Bị giam lỏng trên tầng cao nhất của tháp chính, nhiệt độ giảm xuống tới thấu xương. Thời gian cứ thế chết lặng. Dù có thoát được ra khỏi đây, cũng thật khó để vượt qua bức tường thành giờ đã được gia cố chắc chắn hơn bao giờ hết. Tuy vậy, cơn thèm thuốc cuối cùng cũng chịu lắng xuống trong vài khoảnh khắc.
Đã bao nhiêu ngày rồi nhỉ.
Cảm giác này thật quen thuộc. Giống như những đêm dài ẩn nấp trong căn hầm cũ, nép mình vào nhau để tìm kiếm hơi ấm. Vẫn là bóng tối ấy, nhưng thật khác khi giờ đây lại chỉ còn nỗi cô đơn lạnh lẽo và sự im lặng lạ lùng.
Mãi đến khi những cơn buồn ngủ bắt đầu kéo đến, một loạt tiếng động lạ vang lên bên ngoài vọng lại đột ngột khiến tôi giật mình tỉnh giấc. Nhìn chằm chằm vào ô cửa, nơi một đôi mắt đen láy đang lấp ló. Vội bật dậy, bước chân lảo đảo khiến tôi đâm sầm vào cánh cửa sắt. Eric, anh ấy đang ở đây.
"Lia! Em ổn chứ!?"
"Anh đang làm gì ở đây vậy!? Làm sao anh qua được đám lính canh thế?"
"Đừng lo về chuyện đó, thấy em còn sống là anh vui rồi. Anh có mang theo chút bánh mì cho em này"
Nói rồi, anh xé ổ bánh thành những miếng nhỏ, ép chặt chúng qua ô cửa hẹp. Nhận lấy từng miếng thơm lừng, tôi tựa lưng lại vào cửa, chậm rãi đưa lên miệng. Vị bơ béo ngậy hòa quyện cùng mùi bánh mì mới nướng khiến dạ dày như reo lên sung sướng, ngon hơn rất nhiều so với thứ đồ ăn mà mấy ngày nay đám lính thường cho.
"...Em xin..."
"Anh nghe về mọi chuyện rồi"
"...Em biết anh có thể sẽ nghĩ rằng em thật ngu ngốc khi đã có quyết định như vậy...Mặc dù biết rõ những rủi ro phía trước nhưng em vẫn quyết tâm làm đến cùng..."
"Mấy ngày nay, tin đồn về vụ này lan truyền rất nhanh trong quân khu. Họ thẳng thắn cho rằng em là kẻ phản bội và anh thì bị cho là đồng lõa"
"...Em thật sự hối hận về những gì đã xảy ra. Em xin lỗi vì đã vô tình kéo anh vào rắc rối....Em chỉ...Em đã nghĩ..."
"Những việc này không phải là lỗi của em mà"
"Em không bao giờ có ý định làm điều gì có hại cho anh cả....Anh...không nghĩ em là kẻ phản bội chứ?..."
Dừng tay, sự xấu hổ khiến tôi nghẹn ngào. Ngập ngừng, dường như là lưỡng lự, trái tim như muốn vỡ tan. Thực lòng, tôi không trách anh, vì dù ở trong hoàn cảnh ấy, đột ngột bỏ đi như vậy. Có lẽ ai cũng sẽ hoài nghi.
"Không đâu. Em không thể nào là kẻ phản bội. Anh đã ở đó với em, anh đã nhìn thấy ánh mắt của em khi chúng ta cùng nhau chiến đấu, khi em liều mạng chạy ra tường thành để bảo vệ tháp chính. Kẻ phản bội có thể là bất cứ ai nhưng chắc chắn sẽ không phải là em, anh biết điều đó"
"Em xin lỗi vì đã rời đi mà không nói lời nào. Em biết mình đã sai khi làm như vậy..."
"Có chuyện gì đã thực sự xảy ra thế?"
Đôi mắt anh, ẩn hiện sau ô cửa hẹp, ánh mắt ấy khẽ rung, tựa như sự bối rối có lẽ đang hiện lên trên khuôn mặt ở phía bên kia.
"Này. Sẽ ổn thôi, em có thể tin tưởng anh. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua khó khăn này"
"...Phó Chỉ Huy, ngài ấy...buộc em làm những việc mà em không muốn, đe dọa sẽ làm hại. Em không có lựa chọn nào khác ngoài việc tuân theo...Em sợ lắm, thật sự đã rất sợ...''
Ngừng một giây, đồng tử anh co lại trong bàng hoàng, những từ ngữ như nghẹn lại trong cổ họng. Có lẽ giờ đây, anh thấy tôi thật đáng khinh, nhưng cả đời này tôi đã chịu đựng quá nhiều đến nỗi, nỗi đau này cũng chẳng còn ý nghĩa gì. Chút nữa, thêm chút nữa cũng chẳng sao cả. Nhón chân, tôi hướng lên anh, như một bông hoa héo úa khát khao ánh mặt trời. Những ngón tay run rẩy đặt lên cánh cửa sắt lạnh lẽo. Đôi mắt ấy, lần nữa cầu xin anh hãy hiểu cho.
"...Tại sao em không tìm sự giúp đỡ?"
"Từ ai chứ?"
"Từ...từ anh chẳng hạn, tại sao em không nói cho anh sớm hơn?..."
"Anh thì có thể làm gì?"
"Anh..."
"Có lẽ...anh cũng đã chán ngấy việc phải nghe điều này rồi. Nhưng em xin lỗi, xin lỗi vì đã không nói gì, em xin lỗi vì đã luôn cố gắng tỏ ra mình ổn. Anh là người bạn đầu tiên mà em thực sự có và em sợ rằng nếu anh biết những điều này, anh cũng sẽ nhìn xuống em như cách người khác thường nhìn em...Em không bao giờ muốn là một gánh nặng với anh. Để rồi bây giờ đây...cuối cùng em vẫn chỉ là một kẻ ăn hại khiến cho những người em mến yêu bị liên lụy..."
Mọi chuyện đã luôn như vậy. Sự xuất hiện của tôi, luôn là một sự xui xẻo không cần thiết. Bố mẹ, cũng chỉ vì muốn cho tôi một tương lai tốt hơn mà lặn lội vượt biên. Dylan, vụ hỏa hoạn đó, tất cả đều là lỗi của tôi vì đã dấn thân vào con đường phạm pháp. Olivia, gánh nặng còn chưa hết, vậy mà chị vẫn không nỡ bỏ rơi một kẻ ăn xin. Ngay cả giờ đây, anh, một người với tấm lòng nhân từ vô bờ bến, cũng bị vạ lây bởi sự xuất hiện của chính tôi.
"...Anh không...Anh đã...không hề biết có những chuyện như vậy đang diễn ra với em..."
"Kể cả khi em nói với anh, chúng ta có thể làm gì chứ? Chúng ta chỉ là những tên lính hèn mọn..."
"...A-Anh xin lỗi..."
"...Không đâu...Không phải lỗi của anh. Tất cả những điều này..."
Không phải lỗi của tôi. Đúng vậy. Nhưng chẳng phải khi những bi kịch đó xảy ra, tôi đã luôn ở đó. Phải chăng, nếu tôi chưa từng xuất hiện.
"Em không phải là kẻ phản bội. Anh sẽ nói với họ, nhất định không phải em"
"Em đã thành thật kể hết mọi chuyện với Tổng Chỉ Huy..."
"Liệu ngài ấy có tin em?"
"...Với những thông tin hiện có, sẽ thật khó để khẳng định điều gì. Dù vậy, ngài ấy đã đồng ý sẽ điều tra kỹ lưỡng vụ việc"
"Vậy cũng tốt...Nhỉ?..."
"Kể cả khi không phải là kẻ phản bội, em vẫn sẽ phải gánh chịu hậu quả vì đã liên quan đến thứ chất cấm đó..."
Có một chút sợ hãi trong tôn giọng, có một chút tức giận qua ánh nhìn. Không một lời, dường như nỗi đau đang lây lan, nặng trĩu như những tảng đá đè nặng lên lồng ngực.
"...Án phạt sẽ sớm được đưa ra. Mặc cho...quyết định cuối cùng có là thế nào, em xin anh có thể mở lòng tha thứ cho em sau tất cả mọi chuyện. Cho tới tận giờ phút này, anh vẫn tự mình tới tận đây để hỏi thăm. Em thực sự...thực sự cảm ơn lòng tốt của anh..."
"Không đâu, đừng nói thế...Mọi chuyện sẽ ổn thôi"
"Mọi chuyện sẽ không ổn đâu"
Ánh mắt ấy, như một hồ nước đọng, lạnh lẽo và tĩnh lặng, cố gắng tìm kiếm chút an ủi. Dù trong sâu thẳm, biết rằng những hi vọng đó sẽ mãi chỉ là những mơ hồ tuyệt vọng. Chưa dứt lời, tiếng bước chân dồn dập của đám lính gác đã vang vọng khắp không gian.
"Đừng bỏ cuộc"
Nói rồi, anh rời đi ngay sau đó. Tôi đứng lặng, nhìn theo bóng anh khuất dần trong màn đêm. Một khoảng trống mênh mông, không một chút gợn sóng.
.
"Cô đã bày ra trò ngu ngốc gì thế này"
Điếu thuốc cháy âm ỉ, khói trắng cuộn tròn, căn phòng ngập tràn mùi mê ảo. Ánh lửa bập bùng trong lò sưởi, nhảy múa trên những bức tường lạnh, soi rõ từng nếp nhăn trên khuôn mặt khắc khổ. Đôi mắt trũng sâu, ánh lên vẻ mệt mỏi và thất vọng. Lật giở tờ báo, hắn đọc từng dòng chữ, như thể đang đọc những lời nguyền rủa cho chính mình.
"Con nhỏ ngu ngục"
Những điếu thuốc lặng ẩn mình trong chiếc tủ nhỏ. Ánh mắt hắn dừng lại trên tấm ảnh cũ, lớp kính mờ đục như lớp màng che phủ quá khứ. Tấm ảnh bị xé chéo, chỉ còn lại một nửa khuôn mặt hắn và bóng dáng mờ của người bạn xưa. Cậu thanh niên trong ảnh với nụ cười tươi rói, giờ chỉ còn là một bóng ma.
''Hoa dại nở rộ nhưng thuốc thì không thấy. Đế quốc này, cô ta và thứ thuốc chết tiệt ấy, tất cả đều là một trò đùa tàn nhẫn''
Trước đây, hắn chỉ biết đến loài hoa chết chóc ấy như một thứ độc dược, một công cụ tàn nhẫn để kết liễu mạng sống. Không ngờ rằng, có ngày thứ công thức dùng để chữa đi những nỗi đau lại nằm gọn trong nắm tay của một kẻ thấp hèn tới vậy. Giờ đây, tin tức lan rộng giữa đám quân lính, buộc hắn phải tuân theo luật lệ. Thật nực cười khi nghĩ rằng những đòn roi kia chưa đủ để cô ta chết lặng.
Phó Chỉ Huy, thân phận của hắn. Hắn đã từng là người như thế nào nhỉ. Vẻ hào nhoáng của một người anh hùng lại có dã tâm của một con quỷ khát máu. Phải chăng, đằng sau tất cả những tội ác ấy, chính hắn cũng chỉ là một nạn nhân của thứ khốc liệt gọi là 'chiến tranh'. Từ bao giờ trong tâm trí hắn, lại mịt mù những cơn đói khát của mê ảo.
Thuốc, một sự cứu rỗi hay đơn thuần chỉ là một kịch độc.
Tiếng bản lề kêu rít hòa cùng tiếng bước chân nặng nề, cánh cửa gỗ mục nát đột ngột bật tung. Phó Chỉ Huy chưa kịp định thần đã thấy những lưỡi kiếm sáng loáng chĩa thẳng vào mình. Tim hắn như thắt lại, hai tay run rẩy giơ lên, ánh mắt hoảng loạn đảo quanh căn phòng. Bóng dáng những hiệp sĩ dưới ánh lửa bập bùng, tạo nên những bóng đen quái dị. Không lời nào, một hiệp sĩ lao tới. Cánh tay sắt lạnh lẽo ghìm chặt, cơ thể cứng đờ, hắn bị kéo ngã xuống nền đá lạnh.
"Kiểm soát toàn bộ khu vực!"
"Các người đang làm cái trò gì thế hả!?"
"Ngài đã bị cáo buộc với những tội ác ghê tởm. Bạo hành quân lính để thỏa mãn thú vui đồi bại và lạm dụng chất cấm. Hành vi của ngài không chỉ là sự phản bội đối với quân đội mà còn là sự sỉ nhục đối với chính nghĩa và pháp luật của đế quốc"
"Điều này thật lố bịch! Mau buông ta ra! Ta chưa bao giờ có những hành vi sai trái như vậy!"
Đồ đạc lật tung nằm ngổn ngang trên sàn lạnh, từng ngóc ngách, từng kẽ tủ, không sót lại bất cứ thứ gì. Căn phòng lớn giờ đây trở nên thật bừa bộn và tan hoang. Đôi mắt trừng trừng trong nỗi kinh hoàng tột cùng, tiếng thét oan ức vang vọng tới đáng sợ. Những tội ác mà hắn gây ra, giờ đây lại trở thành cái bóng đen đè nặng. Sự trớ trêu đến cay đắng. Quyền lực, thứ mà hắn từng tự hào, giờ chỉ còn là một trò đùa tàn nhẫn của số phận.
"Đội Trưởng! Đã tìm thấy!"
"Các người điên hết rồi!"
Nhận lấy điếu thuốc, vị y sĩ châm lửa, làn khói trắng lững lờ bay lên, ánh mắt họ đăm đăm quan sát, không có gì bất thường. Gượng cười, Phó Chỉ Huy cố che đi sự hoảng loạn trong tâm, bộ dạng rũ rượi khiến hắn trông thật thảm hại khi quỳ rạp trên nền đá.
"Chỉ là thuốc lá thôi mà, có gì to tát?!"
"Báo cáo đội trưởng, xin lỗi vì phải nói điều này, nhưng đây là thuốc phiện, Morphine. Một loại ma túy mạnh"
"Nói láo!"
Dập tắt điếu thuốc, vị y sĩ dùng ngón tay kẹp chặt phần còn lại, bẻ đôi nó một cách dứt khoát. Tấm giấy gạo mỏng vỡ tan, lộ ra bên trong là những hạt tròn trắng tinh khiết, lấp lánh kỳ lạ dưới ánh lửa.
"Điếu thuốc này không hề có mùi thơm đặc trưng. Ngài muốn nói với tôi rằng một người có địa vị như ngài lại phải sử dụng loại hàng kém chất lượng đến vậy sao? Thật không hợp với hình tượng của ngài chút nào"
"Chính tay ta cuốn đấy! C-có gì sai lắm sao?!"
Những lời lẽ lố bịch cứ văng vẳng bên tai, vị Đội Trưởng, đôi mắt ông nheo lại, ánh nhìn như xuyên thấu kẻ đang quỳ dưới chân. Tiến tới, ông dừng bước, đôi giày bóng loáng dẫm lên nền đất, tạo ra một âm thanh giòn tan. Sự kiên nhẫn như một sợi dây đã căng đến giới hạn.
"Ngươi có thể ngừng diễn cái vở kịch đáng xấu hổ này được rồi đấy"
"...T-Tổng Chỉ Huy..."
"Ngươi đứng cao nhưng tầm nhìn lại hạn hẹp, sống kiêu ngạo mà không hề biết xấu hổ, ỷ cậy quyền lực mà ngang nhiên gieo rắc tai họa''
"K-Không..."
Hắn như chết lặng trước ánh lửa bập bùng của lò sưởi, khuôn mặt tái nhợt khi đôi mắt mở to rơi xuống sàn. Cái viễn cảnh này, hắn đã đánh giá thấp một con thú hèn mọn. Hóa ra khi bị dồn vào chân tường, nó sẽ không chỉ đứng im chịu trận dù biết nó cũng sẽ trả giá cho tội lỗi của mình.
Những kẻ mang trong mình dã tâm tới vậy, liệu có từng một lần hối hận về quá khứ?