông quản lý khó nói chuyện lắm đúng không? Tôi làm ở đây được 2 năm rồi quản lý chỗ này là được nhất rồi đấy."
Seok Jin đáp : "Vậy à, chắc do em vừa nói chuyện với quản lý lần đầu , anh ta chỉ nói 2 câu ngắn gọn nên em nghĩ là người khó nói chuyện."
Anh đồng nghiệp nói tiếp : "Không đâu, quản lý ở đây hiền và dễ thương lắm."
Sau khi nói xong anh đồng nghiệp bước đi , Seok Jin thầm nghĩ lại, công việc của anh chỉ là đem hàng vào kho và kiểm hàng, nhưng lương vẫn ở mức trung bình lạ thật . Anh tiếp tục nghĩ về giấc mơ mình vừa gặp, bỗng dưng điện thoại vang lên, là Kang Jihoon bạn của anh gọi đến, anh nghe máy, đầu bên kia vang lên giọng nói.
: "Seok Jin ah, làm xong chưa? ta đi ăn trưa đi." Seok Jin liền đồng ý và vào thay đồ để cùng ăn trưa với bạn của anh. Đang ăn cùng nhau Jihoon nói : "Mình vừa tìm được chỗ xem bói hay lắm, cậu đi xem cùng tớ không?"
Anh trả lời lại : "Tớ thì xem gì chứ? Cậu đừng tin vào mấy thầy bói nhảm đó!"
Jihoon nói : " Cậu lúc nào chả như thế? Đi xem thử với tớ đi màaaa, năn nỉ đó…"
Seok Jin nghe giọng điệu này, đành chịu cùng đi xem với người bạn đấy, họ cùng hẹn nhau sau khi Seok Jin tan làm sẽ cùng nhau đi xem bói.
Đến lúc tan làm
Seok Jin và Jihoon đã gặp nhau, họ cùng bắt taxi đi đến chỗ xem bói đó. Vừa bước vào cửa, pháp sư nhìn thẳng vào mặt Seok Jin với ánh mắt lạ lùng, anh và Jihoon ngồi xuống, pháp sư cất giọng nói : "Cậu muốn biết lý do vì sao gặp giấc mơ đó à?"
Anh khựng lại một nhịp, vẻ mặt sợ hãi của anh bắt đầu hiện ra. Pháp sư cười lên "Cậu sắp tìm được đáp án rồi, nhưng! Cậu không nên lún sâu vào nó đâu." pháp sư nói xong cười to lên. Mặt anh tối sẫm lại nghĩ đến câu nói của anh chàng kì lạ vừa nói lúc sáng , tại sao lại như vậy?
Pháp sư nói tiếp : " Tôi chỉ nói cho cậu đến đây thôi, người nữ đến đây cho tôi xem."
Seok Jin bước ra khỏi căn nhà của pháp sư với vẻ mặt trầm lặng và lo lắng thầm nghĩ " Không lẽ lời pháp sư nói đến liên quan đến ba mẹ của mình?"
...…