Chereads / [BL] SONG NHÂN / Chapter 2 - 3-4

Chapter 2 - 3-4

3. Dò hỏi.

La Ngọc ngấm mưa từ đợt đó cảm ốm, La phu nhân xót con giữ cậu ở nhà, mấy tháng liền không ra khỏi cổng lớn.

Trời thu đã chuyển sang đông, cơn rét mướt khiến thân hình cậu càng thêm gầy gò, mấy lớp áo ngồi sưởi bên than hồng mà vẫn khoa chịu.

Nếu khỏe mạnh, cậu rất muốn đến đường đông nhìn vào dược phương viện tìm kiếm bóng dáng đó, có người sẽ chỉ cho cậu biết Triệu Kiến Sinh là ai, họ sẽ nói với cậu về anh ta là người như thế nào, cậu thật sự muốn tự mình tìm hiểu.

Nhưng mấy tháng rồi, người ta chắc cũng chẳng nhớ cậu, cả tên tuổi cậu cũng không biết nốt, La Ngọc hơi hối tiếc vì đã không nói tên mình cho thanh niên kia.

Mỗi khi nguyệt quý đến, La Ngọc đều đau chết đi sống lại, từ lưng bụng đến bắp chân đều muốn co quắp lại, có lúc còn kèm theo sốt nhẹ vã mồ hôi, đầu óc choáng váng đi đứng không xong.

La phu nhân mời y dưỡng khám chữa mấy năm không dứt, tình trạng càng thêm nặng, thấy con chịu khổ quá liền mời y sư ngoài.

Triệu y sư nổi tiếng châm cứu đến chẩn mạch tại La gia. Chỉ là La Ngọc không nghĩ ra được là mình sẽ gặp lại người này như thế.

Cậu cứ nghĩ anh chỉ là một dược sinh (người hái thuốc) chăm chỉ, không ngờ anh lại là Triệu y sư trong lời khen ngợi của phụ mẫu.

Vẫn bộ quần áo đơn giản nhưng sạch sẽ gọn gàng, hòm thuốc đeo vai, thong thả từ tốn trò chuyện bắt mạch chẩn trị, vẫn là thanh niên dưới tán cây hôm đó mà sao La Ngọc không giữ nỗi tiếng bình bịch trong lồng ngực mình.

Kiến Sinh chẩn mạch, nhẹ nhàng kín đáo đưa mắt nhìn thiếu niên đã đỏ gay đôi tai, đúng là bắt trúng mạch tâm hoang mã loạn của thiếu niên rồi.

Châm cứu chỉ ở hai khu vực là lòng bàn tay và lòng bàn chân, nguyệt quý mỗi lần châm cứu một lần một ngày trong ba hôm liên tiếp.

Làm liên tục bốn đến sáu kỳ châm cứu sẽ đỡ. Châm cứu tuy hơi đau ở tay chân một chút nhưng toàn thân La Ngọc đều dễ chịu hẳn, những cơn đau do nguyệt quý kéo đến đều vơi bớt.

Khoảng thời gian này, cậu chính là chờ đợi sự xuất hiện của người đó.

Ngoại trừ những việc liên quan đến bệnh tình, Kiến Sinh đều kiệm lời, chỉ là dùng biết những cái chạm nhẹ nhàng lúc châm cứu chẳng có ý gì khác của anh lại khiến cậu xấu hổ quá chừng.

Bởi vì La Ngọc cậu cực kỳ cực kỳ thích một ai đó khiến tim cậu thổn thức chẳng ngừng.

Tâm tư của La phu nhân linh mẫn, là người mẹ bà phát hiện cậu út nhà mình có một trái tim rung động với vị y sư họ triệu, mà thái độ bình thản của anh ta lại không dấu vết gì chứng minh anh ta có để ý bé cưng nhà bà hay không?

Trong rất nhiều mối hôn sự bà mai đề cập, có một vài đối tượng thật sự hợp với bé út nhà bà, chỉ là vài tháng gần đây, nhìn tâm tư thầm kín của con mình, La phu nhân lặng lẽ cho người thăm dò, hỏi kĩ ba đời nhà Triệu y sư.

Còn cha mẹ đầy đủ, trên có chị gái anh trai, là con trai út, ba đời đề làm y dược, năm nay hai mươi sáu tuổi.

La phu nhân nhíu mày khi nghe đến số tuổi đó, có bệnh kín hay có vấn đề gì mà tuổi đó chưa thành hôn đây?

Bà cau mày phẩy tay nghe sai vặt kể tiếp.

Thì ra cậu út nhà họ Triệu vốn có một vị hôn thê chuẩn bị cưới gả thì cả gia đình cô gái đắm thuyền tử nạn, một mối hôn sự khác thì đàng gái cãi cha mẹ mai mối bỏ chạy theo tình lang, cậu ta từ đó về sau không màng hôn sự mà tập trung rèn luyện y đạo.

La phu nhân lắc đầu, duyên số cậu ta lận đận đến thảm mà.

Lại so sánh gia cảnh, gia đình trên dưới êm ấm, cuộc sống cũng dư giả, anh em hòa thuận, phụ mẫu yêu thương nổi tiếng bác ái hiền đức.

La phu nhân nghĩ đấy cũng là một đối tượng hôn sự tốt đẹp chả kém gì với con mình.

Chưa nói ngày sinh lễ số có hợp nhau hay không, giờ con mình bụng ưng ý người ta, chẳng biết người ta có để tâm con mình hay không.

Nghĩ đến vậy, La phu nhân càng sầu thay con mình.

Đông qua xuân đến, hoa đào nở đỏ thắm trong viện, gió xuân miên man thổi cánh hoa đào bay qua cửa sổ.

Nô bộc xỏ tất chân cho La Ngọc rồi cẩn thận dẹm chăn lại mới lui ra ngoài.

Cậu ngơ ngẩn nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, ánh mắt không tự chủ hướng về thanh niên đang xếp y cụ vào hòm thuốc.

Chắc một tháng nữa cậu mới nhìn thấy anh ấy quay lại, cậu thích bàn tay dịu dàng đó biết bao.

"Mở cửa sổ vừa phải để giữ ấm phòng, công tử cẩn thận mùa này dễ trúng gió cảm lạnh." Kiến Sinh không tự chủ nói thêm một câu nhắc nhở.

"Hoa đào đẹp lắm... Triệu y sư không thích sao?" La Ngọc nghiêng đầu thì thầm.

Kiến Sinh nhìn cậu, nhìn đến độ cậu tự dưng thấy tai với gò má mình nóng ra lên. Thẹn thùng đấy nhưng cậu vẫn bạo gan gạn hỏi.

"Y sư nhìn gì thế?"

Anh chỉ lên gò má mình, cười dung túng một niềm vui kì lạ, nhẹ giọng nói "Hoa đào... Luôn ở đây!"

4. Quà tặng.

Một ngày cuối xuân nắng tràn, hoa đào đã xanh mướt lá, bà mai cầm lễ cùng thư ngỏ tới La gia, con trai út Triệu gia có lòng, mong một mối lương duyên giao hảo.

La Ngọc quen đường lối đi một mạch ra suối nhỏ, Kiến Sinh ngồi dưới gốc cây đó tự bao giờ, vẫn là gốc cây hôm mưa rào đó.

La Ngọc vuốt ngực hít thở, vui vẻ gọi một tiếng "Y sư!"

Anh gạt tóc mai trên trán người thương, cả cọng lá rụng trên đỉnh đầu thiếu niên, dịu dàng sửa lời.

"Công tử gọi y sư đến quen thuộc rồi nhỉ? Ngọc nhi!"

Cậu mặt đỏ bừng, cái tên chỉ có phụ mẫu anh chị gọi lên nay nghe qua người này gọi sao mà êm ái ghê, lỗ tai ngọt ngào như đóng kén đến nơi.

La Ngọc thoáng nghĩ rồi sửa lời:

"Triệu công tử?"

"Kiến Sinh công tử?"

Đổi lại chỉ là cái lắc đầu của người nọ, La Ngọc nghĩ nghĩ, nhỏ giọng gọi:

"Sinh ca?"

Kiến Sinh sững sờ, vốn chỉ muốn sửa lời cho tình cảm hơn, nhưng lời đổi xong rồi anh lại xấu hổ khó tả.

Anh đưa tay ôm thiếu niên vào lòng, giấu ánh mắt cậu đang chăm chú hướng đến gò má đang lên men, chia sẻ cùng trái tim vội vàng đập.

La Ngọc ôm lại anh, vạt áo thoang thoảng hương cỏ khô cùng mùi thảo dược, người thương cúi đầu dụi gò má chạm cổ vai cậu, hơi thở trầm trọng vấn vít bên tai, những ngón tay chai mỏng chạm gáy cậu, lớp da tựa như điểm hoa lửa, nóng rẫy.

Kiến Sinh lặng lẽ đeo lên cổ La Ngọc một miệng mộc hương dũa mịn, cậu mân mê hồi lâu mới hỏi:

"Sinh ca tự làm sao?"

"Tặng Ngọc nhi, ta tìm thấy trong cây qua mộc trăm năm giữa rừng, em hay cảm mạo, đeo trên cổ giữ âm thân thể vừa hay!"

"Rất quý giá!" La Ngọc thì thầm, lòng vui không gì tả.

"Đồ quý giá, người còn trân quý hơn vạn lần!"

La Ngọc kiễng chân, môi như Chuồn Chuồn lướt nước chạm khẽ lên gò má người thương, mặt môi không giấu nổi ý cười hạnh phúc.

Kiến Sinh bật cười, cúi đầu hôn người yêu dấu.

La Ngọc đem huấn thư song nhân ra đọc lại, có một phần trong quyển sách mà y dưỡng căn dặn, chỉ khi nào sắp kết hôn mới được đọc tiếp.

Sách có minh họa tỉ mỉ, vừa đọc cậu vừa tưởng tượng ra cảnh người đó sẽ làm như thế như thế với cậu giống y như tranh vẽ, toàn thân La Ngọc nóng ran run rẩy, sách cũng dám xem tiếp.

Mùa thu cùng năm, Triệu gia đưa tới sáu mươi sáu rương sính lễ rước dâu, lương thực vải vóc gia cụ cửa hàng điền sản đầy đủ.

La gia đưa dâu thêm hai mươi hai rương sính lễ hồi môn, người rước thành đoàn trang trọng tiễn song nhân ra cửa xuất giá.