[Vù..vù..vù]
Tiếng gió heo hắt thổi vào khung cửa sổ tạo nên thanh âm kỳ lạ lại rợn người
Trong căn phòng tối không có lấy một ánh đèn, chỉ có tia sáng loe lói của trăng tròn hắt vào cửa sổ.
Cuối góc phòng, một bóng người giãy giụa tỉnh lại khỏi cơn mê mẩn
"Đây..là đâu?"
Người kia choáng váng nhìn xung quanh, đôi tay thon dài khẽ xoa đầu.
Dưới ánh trăng mơ hồ, có thế thấy rõ đó là một thiếu nữ trẻ tuổi.
Tuy nhiên chưa kịp để cô phản ứng lại, một cơn đau khủng khiếp bất ngờ đổ bộ vào đại não.
"A--đau quá!"
Cô đau đến mức nhíu mày, khuôn mặt thoáng chốc đã trắng bệch nhợt nhạt.
Thời gian trôi qua, cơn đau dần thuyên giảm, chờ đến khi không còn đau nữa lúc này cô gái mới đủ tỉnh táo để quan sát xung quanh.
Nơi đây có vẻ bề ngoài là toa tàu nhưng lại quá cũ nát, xung quanh lộn xộn đổ vỡ rất nhiều thứ.
Khi đã nhìn rõ được mọi thứ xung quanh, cô bật cười tự giễu sau đó lại thở dài buông xuôi
"Lại là nơi này.."
"Khó khăn thật đấy, trốn đến thế mà vẫn bị bắt lại"
Cô mệt mỏi ngồi dậy dựa lưng vào tường. Rũ mắt, hồi lâu mới khẽ khàng nói
" thật ghét bóng tối "
Từ sâu trong lòng, cô chán ghét bóng tối, chán ghét cảnh tượng phải trốn chạy rồi lại bị bắt về. Một lần nữa phải ở lại nơi khủng khiếp này.
Đôi mắt cô đỏ lên nhưng chẳng có lấy giọt lệ nào rơi xuống. Có lẽ mọi thứ diễn ra quá lâu đã khiến cô cảm thấy tuyệt vọng, không còn nước mắt để rơi nữa.
Đưa mắt về hướng cửa sổ, thừa biết bên ngoài chỉ toàn sương mù nhưng tia sáng ít ỏi từ ô cửa chính là điểm tựa duy nhất để cô cảm thấy an tâm được phần nào.
Lúc này ngoài cửa toa tàu bị khóa kín vang lên từng tiếng gõ.
"Cố Họa, đến giờ rồi"
Dù cách một vách tường, thanh âm khản đặc như bị đục khoét vẫn khiến Cố Họa rùng mình.
"..."
Cô im lặng, kiềm nén nỗi sợ hãi trong lòng mặc cho tiếng gõ cửa vẫn mãi kéo dài vang vọng
Hồi lâu, Cố Họa mới đứng lên chầm chậm bước ra ngoài
"ha..dù sao cũng chết"
"Sớm hay muộn đều như nhau cả thôi.."
Của được đẩy ra, trước mặt cô là dáng hình bé nhỏ của một cô bé.
Cô bé gầy gò mặc áo cổ loa trắng dính máu, nước da nhợt nhạt với mái tóc dài tới gót chân và điều đáng sợ là đôi mắt của cô bé trống rỗng, đen như mực.
"Đi thôi"
Cố Họa nhắm chặt mắt, cố gắng không để bản thân biểu lộ sự run rẩy
Dù cho có nhìn thấy bao nhiêu lần đi chăng nữa, cô cũng không thể thích ứng được
Tuy nỗi sợ hãi trong cô đã bị bào mòn qua nhiều lần, nhưng khi đứng trước những kẻ không phải là 'người' cô vẫn tồn tại cảm giác không dễ chịu, nguy hiểm.
"Đi thôi"
Cô bé lặp lại, giọng nói khàn khàn không mảy may chút cảm xúc dư thừa nào.
Đôi mắt trống rỗng của cô bé nhìn thẳng vào cô, thể như đang khoét sâu vào tâm hồn Cố Họa.
______________
[Cảm ơn các bạn đọc giả đã ghé qua, mong rằng trước khi rời đi mọi người có thể để lại yêu thích và theo dõi để tác giả có thêm động lực nhé🌷]
Lưu ý: các bạn đọc giả thân ái, truyện gắn mác kinh dị nên có nhiều yếu tố gây ám ảnh, nên mọi người hãy chuẩn bị sẵn sàng tinh thần cho chuyến hành trình dài sắp tới nhé