-Này anh! Anh có phải là đồ đầu đất không hay sao mà em nói hoài mà không hiểu hả?
"Ừ đúng rồi ha"
Tôi không biết nữa. Tôi không thích thế giới này. Cả chính bản thân tôi cũng thế.
Đang đi trên con đường trở về nhà. Ánh hoàng hôn giữa thành phố sao quả thật không hề đẹp chút nào.
Đèn đường cũng đang bắt đầu được bật lên rồi. Khung cảnh đang trở nên thiếu tự nhiên thay vào đó là những ánh đèn điện nhân tạo.
Cặp sách nặng trĩu đang đè nặng trên vai tôi nhưng tôi có cảm nhận được có thứ khác còn nặng hơn nữa.
-Ồ! Kia là!
Một chiếc xe tải đang lao đến một cô gái đăng cắm mặt vào điện thoại mà không để ý xe ngang, dọc ra sao.
"Truck-kun trong truyền thuyết đây sao?"
"Tôi không chần chừ chạy hết tốc lực đẩy cô gái ra khỏi nguy hiểm mà hy sinh bản thân mình, thay thế cô ta trong cuốn sổ của tử thần. Đầu tôi choáng váng, mờ mờ, ảo ảo, và rồi khi mở mắt ra là một thế giới khác tuyệt vời hơn?"
-Đùa thôi.
*Rầmmmm
Một tiếng va chạm mạnh vang lên. Xe tải đã đâm tan xác người con gái xấu số.
Tôi đã không "ra tay nghĩa hiệp" mà cứu cô ta.
Tôi đã để cô ta bị đâm chết ngay trước mắt mình.
Đau buồn ư?
Không.
Tức giận ư?
Không.
Nuối tiếc ư?
Không.
Hối hận ư?
Không.
Vui vẻ ư?
Có.
Ngu thì chết thôi chứ có bệnh tật gì đâu?
Tại chỗ xảy ra vụ tai nạn, nhiều người đều khóc thương cho đống thịt nát bấy.
Giả tạo! Có người còn móc điện thoại ra quay video rồi kìa!
Tôi không bận tâm gì nhiều mà tiếp tục đi về nhà. Hình như cô ta là bạn cùng lớp với mình thì phải?
Về đến nhà, vẫn là khung cảnh ấy. Ông, bà già vẫn càu nhàu như vậy, cùng với cô em gái khó chịu.
Tôi lên nhà và chiến con game với thằng bạn thân. Nói thế thôi chứ tôi gánh nó tất, còn nó chỉ được cái mồm là giỏi.
Nó nói nhiều lắm, nhiều đến cái mức tôi hiểu nó hơn nó hiểu chính bản thân mình.
-Nè mày?
-Huh?
-Mày tốt nghiệp xong thì định làm gì?
-...
-Tao định làm một đầu bếp. Mày có ủng hộ tao không?
-Ờ... cũng được
-Mày đúng là đần hết sức.
-Hả?
Thằng đó nấu ăn cũng khá ngon. Thường thì nó hay nấu cho tôi ăn nên tôi có thể thấy nó tiến bộ lên từng ngày. Nhớ ngày đầu gặp nó, đồ ăn của nó đưa cho dở tệ. Nó đã nỗ lực rất nhiều.
Chúng tôi chơi đến khuya, mệt quá nên đi ngủ. Nằm dài trên giường tôi suy nghĩ về chuyện sau này. Rằng tôi muốn gì và sẽ làm gì. Nhưng vô dụng, tôi chẳng có ý tưởng gì hết.
"Haiz"
*Bíp bíp bíp... bíp bíp bíp...*
Nó như thế này, sáng nào cũng vậy, tiếng chuông báo thức lại vang lên nhiều lần. Tôi thức dậy, ăn bữa ăn sáng rồi đi học.
Tám giờ đi vào, năm giờ đi ra.
Nói ghét thì không phải là ghét nhưng...
Một năm có 365 ngày...
Tôi đã sống 1 ngày với 364 lần.
Tôi cần có một làn gió mới, một hương vị mới cho cuộc sống của tôi.
Tôi đang đi trên đường với suy nghĩ vẩn vơ như vậy thì bị chặn đường bởi duy băng phong tỏa.
À, tai nạn hôm qua đây mà.
Cần gì phải lằng nhằng thế chứ. Chết - chôn. Thế thôi. Cần gì phải cúng bái, cần gì phải vái thần, vái linh, vái trời, vái đất cho lằng nhằng? Thật không hiểu nổi.
Mà kệ đi, đi đường vòng cũng được.
Đi trên một con đường khác lạ nhưng mà cái lối thiết kế vẫn vậy. Mà có điều hơi đông nhỉ? Chắc là do đường kia bị bịt rồi.
- A! Ryo? Sao cậu lại đi đường này vậy?
Tôi nhìn lại người con gái đang gọi mình. Đó là Amaya, bạn cùng chung câu lạc bộ với tôi. Một cô gái có mái tóc đen truyền thống, gương mặt bình thường, thân hình cân đối.
- À, tại đường tôi hay đi bị phong tỏa rồi.
- Là do tai nạn chiều hôm qua đúng không? Thật là thương tâm?
- Ừm...
- Nghe nói nạn nhân là bạn cùng lớp cậu đấy?
- Mà, cậu sống ở đây à?
- Ừm, tôi vừa ra khỏi nhà thì thấy cậu đi qua đấy. Quả thật đường phố hôm nay nhộn nhịp hẳn ha?
Dường như Amaya cứ cố tình nói về tai nạn hôm qua thì phải? Có uẩn khúc gì chăng? Tôi cũng chỉ cười nhạt cho qua câu hỏi của cậu ấy.
- Mà Ryo nè. Cậu cũng phải tìm một cô người yêu đi đấy.
- ...
- Cậu đúng là không hiểu gì hết. Cậu chưa từng yêu ai đúng không? Không nhanh lên là không tận hưởng được tình yêu tuổi học đường đâu.
Ừm, không biết nó sẽ là trải nghiệm như thế nào đây. Mong nó không phải là vị cay là được.
Xuyên suốt quãng đường đi bộ tới trường, Amaya luyên thuyên về sự đẹp đẽ của tình yêu, còn chỉ chi tôi cách tán gái nữa mà. Quả thật là một người quá kinh nghiệm.
- Vậy nha. Hẹn gạp lại ở CLB nha.
- Ờ...
Sau khi tạm biệt Amaya, tôi tiến vào trường. Trường được chia làm hai khu. Tôi học ở khu A còn Amaya học ở khu B.
Bước đi trên hành lang của dãy phòng học, tính ra tôi chưa có tình ý với một cô gái nào cả. Nói tôi đồng tính ư? Không! Tôi chọn đi đường bình đường bình thường với 3% tỷ lệ gây bệnh thay vì đi đường bất thường với 95% gây bệnh. Chỉ là tôi chưa chọn được đối tượng phù hợp.
"Tình yêu á? Là gì vậy? Có ăn được không?"
Vẫn là một buổi học nhàn chán như cũ, cuối cùng cũng đến giờ nghỉ trưa.
Tôi lén phá khóa rồi đi lên sân thượng để thưởng thức buổi trưa của mình. Thế quái nào, thằng bạn thân của tôi lại lên trước rồi. Nó đang đu trên thành lan can sân thượng. Gan dạ thật.
- Oh. Ryo! Mày đến rồi à. Này này, ăn món tao làm đi. Tao đang thử nghiệm món mới. Mày là người đầu tiên được thưởng thức đấy, biết ơn tí đi.
- Ờ...
- Phấn chấn lên tí xem nào. Mày lúc nào cũng ủ rũ là thế đéo nào thế?
Oi.. cẩn thận cái miệng không độc giả cảm thấy khó chịu giờ.
Tôi ngồi xuống sàn và thưởng thức món ăn của nó làm. Đúng là ngon thật. Còn nó đang ngồi trên thành lan can, miệng vẫn còn ngân nga câu hát yêu thích của nó. Đúng là vô tư thật.
- À đúng rồi. Để đáp lễ thì tao cũng có nấu cho mày vàu món đây.
- Woa, Ryo giỏi ghê ta. Tao còn không biết mày có thể nấu ăn đấy.
- Khinh tao vậy?
Nó mở hộp cơm tôi đã chuẩn bị cho nó ra rồi từ từ gắp thức ăn cho vào miệng. Để ý kĩ thì nó cũng khá là xinh trai đấy chứ, y như con gái vậy. Nhưng mà thân hình nó khá đô, đặc biệt là cơ ngực. Ghen tị ghê.
- Ù ôi! Ngon thế! Mày có tài năng đấy! Muốn làm đầu bếp cùng tao không?
- Không.
- Thẳng thừng quá đấy. Không chút do dự luôn mà.
Nó vừa ăn, vừa đung dưa cái chân. Mà cũng là món ăn mình làm ra, nó khen ngon thì mình cũng vui chứ.
Tôi dựa lưng vào lan can, nhìn ngắm bầu trời vào giưa trưa, ánh nắng chói lòa đang rọi xuống. Tôi chẳng nghĩ được rằng mình muốn làm gì cả, chỉ toàn là đêm tối mù mịt.
Quay lại nhìn xuống sân trường, vẫn là thứ ánh nắng đó rọi xuống.
- Ồ kia là.
Thầy giáo thể dục cùng với cô tiếng anh đang làm gì kia? Tôi vội kéo chân thằng bạn và bảo nó nhìn về hướng đó.
- Ái chà. Chắc là dạy kèm nhau đấy chứ gì?
Tôi hiểu nó nói "dạy kèm" là có ý gì. Dù thế thì phải kiếm chỗ kín đáo hơn chứ? Phòng thủ hớ hênh quá!
Chúng tôi chơi được thêm 2 trận game mới đến buổi học chiều. Tôi chào tạm biệt với nó rồi bước về lóp học. Thường những bộ như thế này thì nhân vật chính thường hay ngồi gần cửa sổ nhưng mà tôi lại ngồi ở giữa phòng. Lạ thật.
Nhưng mà không sao, bên cạnh tôi là lớp trưởng xinh đẹp mà bao nam sinh ao ước được làm quen. Tên nhỏ là Seina. Mà, tôi thì có cửa nào chứ, ngắm thôi là được rồi.
- Hú! Solo không cu?
Đó là thằng mọt sách chính hiệu, Satoru. Thằng này giỏi thật, nó luôn đứng đầu trong mọi kì thi. Tuy nhiên khả năng vận động của nó khá kém.
Tôi làm thân với nó được là do tôi đã đánh bại nó trong một cuộc thi cờ vua.
- Vô luôn đi. Giờ tự học mà.
Tôi và nó bắt đầu dọn cờ ra bàn. Hình như làm bạn lớp trưởng khó chịu rồi kìa. Cũng không rõ là tại bọn tôi hay là bọn con trai trong lớp đang hít hà xung quanh.
Tôi cũng đã có một khoảng thời gian khó khăn với chỗ ngồi này. Mà tại tôi lì quá nên bọn kia đã bỏ cuộc.
- Hay dữ! Tao lại thua rồi!
- Mày cũng đánh được vài nước hay mà.
- Bữa sau tao sẽ phục thù.
Thù oán gì chứ? Tao đã làm gì mày đâu? Nói rồi nó về lại chỗ của mình. Tôi cũng có để ý, Seina có lén liếc nhìn bọn tôi. Có vẻ như bọn tôi đã làm phiền rồi.
Tôi đành phải rời đi vậy
Tôi đi ra khỏi phòng học với cái cớ đi vệ sinh mà nhường chỗ cho Seina. Tôi vừa đứng dậy thì đã bắt đầu lấn chiếm bàn. Con này tài thật.
Thôi kệ đi, tôi định chốn đến lúc ra về mà nên cũng chẳng cần. Trước tiên thì cũng phải lượn vài vòng cho nỗi buồn của tôi ập đến chứ nhỉ.
- Dịch trái sang một chút... chút nữa.
- Thế này được chưa?
- Chưa được. Dịch sang phải đi.
Đó là hội trưởng hội học sinh, một anh chàng nổi tiếng mà tôi vẫn chưa biết tên đang chỉ đạo cho hội phó đúng chuẩn "ngực tấn công mông phòng thủ" treo bản thông báo lên bảng. Anh ta cố tình làm khó chị ta thì phải?
Cũng chẳng phải việc của mình nên đành cho qua vậy. Anh ta khôn thật chứ.
Nó đến rồi, đi vào nhà vệ sinh thôi. Cũng gần ra về luôn. Tốt rồi.
Tôi vội vã chạy vào nhà vệ sinh, ở đây cũng có vài người giống như tôi trốn học. Thôi kệ, xả lũ cái đã. Phù... đã ghê...
*Tùng... tùng ...tùng...*
A... ra về rồi. Sinh hoạt CLB nữa thôi rồi về nhà.
Tôi bước đi trên hành lang, hướng về CLB tâm linh. Nói cho sang thế thôi chứ cái hội này cũng chỉ là tập hợp của mấy bọn mê tín dị đoan mà thôi. Mà hiếm khi thấy sự kiện gì nỗi bật nên sinh hoạt CLB cũng chỉ đến để chơi game là chính.
Nên gõ cửa cho đỡ vô duyên nhỉ?
- Mời vào! A! Ryo đến rồi này! Vào đây đi!
Amaya hứng khởi kéo tôi vào phòng. Một căn phòng u ám đến rợn người, ở giữa phòng chính là một bàn cầu cơ trông có vẻ cũ kĩ. Xung quanh cáu bàn là những kẻ quái dị đang cố hù dọa tôi. Bọn họ liên tục phát ra những âm thanh rên rỉ trông hài thật.
Giả vờ sợ cho họ vui vậy.
- Aaaaa! Sợ quáaaaa!
- Áaaaa! Cái phản ứng quỷ dị gì đây?
Có vẻ như tôi đã dọa ngược lại bọn họ rồi. Trong số họ có người lên tiếng.
- Ryo à. Cậu có biết tin bạn học lớp cậu vừa mất hôm qua chứ? Cậu mà dọa bọn tôi như vậy là đem điềm xui đến bọn rôi đấy.
Liên quan nhỉ? CLB tâm linh đúng là danh bất hư truyền mà.
- Cậu đến rồi thì chúng ta bắt đầu thôi hội trưởng.
- Ừm.
Nói rồi bọn tôi đặt ngón tay lên đồng xu của bàn cầu cơ. Nhóm này có 4 người nên vẫn đủ chỗ cho cái đồng xu bé tí. Hội trưởng Makoto bắt đầu đặt ra câu hỏi.
- Hỡi linh hồn chưa siêu thoát! Hãy nói cho chúng tôi nghe một sự thật!
Đồng xu bắt đầu di chuyển, nói đúng hơn là bị bắt di chuyển. Makoto và Haruto dùng lực ngón tay đang kéo đồng xu. Tôi cũng xuôi theo ý của họ.
- A...M...A...Y...A...N...G..
"Amaya ng..."
Biết ý định của họ, Amaya nhanh tay lật nguyên cả bàn cầu cơ lên không trung. Điện cũng được bật lên.
- Sao vậy Amaya? Như vậy là bất kính lắm đấy biết không? Em sẽ bị nguyền rủa đấy!
- Xàm lồn! Em đéo quan tâm!
"Oi"
- Bỏ đi, chơi game thôi!
Haruto lên tiếng để xóa bỏ sự căng thẳng của Amaya và Makoto đang sắp choảng nhau tới nơi.
- Tôi có ý tưởng vui hơn nè. Hay là bói Tarot không anh em? - Amaya
- Ý tưởng hay đó nhưng anh không có câu hỏi gì cả?
- Vậy em thử được không?
Cả phòng quay lại phía tôi và "ồ" lên một tiếng. Thì tôi đã bao giờ bói tarot đâu.
- Được được. Hỏi một câu hỏi rồi bốc bài đi Ryo.
- Ờm... bạn gái tương lai của tôi là người như thế nào?
Cả phòng "ồ" lên tiếng thứ 2, họ có vẻ khá tò mò.
Tôi cũng chẳng nhớ tôi đã bốc chúng bài gì. Đại khái ý nghĩa của nó là một người dễ giao tiếp, năng động và đã bị tổn thương bởi các mối quan hệ trước đó.
- Đường tình duyên của cậu có vẻ lận đận ha? Dù sao thì cũng cố gắng lên.
"Cố gắng không nằm trong từ điển của tôi"
- Thôi bỏ đi, chơi game - Makoto
Chúng tôi chơi đến 17:45 rồi ai về nhà đấy. Trường cũng dần vắng bóng người.
Tôi và Amaya cùng đường đã đi về cùng nhau. Cuộc trò chuyện chỉ xoay quanh về việc học tập, cuộc sống của Amaya.
- Nè Ryo.
- Huh?
- Bói Tarot ấy. Tôi đã bốc về người yêu tương lai của tôi.
- Ái chà. Người yêu à? Tức là không kể nam nữ à? Không ngờ cậu vã đến mức đó luôn đấy. Heheh
- Nào! Tôi đau lòng đấy. Thế thì bạn trai tương lai được chưa? Tarot bảo là người ấy là một người trầm tính, ngây thơ và là một người chưa yêu ai bao giờ.
- Ừm...
Nghe quen quen, mà chắc người đó hiếm lắm đấy, phải trân trọng.
Nói được một lúc thì cũng đến nhà của Amaya. Chào tạm biệt cô ấy rồi đi thẳng về nhà.
- Oni-chan về muộn quá đấy! Nhanh đi tắm rồi hốc cơm đê.
"Thì hôm nay phải đi đường vòng mà."
Và thế là một ngày buồn tẻ lại qua đi với không một sự níu kéo.