Khi họ bắt đầu khám phá, những hiện tượng kỳ lạ bắt đầu xảy ra. Cửa sổ tự động đóng sập, tiếng bước chân vang lên từ tầng trên, và họ nghe thấy tiếng thì thầm không rõ nguồn gốc. Những âm thanh này khiến cả ba người giật mình và lo lắng hơn.
"Tớ nghĩ chúng ta nên rời khỏi đây," An nói với giọng lo lắng, nhìn quanh như thể cậu đang chờ đợi một điều gì đó khủng khiếp xuất hiện.
Nhưng Nam kiên quyết: "Chúng ta đã đến đây rồi, không thể bỏ cuộc dễ dàng như vậy. Có lẽ chỉ là do ngôi nhà này đã cũ kỹ thôi."
Họ tiếp tục đi sâu vào ngôi nhà, và tại một căn phòng lớn, họ tìm thấy một chiếc gương lớn bị nứt. Linh bỗng nhiên cảm thấy có ai đó đang theo dõi mình từ phía sau. Khi cô quay lại, một hình bóng mờ ảo thoáng qua trong gương, khiến cô hét lên.
"Có ai đó trong gương!" Linh hét lớn, lùi lại vài bước, mắt cô mở to vì kinh hoàng.
Nam và An chạy tới, nhìn vào gương nhưng không thấy gì ngoài phản chiếu của chính họ. "Cậu chắc chứ?" Nam hỏi, cố gắng trấn an cô. "Có thể chỉ là ảo giác thôi."
Họ tiếp tục đi qua những căn phòng khác. Trong một phòng ngủ cũ, họ thấy giường bị lật tung, chăn gối rách nát và đồ đạc bị vứt lung tung. Trên tường, có những vết cào xước như thể ai đó đã cố gắng thoát ra. Không khí trong phòng ngột ngạt và lạnh lẽo đến lạ thường.
An bắt đầu cảm thấy khó thở và quyết định mở cửa sổ. Khi cậu mở cửa, một cơn gió lạnh buốt thổi vào, mang theo tiếng thì thầm xa xăm. "Nghe như có ai đó đang nói chuyện," An nói, giọng cậu run run. "Nhưng tớ không thể hiểu họ nói gì."
Linh tiến lại gần, cố gắng lắng nghe. "Hình như họ đang cầu cứu," cô nói, mắt nhìn xa xăm. "Chúng ta phải tìm hiểu điều gì đã xảy ra ở đây."
Khi họ rời phòng ngủ và tiến đến phòng bếp, họ phát hiện ra một bàn ăn lớn bị phủ bụi, trên đó có những bộ đồ ăn bị vỡ và một cuốn sổ tay cũ. Nam mở cuốn sổ, thấy những trang giấy ghi chép lộn xộn, những dòng chữ như viết vội vàng và những ký hiệu kỳ quái.
"Có vẻ như ai đó đã ghi lại những điều kỳ lạ xảy ra ở đây," Nam nói, mắt cậu di chuyển qua những trang giấy. "Nghe này, 'Tiếng bước chân vào ban đêm, giọng nói trong bóng tối, những hình ảnh thoáng qua trong gương. Chúng đang đến, chúng đang ở đây.'"
Đột nhiên, tiếng đập mạnh vang lên từ tầng trên. Cả ba người giật mình, tim đập loạn nhịp. Họ quyết định lên tầng để kiểm tra, dù lòng đầy lo sợ. Mỗi bước chân trên cầu thang gỗ cũ kỹ đều kêu răng rắc, làm tăng thêm sự căng thẳng.
Khi lên đến tầng trên, họ phát hiện ra một hành lang dài với nhiều cánh cửa đóng kín. Một trong số đó tự động mở ra, kêu kẹt một cách ghê rợn. Họ bước vào căn phòng, thấy một chiếc nôi trẻ con bị bỏ quên và những đồ chơi cũ kỹ nằm rải rác trên sàn.
"Tớ không thích nơi này chút nào," An nói, giọng cậu gần như thì thầm. "Có gì đó rất sai ở đây."
Đột nhiên, chiếc nôi bắt đầu lắc lư tự động, phát ra những tiếng kêu cọt kẹt. Một quả bóng tròn từ từ lăn ra từ gầm giường, dừng lại trước chân Nam. Họ nhìn nhau, không ai dám di chuyển.
"Tớ nghĩ chúng ta nên rời khỏi đây ngay bây giờ," Linh nói, giọng cô đầy hoảng loạn. "Không có gì bình thường ở đây cả."
Khi họ quay trở lại hành lang, họ nghe thấy tiếng cười khúc khích từ phòng bên cạnh. Tiếng cười đó không giống của con người, nó vang vọng và kỳ quái, làm tóc gáy họ dựng đứng. Họ nhìn nhau, biết rằng họ phải tìm ra nguồn gốc của những hiện tượng này hoặc rời đi ngay lập tức.
"Chúng ta không thể tiếp tục như thế này," Nam nói, mắt cậu ánh lên quyết tâm. "Chúng ta phải tìm hiểu sự thật. Nhưng chúng ta phải cẩn thận. Nếu có gì đó nguy hiểm, chúng ta cần phải rời khỏi đây ngay."
Họ quyết định tiếp tục khám phá, nhưng lần này họ đi sát bên nhau, cẩn thận lắng nghe mọi âm thanh và quan sát mọi chi tiết. Họ biết rằng điều kỳ lạ này không phải là ngẫu nhiên, và có một bí mật khủng khiếp đang chờ họ khám phá.