Cuộc sống con người không đơn giản. Rắc rối có thể đến hoặc không, hẳn là "không" nhưng là "chưa". Là một người trần, chúng tôi cũng không là ngoại lệ của vũ trụ, mà bản thân chỉ biết hi vọng về tương lai...
Năm tôi 27 tuổi,... có vẻ đây là năm hạnh phúc cuối cùng...
- Dậy thôii, đã sáng lắm rồi chị !!
Chị ấy lờ mờ mở mắt và khẻ đáp lời với tôi, giọng hơi khàn:
- À... hmm... được rồi, em mau đến trang trại đi, chị sẽ rời nhà sau, không cần chờ chị đâu.
- Được rồi, bánh mì và sữa có ở dưới nhà. Không tốn nhiều xu đâu, chị cứ việc ăn. Em đi đây.
- Buổi sáng tốt lành !
Chị ấy giơ cánh tay lên vẫy vẫy vài cái để tạm biệt. Rồi tôi quay mặt đi, thật ra cũng chẳng còn sớm nữa, mặc chị ấy vậy.
Quên mất, tự giới thiệu tôi là Annika Horiz, thường dân sống tại Enbrissa và là một quản lí của trang trại Bert. Còn chị gái lớn hơn tôi hai tuổi tên là Agnes Horiz, một đại pháp sư Bovens và là người kiểm hàng tại Cảng Berceast.
Đó là lí do mà chúng tôi ít gặp nhau trong ngày, chỉ có buổi tối, lúc mà mọi chuyện đã yên ổn, chúng tôi sẽ trò chuyện cùng nhau.
Không gian mù mịch, một giọng nói kì lạ cất lên :
"Thế giới này vốn sẵn có pháp thuật. Bovens và Onders là hai bộ pháp thuật phổ biến nhất hiện tại, nói một cách dễ hiểu, thì chúng trái nghịch nhau về mọi mặt.
Linh hồn của con người bị ràng buộc bởi 1 trong 2 bề của pháp thuật, nghĩa là Bovens và Onders sẽ chọn người mang quyền năng của chúng.
Còn công cụ để học pháp thuật là sách pháp, chúng ghi chép đủ mọi loại chú, ta có thể đọc chúng lên để thi triển pháp thuật. Nhưng mà, vấn đề là ? Có thật sự đơn giản như vậy..."
Bỗng một giọng nói của phụ nữ cất lên:
- Này, tỉnh dậy đi Annika. - Bộ cậu không về hả ?
Tôi giật mình tỉnh mộng, hốt hoảng đứng dậy, đi lại cái móc treo đồ rồi khoác cái khăn choàng lên cổ.
- Gì mà gấp gáp vậy Annika ?
- Được rồi, mình ổn, cảm ơn vì đã kêu mình dậy.
- Lúc nãy cậu đã nói mớ đó ? Tinh thần cậu vẫn ổn chứ ?
(Tôi hơi ẩm úng)
... - Thật ra, mình lo cho chị, bởi vì đã rất... không, phải là rất rất lâu rồi mình không mơ về pháp thuật. Mình sợ đó là điềm xấu.
- Không sao đâu, cậu về nhà liền đi. Mình sẽ về sau, cẩn thận đó ! - Tạm biệt Annika !
Tôi chào cô ấy và quay người rời đi. Hơi nóng vội, nhưng vậy là được rồi.
Khi rời khỏi trang trại, tôi đi trên con đường mòn rồi lẩm bẩm kiếm đồ trong túi xách của mình :
- Từ trang trại Bert về nhà thì không xa lắm, nhưng mà sẵn tiện giấc mơ điềm báo đã cho mình một tín hiệu. Nên mình sẽ dùng pháp thuật.
- Đây rồi, mình nhớ rằng ở trang 17 của chương I có chép về phép /Dịch chuyển/ bộ (Onders).
- Nhưng mà ? Khoan đã...
Bỗng chốc, tôi phát hiện ra trong cái tĩnh mịch của buổi chiều tà, có một bóng người trong đám rừng phía trước bên phải, đang nhìn chằm chằm vào tôi.
- Hay thật, trực giác mình cũng hữu ích đó...
- Nhưng sao lại lạnh người như vậy chứ ? Chắc chỉ còn cách trốn thoát với phép /Dịch chuyển/ thôi.
- Mà lỡ không thành công thì sao đây. Chết thật, nhỡ người gặp điềm rủi không phải là chị mà là mình thì toang mất. Nhưng mình cũng không giỏi pháp thuật như chị ấy !
(Tôi đứng lưỡng lự một lát)
- Thôi ! Cứ thử trước đã !
Tôi đứng lại giữa con đường mòn rồi để tay cầm sách pháp kẹp vào hông phải, tay còn lại đặt lên ngực trái :
- Hãy trao cho ta quyền năng ! phép /Dịch chuyển/ của Onders.
- Naar de aangewezen plaats.
(3 phút sau)
- Đúng là chẳng có chuyện gì xảy ra cả, thất bại rồi !
Tôi hơi thất vọng, dù gì đó giờ cũng chẳng thành công, nhưng thôi ! Cảnh giác cái tên này mới được. Lúc đó, tôi nhớ là mình đã cố nghĩ về nhà. Nhưng thật ra, có nghĩ bao nhiêu thì cũng chẳng thể dùng được pháp thuật này.
- Được rồi, bây giờ chạy thì còn kịp không đây ? Mình sẽ quan sát hắn ta một lần nữa để xác định.
Tôi lấy hết dũng khí, ngoảnh đầu qua phía cánh rừng. Thật sự, trái tim tôi như muốn ngừng đập, mồ hôi đỗ trên trán cũng ngày càng nhiều.
- SAO CHỨ ?
- Đâu mất rồi, trực giác mình nói rằng hắn vẫn còn ở đó lúc nãy thôi ? Hắn ta có phải con người không ?
(Tôi bắt đầu hoài nghi bản thân mình)
- Khoan đã, mình nghe tiếng của những mảnh sắt cọ vào nhau.
- Ở gần đây lắm, rất gần...
- Aa...
- Từ khi nào
(Im ắng)
?...
Một tên lớn xác nào đó ở ngay phía sau tôi, mặc áo giáp sắt, đeo dây chuyền và có một huy hiệu kì lạ.
Nhưng bất ngờ thay, chưa kịp nhìn rõ nhân dạng của hắn, tôi đã bị một lực hút kỳ lạ kéo vào lòng đất. Không biết từ khi nào, điểm cuối của đường hầm bí ẩn đó lại chính là phòng khách của nhà tôi.
- Chắc rồi, đó chính là thuật "Dịch chuyển" của Onders, may mắn là linh hồn của mình đã đủ mạnh mẽ để cứu sống thân xác này ! Haha.
Đúng lúc đó, chị cũng vừa về đến nhà. Tôi mừng như sắp rơi nước mắt, nhưng không sao. Bây giờ thì ổn rồi.
...
- Lại có chuyện rồi Annika ! - Giọng chị hơi trầm, còn tay chị cầm một lá thư với con dấu sáng rực.
Hình như là của Hoàng gia, không, đúng thật là thư từ Hoàng gia rồi.
...
- Là thư của Hoàng gia... Đúng chứ ?
Chị khoanh tay lại, rồi ngoái mặt xuống đất, nói:
- Đúng vậy. Lá thư nói rằng nói dòng họ của mình đã được công nhận và họ sẵn lòng phong tước vị cho chị.
- Khoan đã ? Gì chứ ?
- KHÔNG THỂ NÀO ?