Chereads / Mùa hè xanh năm ấy / Chapter 2 - Chap 1

Chapter 2 - Chap 1

Híluu các cậu, tên của tớ là Ha Min-Kim Ha Min. Hiện tại tớ 16 tuổi và là một tình nguyện viên của trường và câu lạc bộ tớ tham gia. Tớ bị ấn tượng với anh chị tình nguyện viên đã giúp tớ rất nhiều trong kì thi vào 10 năm trước, trường tớ thành lập cách đây không lâu nên khi vào trường câu lạc bộ mới mở nên tớ làm gen2 của câu lạc bộ. Chắc mọi người cũng biết sao tớ gọi là "Mùa hè xanh" nhỉ. Đương nhiên tớ siêuu vui và háo hức vô cùng trong đợt làm tình nguyện viên đầu tiên của tớ trong kì thi vào 10 năm ấy. Tớ nhớ như in hôm ấy nắng chang chang, không khí lúc ấy tấp nập cùng hồi hộp, nhiều cảm xúc cứ dào dạt trên con đường vào trường. Phụ huynh đỗ xe ngoài rào đông cứng, còi xe inh ỏi vì tắc nghẽn, thêm cái nắng 40° thì combo hủy diệt. Tưởng như sắp lăn đùng ra đấy thì Min Ha - bạn tớ quen khi casting câu lạc bộ đến:

- Này, cho cốc nước, phí ship 5 chục đếch nói nhiều

- Chậc, phí cái đầu mày, t đếch uống

- Không uống thì tao x...

- Tao uống, cảm ơn!!

- Lát bao xiên bẩn 50 là ô kê

- Có cái cục cức

- Hai cái đứa này!!Đáng lẽ tao phải tách hai chúng mày ra mới đúng. Cãi nhau như chó với mèo mà cứ dính nhau suốt ngày ý[ Nhóm trưởng khu vực của bọn tôi quát ]

- Thôi em biết lỗi rồi. Hạ hỏa hạ hỏa

Phải đến tầm 30 phút sau, bọn tớ giải tán chờ học sinh hoàn thành phần thi, trộm vía lúc chúng tớ hóa vô gia cư lại có tí gió mát, trời đỡ nắng, ngồi đất uống cốc trà tắc mà hóng drama thì thích lắm nhỉ

- Ê biết vụ gì không [ Min Ha hỏi ]

- Kể đâu mà biết?

- Mày nhớ ông thầy dạy tin bên 10c7 không??

- Ừ biết, thằng cha già biến thái đấy làm sao

- Trước khi đến trường mình làm ông cũng đi làm nhiều trường mà đi đến đâu cũng dính phốt gạ yêu cô giáo cả học sinh nữa. Xong ông đấy bị đuổi thế đéo nào lại vào trường mình, vẫn dính phốt bình thường. Má, con bạn tao học bên 10c7 đấy, lúc nào giờ tin của ông đấy á ông cứ ngồi cạnh nó ý, ngồi sát lắm nhiều lúc còn cố ý quẹt tay qua đùi nó mà nó còn mặc váy. Mà bị có phải ngày 1 ngày 2, gần cả năm học đấy mày. Nó sợ lắm, có dám làm gì đâu, được nước lấn tới có lần nó gặp ông ngoài hành lang trước nhà vệ sinh, hành lang thì vắng đèn chỗ đấy lại hỏng, ông thấy nó đi qua thì đi đến gần khoác vai nó bảo "Em làm hết bài tập thầy giao chưa" tay vừa nói vừa thò tay xuống phần ngực nó. Uầy tao thề, kinh dị vãii. Xong nó vừa sợ vừa điên, quay ra tát cho thằng cha đấy cái BỐP nói "Bó cái tay chó của ông ra, ông đã không tôn trọng tôi thì cũng đừng hòng nhận được sự tôn trọng của tôi!". Nó lên tòa kiện luôn thằng cha đấy, đuổi thẳng cổ

- Eoo ghê vãi cức??

- Thế, khiếp vãi

Cứ thế hai đứa cứ xôn xao cả góc trường. Thời gian trôi đi, cũng là lúc thí sinh ra về, mà cũng trộm vía thật đấy ngày gì mà nắng to đùng, người sắp bốc cháy đến nơi. Rồi lúc đó, tớ đã gặp em ấy, mái tóc mềm mại hơi xoăn nhẹ, cái mũi cao vút, khi cười hai má lúm đồng tiền của em hiện rõ. Chu choa mạ ơi, người gì mà đẹp trai thế, tớ liền tiến đến em ấy che ô

- Để chị che ô giúp em nhé

- Vâng em cảm ơn [ Em vừa cười vừa gật đầu lễ phép ]

Ờm...tớ thấy gì đấy nó cứ cấn cấn ý. Do em quá cao hay do mình lùn quá nhỉ, tớ cứ vừa đi vừa nhón chân cố gắng che ô cho em. Thấy tớ cồng kềnh em liền bảo

- Chị đưa ô cho em, em cầm cho

- À...oki chị cảm ơn

Ôi trời, người gì đâu mà đẹp trai, tinh tế lại ga lăng thế chứ, đúng là 10 điểm không có nhưng. Vừa đi tớ vừa hỏi

- Ban nãy làm bài tốt không?

- Em làm được chị ạ

- Mấy tờ?

- Hai ạ... Mà chị ơi, chị làm tình nguyện cho trường ạ

- Um, chị học trường này luôn nè

- Ùi thế ạ, thế cho em xin vía được không

- Trời, cần gì xin vía, nhìn em thế này kiểu gì không đỗ

- Nhỡ em mà không đỗ em bắt đền chị đấy nhé

- Ừa, ô kê

Hahaha, nhỡ em ấy mà có trượt em quay lại bắt đền biết chừng có cơ hội gặp nhau

Đi một đoạn đường thì cũng ra đến đầu ngõ, chợt tôi thấy bóng dáng quen thuộc, là cô Amber - cô là bạn thân thiết của mẹ, cô sang nước ngoài định cư phải chục năm trước, đã lâu lắm không thấy cô nhưng tớ vẫn ngờ ngợ nhận ra. Em ấy cứ càng đi càng đến gần chỗ Cô Amber rồi cô gọi với

- Peter, mẹ bên này!

- Mẹ

- Ô! Ha Min hả con? Là con đúng không?

- Cô Amber!! Sao Cô lại ở đây? [ Tớ nhanh chóng trả lời ]

- Ôi con bé này, lâu không gặp mà đã lớn tướng thế này rồi. Dạo này bố mẹ con sao rồi, sức khỏe ổn không?

- Dạ, rất tốt luôn

Cô Amber liền bảo

- Con còn nhớ đây là ai không, chị Ha Min đó. Ngày trước chị hay sang nhà con chơi, hai đứa thân nhau lắm đấy

Nghe xong câu này, tớ đứng đực ra đấy, ngơ ngác nhìn đứa em

- Eo đùa, em chán chị thật. Từ lúc đi ra em đã nhận ra chị rồi, đi cả đoạn dài thế kia mà mãi chị cũng không nhận ra

Chợt bao kí ức ùa về giữa tôi và Lee Chan Kook, hồi bé hai đứa cứ dính nhau như sam, đi đâu cũng kè kè bên nhau. Thế rồi một hôm gia đình Chan Kook phải sang nước ngoài định cư mà cũng không báo lấy một tiếng, biết tin tôi giãy đành đạch đòi đi theo, khóc lên khóc xuống, gào từ đầu ngõ đến cuối ngõ. Tớ còn thầm ghét bỏ cô Amber vì đi mà không nói lời chào, thi thoảng cô có gọi về vì giận cô mà tớ không thèm nghe máy, không thèm gặp Chan Kook. Thời gian trôi đi, cô Amber cung không còn gọi cho bố mẹ tôi mà chỉ nhắn tin báo tin về tình hình sức khỏe, nhà cửa,...cũng có hỏi thăm tới tớ nhưng không đáng kể, cũng giải thích vì sao cô không thể báo tin cho tớ, nhưng lúc ấy tớ còn quá trẻ con lại giận dai nên cô cũng không nhắn thêm nhiều nữa. Thời gian trôi đi, tớ cũng quên dần cái cảm giác hận thù ấy đi, chỉ theo dõi facebook và instagram của cô, cô cũng ít đăng ảnh bởi cô dùng nó chỉ để phục vụ công việc. Còn Chan Kook, cứ nói là không còn nhớ nhưng tớ nhớ em ấy muốn chết, tớ tìm đủ mọi cách tìm tài khoản mạng xã hội nhưng không thể tìm ra. Không biết Kook có nhớ mình không nhưng tớ luôn gửi tín hiệu vũ trụ cho tớ nhắn tin với Kook. Hôm nay được gặp Kook ở đây, tôi vui mừng nhảy cẫng lên mà ôm chầm lấy Chan Kook

Còn tiếp...