Chereads / giấc mơ thực tại / Câu chuyện đầu tiên: Kí ức chôn vùi. Hồi một: sự bắt đầu

giấc mơ thực tại

Ha_Dormir
  • --
    chs / week
  • --
    NOT RATINGS
  • 319
    Views
Synopsis

Câu chuyện đầu tiên: Kí ức chôn vùi. Hồi một: sự bắt đầu

Tôi trở về nhà sau một ngày bận rộn như mọi khi, nhưng hôm nay có phần khác với mọi hôm,bởi vì từ ngày mai tôi sẽ có một kì nghỉ phép dài ngày ,nên đêm nay tôi đã hơi quá chén với những két bia tự thưởng cho bản thân và tôi đã ngủ từ lúc nào không hay.

Những chuyện kì lạ cũng bắt đầu từ đây.

" Đây là đâu? Tại sao mình lại ở đây? Đầu mình đau quá, chắc là do quá chén tối qua rồi." Khi tôi đang còn bối rối thì bỗng có một giọng nữ cất lên: " Này, Cậu ổn chứ?"

Khi tôi ngước lên nhìn thì thấy đó là một cô bé tầm khoảng mười bốn đến mười lăm tuổi, cô bé ấy có một đôi mắt như bầu trời đầy sao vậy, ngoài đôi mắt tuyệt đẹp ấy thì gương mặt cô bé không có một chút khuyết điểm nào ngoại trừ da hơi rám nắng. Trên gương mặt tuyệt đẹp ấy hiện giờ đang mang một vẻ lo lắng khó tả.

Tôi đang còn bị cuốn hút bởi vẻ đẹp của cô bé thì cô bé lại nói: " Bộ mặt tớ dính gì sao?" thì lúc ấy tôi mới có hoàn hồn lại được.

Cô bé tiếp tục nói: " Này, này cậu ổn không đấy? Sao lại cứ ngơ ra thế kia."

Lúc ấy tôi không trả lời mà nghĩ. Nhóc ấy gọi mình là cậu á , như bạn bè vậy. Đúng là không có phép tắc gì hết. Mà khoan đã mình đang ở đâu mới được và nhóc ấy là ai. Sau một hồi sắp xếp lại suy nghĩ thì tôi mới mở lời hỏi cô bé ấy: " Đây là đâu và em là ai ?"

cô bé ấy tỏ vẻ không vui mà trả lời: " Đây là nơi mình sống đó và tớ là người bạn thân nhất của cậu đấy." Tôi nghe xong câu trả lời ấy thì đành phải bất lực mà hỏi rõ hơn: " Em có thể nói rõ hơn đây là đâu được không?"

Sau khi nghe tôi hỏi lại lần nữa thì cô bé đưa ra một gương mặt chán chả buồn nói mà nói: " đây là tỉnh XX nơi mình sống thay, cái cậu này"

Tôi nghe vậy cũng đành bất lực vì tôi từ trước đến giờ chả bao giờ tìm hiểu các nơi khác ngoài nơi tôi sống. Tôi nhìn xung quanh thấy bản thân và cô bé ấy đang cùng ở trên một vùng đồng cỏ .

Khi tôi vẫn đang suy nghĩ nguyên nhân bản thân ở đây thì cô bé ấy vừa tỏ vẻ lo lắng vừa lại gần tôi và hoảng hốt nói: " đầu... đầu cậu có máu kìa để tớ xem có sao không" cô bé lại gần và bắt đầu xem xét cho tôi. Và tôi thề rằng tôi thà để bản thân tự xem chứ trần đời ai lại xem xét vết thương ở đầu bằng cách vả bôm bốp chứ.

Sau khi xem xong cô bé tỏ vẻ bất lực mà nói: " tớ chịu, tớ thấy có vẻ đầu cậu bị va đập nên mới chảy máu." Nói xong cô bé liền đi lại một bụi cỏ cao mà lần mò gì đó trong đấy , sau một lát thì cô bé ấy dựng lên một chiếc xe đạp. Khi dắt ra cô bé liền ngồi lên yên trước và quay đầu lại phía tôi mà nói: " này lên xe đi tớ chở về nhà kêu cô xem sao."

Tôi đến bây giờ vẫn chưa tiếp nhận hết được những thông tin mà bản thân nãy giờ nghe và thấy. Tỉnh XX , bạn thân, cô và nhà.

Tôi vừa ngồi trên xe vừa suy nghĩ và liên kết các thông tin lại. Thì cô bé reo lên:" về đến rồi." nói xong cô bé tỏ vẻ phụng phịu mà nói tiếp: " cậu là con trai kiểu gì mà để một cô gái mỏng manh như tớ đèo về thế?"

Khi ấy tôi vẫn đang còn suy nghĩ nên cũng chỉ đáp lại ậm ừ mà thôi. Cô bé không phục trước thái độ của tôi nhưng vẫn kéo tôi vào một ngôi nhà.