Chapter 5 - Chương 5:

Sau khi sắp chết khô vì nắng cuối cùng buổi khai giảng cũng kết thúc.Học sinh thu dọn bàn ghế và vào lớp.

 Đăng Khoa đi vào nhà vệ sinh rửa mặt nên vào lớp muộn hơn một chút,đang đi cậu nghe thấy tiếng khóc rất nhỏ phát ra từ một góc tường khuất lối.Khẽ nhìn vào đó thì ra là tên học sinh mới.

 Cậu xuýt nữa không nhận ra tên ngạo mạn hồi hè giờ đây đang ngồi co rúm một góc khóc thầm.

 Dáng vẻ này khiến cậu nhớ về bản thân hồi nhỏ.Khi ấy cậu bị bọn trẻ con bắt nạt,nói cậu là đứa mồ côi,là sao chổi.Chúng còn đẩy ngã cậu nữa.Khi ấy chỉ biết khóc,may sao còn có đứa bé chạy lại bảo vệ cậu.

 Nhớ lại chuyện cũ cậu khẽ dựa lưng vào tường đợi hắn ra... không biết là xuất phát từ sự đồng cảm hay là thương hại nữa.

 Khi nghe thấy sụt xịt trong kia,cậu là khẽ nhìn vào trong.Cậu ta cố gắng lau nước mắt rồi dựa vào tường đứng lên.Khoa cũng vờ bước đi,cố đi thật chậm thật chậm rồi bất chợt quay lưng lại cả người cậu ta va vào lòng cậu.Bất giác Khoa lấy tay đỡ cậu học sinh mới này.

 "Xin lỗi"Hắn khẽ nói

 "Không sao tôi cũng có lỗi.Cậu có bị thương không"Cậu đáp

 "Không,cảm ơn"

 "Áo tôi vừa nãy có dính bụi bẩn, không chê cậu có thể lấy giấy lau"

 "Không cần đâu"Hắn cúi thấp đầu xuống đáp như đang che giấu đôi mắt đỏ hoe vừa mới khóc.

 "Cậu cầm đi.Tôi mua giấy mới không phải rác đâu"

 "Ừ cảm ơn"

 "Không có gì" rồi cậu quay lưng đi về lớp

 Khi vào lớp mọi người đều đã tranh chỗ ngồi hết, còn mỗi bàn cuối.Lí do lớp này ko thích bàn cuối không phải vì chăm học gì cả mà là vì cái cửa phụ mở chĩa thẳng vào bàn cuối.

Lớp có ba dãy,bàn cuối dãy trong cùng, không gần với cửa nhưng đi ở ngoài nhìn vào trong này,làm gì thấy hết.

Cậu ngồi xuống ghế,nhìn ra cửa học sinh mới bước vào.Mọi sự chú ý đổ dồn vào cậu ta.

Điều làm cậu để ý đến cậu ta đó là cậu ta điều chỉnh cảm xúc rất nhanh.Nãy còn thấy khóc giờ đã tươi cười.

Cả lớp còn mỗi một chỗ trống cạnh cậu.Câu ta tươi cười nói:"Xin chào bạn cùng bàn mới"

Khuôn mặt điển trai,giọng nói hay,lại thân thiện nên cả lớp vây quanh cậu ta bắt chuyện làm quen

"Xin chào!Cậu tên là gì vậy"Một bạn nữ bàn trên e thẹn hỏi

"Hoàng Minh Khôi,là tên của tôi thưa cô nương"Hắn vừa cười vừa nói,hắn cười lên rất đẹp

"Thằng này cũng biết nói chuyện phết.Nào tan học đi chơi không"Thằng Long vỗ vai nó nói

"Cậu đừng đi theo nó,nó dạy hư cậu đấy"Con Ngọc lớp phó văn nghệ nói

"Tôi chưa đủ hư sao"Hắn cười nói

"Trước cậu học trường gì vậy?"

"Tôi á?Tôi từ Mỹ về"

"Thật sao?"

"Thật"

"Được đấy thằng này, mà sao mày về vậy?"Thằng Hùng cười lớn nói

"Tao bị đuổi học"

"Vãi~Mày gây nên chuyện gì mà bị đuổi học?"Thằng Quân tròn mắt hỏi

"Tao bị điểm liệt tất cả các môn"

Phụt!!

Thằng Khoa nó đang uống miếng nước nghe xong cũng sặc

"..."Cả lớp rơi vào trạng thái đông cứng

"Sao vậy anh bạn.Cậu bất ngờ lắm hả?"Thằng Khôi cười khì khì hỏi

"Tất nhiên là phải bất ngờ rồi.Thằng này là thủ khoa toàn khối đấy.Môn nào cũng cân được à mà trừ môn văn khá ra thì tất cả các môn đều trên 9 đấy"

"Ồ.Vậy là tôi may mắn được ngồi cùng với người học giỏi rồi.Chúng ta sẽ là đôi bạn cùng tiến ha"Thằng Khôi lấy tay chống cằm quay sang nhìn Khoa.

"Cậu tên gì?"

...

"Thằng kia mày câm à?"Bạn hỏi kìa"Thằng Long nói

"Mở mồm ra trả lời bạn đi kia,để bạn hỏi mình câm như hến.Đúng là loại trai đểu vô duyên"Thằng Hùng cũng chĩa mồm vào

"Khoa"

"Cái gì Khoa"Thằng Long vẫn khoang tay nói

"Đăng Khoa"Cậu tối sầm mặt nói

"Đăng Khoa nào?Đăng Khoa bán trà chanh ở cổng trường á hả?"Thằng Hùng nói vẻ đắc ý vì hôm nay bắt nạt được tảng băng này chứ bình thường nó cốc cho lủng đầu

*Ở cổng trường H có tiệm trà chanh ĐK:)))

"Nguyễn Trường Đăng Khoa"Lúc này tay cậu đã nắm thành nắm đấm, người như bốc khói,mắt như đang phát ra tia lửa

"Mày nói không đủ chủ ng..."Thằng Long đang nói thì thằng Quân vội bịt mồm nó lại.

Thằng Hùng chạy đến kéo thằng Quân ra bảo:"Mày biết giết người là vi phạm pháp luật không mà mày bịt mũi chó Long"

"Đm"Thằng Long mãi mới thoát được ra.

Lúc này thằng Quân hết kiên nhẫn.Nó đấm cho hai thằng một cú thật mạnh ngay giữa trán.

"Aaaa...Giết người"Hai bọn nó kêu lên

Cả lớp đều cười ầm lên.

Khôi lúc này khẽ nhìn Đăng Khoa,thiếu niên lúc nãy như muốn hủy diệt cả thế giới giờ đây lại khẽ cười tựa nắng ban mai,đẹp đẽ và dịu dàng...