Chereads / Hoa Mặt Trăng / Chapter 4 - Bạn tâm giao

Chapter 4 - Bạn tâm giao

-Trời tạnh mưa rồi,chị ổn chưa,chúng ta đi nhé?

Giật mình thức giấc sau cơn mưa trong quán trà ấm cúng.Không biết là mình đã chìm vào giấc ngủ sâu từ khi nào nữa,cũng nhờ có MiMi mà tôi mới thức dậy,chứ không thì tôi sẽ bị mọi người coi là kỳ cục khi nằm trong chỗ làm ăn của người khác quá lâu.

-Đi thôi,chị khỏe rồi,bây giờ chị muốn đi ra khỏi vương quốc này,càng xa càng tốt.

Tôi vội ngồi dậy,chải chuốt lại tóc rồi nói với cô bé.

-Hmm… đã chiều rồi chị ạ.Muốn ra khỏi đây thì ta phải vượt biên,mà đường biên giới còn khá xa,em nghĩ nếu ta di chuyển vào ban đêm dù bằng đường biển hay rừng thì cũng sẽ rất nguy hiểm vì cả 2 nước Eden hay Barracort đều không ưa gì Ánh Sáng.

MiMi suy nghĩ hồi lâu trong khi tôi đang chờ một câu trả lời từ nó.Khi em ấy nói như thế,tôi cũng tò mò mà hỏi.

-Sao vậy?

-Ờm…trước hết thì ta hãy tìm một chỗ tá túc qua đêm,trong đó em sẽ kể cho chị nghe.Em nghĩ tốt nhất là ta nên đi vào sáng sớm ngày mai.

Nói xong,cô bé đưa tay vào túi lấy ra 10 đồng,bảo tôi trả cho chủ quán.

-Ông ơi,cho cháu trả tiền.

Từ trong căn bếp nhỏ có chỗ ra vào được che một nửa trên bằng tấm màn đỏ,một người đàn ông có tâm tính thiện lạnh chạy lại chỗ của chúng tôi.

-Của cháu hết 10 đồng,còn sữa cho mèo thì ông miễn phí cho nhé!

-Cảm ơn ông ạ.

-Chúc cháu một ngày tốt lành!

—----------

Bước ra khỏi cửa quán rồi tiếp tục đi về phía trước,định bụng sẽ tìm một chỗ để nghỉ qua đêm rồi ngày mai khởi hành.Tôi ôm MiMi trên tay,rảo bước đi thẳng theo lối mòn vừa được cơn mưa mới tạnh rửa sạch sẽ.

Đi được một hồi,chúng tôi cũng tìm được một nhà nghỉ 2 tầng nằm ở gần cuối thị trấn.Ngôi nhà nghỉ ấy được xây dựng nên từ nguyên liệu là gỗ thông,nhìn cũng không to lắm nhưng tôi cũng mặc kệ,dù gì thì có chỗ để nghỉ ngơi là được.

"Reng reng...."

Đó là tiếng chuông chào khách của nhà nghỉ khi tôi và MiMi bước vào sảnh chính, không gian cũng khá mới mẻ,to lớn và yên tĩnh.

Từ quầy tiếp tân,một người đàn ông có thân hình mũm mĩm đang mặc một chiếc áo sơ mi cùng một chiếc quần da bò,anh ấy có một khuôn mặt sáng sủa và hiền từ.Anh vừa thấy tôi liền lịch sự cúi đầu chào:

-Xin chào phu nhân,tôi là Thiên Nhất Cử,chủ của khu nhà nghỉ,không biết tôi có thể giúp được gì cho cô?

-Tôi và chú mèo này đang cần một chỗ để qua đêm nay,cho hỏi ở đây còn phòng nào trống không ạ?

-Ồ,chúng tôi còn 3 phòng tất cả,2 phòng ở lầu một và 1 phòng ở lầu cao nhất là lầu hai.Cả 3 phòng này đều có giường đôi,nước uống,phòng tắm và những thứ mà cô có thể sẽ cần.

Anh ấy giới thiệu tôi với một nụ cười trên mặt.

-Vậy cho tôi đặt phòng trên lầu hai nhé!

-Được rồi,để tôi lại kiểm tra thông tin rồi đưa cô chìa khóa,phiền cô đợi một chút.

Nhất Cử tiến lại gần chiếc quầy nhỏ ở giữa sảnh,lấy từ trong tủ một tờ giấy rồi dò thông tin.

-Phòng của cô là phòng…204 nhé.Đây là chìa khóa phòng.

Tôi đi tới chiếc quầy và lấy chìa khóa từ anh ấy rồi đưa 25 đồng tiền phòng mà MiMi đã cho vào túi tôi hồi nãy.Khi chỉ vừa lên cầu thang được vài bậc,tôi nghe tiếng anh ấy từ dưới chân cầu thang nói với tôi.

-Chờ đã,cô là khách du lịch à?

-Ơ…ờm,đúng rồi,ngày mai tôi sẽ di cư sang đất nước khác,một đất nước tuyệt đẹp…ơm…anh cần gì ở chúng tôi?

Tôi nói với chất giọng lạnh nhạt,hơn hết là tôi nên cẩn thận khi vẫn còn trong khu vực của Ánh Sáng.

-À không,tôi chỉ muốn khuyên cô nên đổi họ tên của mình khi qua bất kỳ đất nước nào khi mang họ tên của hoàng tộc.Họ…không thích những người hoàng tộc ở đất nước này.

Anh ấy trả lời tôi bằng một khuôn mặt ngại ngùng kết hợp với vẻ mặt lo lắng.

-Cảm ơn anh đã nói,nhưng khoan đã…sao anh biết…?

Tôi không hiểu tại sao anh ấy lại biết được,nhưng cần phải ghi nhớ đây chắc chắn là người sẽ cứu mạng mình,nếu anh ấy không nói thì tôi và MiMi sẽ ngang nhiên bước vào lãnh thổ của nước khác khi vẫn giữ danh tính thật của mình,và ai cũng biết cái gì sẽ diễn ra tiếp theo rồi đấy.

-Cô không nhớ tôi ư,công chúa Cẩm Hoa?9 năm về trước,mẹ tôi đã từng làm hầu bếp trong cung điện, đức vua rất thích những món mà mẹ tôi nấu nên khi bà ấy xin cho tôi vào làm thì ông ấy đương nhiên lập tức đồng ý và tôi quen được cô khi vô tình mang cơm thiêu xuống cho tù nhân,từ đó chúng ta trở thành bạn bè trong bí mật,dần về sau sẽ hứa làm chiến hữu của nhau…

-Anh ấy nói đúng rồi chị ạ,chị không nhớ chi tiết trong chuyện là Cẩm Hoa có một người bạn duy nhất tên Thiên Nhất Cử sao?

-Đúng là lúc đầu chị nghe cái tên ấy nên thấy quen quen,không ngờ lại được gặp ở đây…

-Thật tiếc khi một hôm tôi lén mang cho cô một bữa ăn bình thường hơn,Tiểu Nguyệt bắt quả tang được tôi,rồi cả tôi và mẹ bị xử tội,may là chúng tôi không chết nên có thể dời được đến Lâm Tự để sinh sống.Tôi vẫn còn nhớ cái hôm bị tống vào ngục chờ xét xử, cô đã dúi vào tay tôi một nắm tiền rồi nắm tay tôi thật chặt.Từ hôm rời khỏi cung điện,tôi tự hứa với bản thân sẽ không bao giờ quên cô,đợi ngày có thể giải thoát cô ra khỏi đó…

Anh ấy càng nói, khuôn mặt càng cúi gằm xuống,nước mắt dường như đang tuôn nhưng vẫn cố giấu.

-Thật có lỗi khi tôi vẫn lấy những đồng tiền của cô trong khi biết cô là ân nhân cũng như người bạn thân.Nhưng tôi không còn cách nào khác vì mẹ tôi đang bệnh nặng,thật sự xin lỗi và cũng mong cô tha thứ.

-Không sao hết,dù gì tôi cũng là khách của anh,và tôi mong anh đừng gọi tôi là công chúa vì tôi đã rời khỏi cung điện và không còn liên quan gì tới đức vua nữa.

Tôi bước xuống cầu thang,lấy tay đặt lên vai anh ấy,cố gắng an ủi.Tôi biết những lời vừa nãy Cẩm Hoa thật đáng lẽ phải được nghe nhưng cô ấy không đủ dũng cảm để chiến đấu.

Nhất Cử lau nước mắt,rồi ôm chầm lấy tôi.Tôi cũng hiểu cho anh ấy,cái cảm giác khi được gặp lại người mà mình muốn gặp trong gần 10 năm là rất xúc động và không kiểm soát được cảm xúc.Vỗ nhẹ vào lưng anh ấy,tôi nói:

-Tất cả sẽ ổn thôi,dù có gì nữa thì tôi sẽ mãi là cô bạn tâm giao hoàn hảo của anh.

-Tôi không sao,xin lỗi vì đã không kìm chế được.Cảm ơn những lời động viên của cô.Dù không còn là công chúa Cẩm Hoa nữa, tôi vẫn sẽ luôn ủng hộ cô.

Anh ấy buông tôi ra,lấy tay nhè nhẹ lau nước mắt còn lăn dài trên chiếc má hồng hào.

-Hãy nói với tôi rằng là anh sẽ ổn khi ở đây,và sẽ tiếp tục điều hành khu nhà nghỉ để nó ngày một phát triển trong tương lai nhé?

-Tôi hứa!

-Nào,anh ổn hơn rồi chứ?

-Rồi ạ!

Anh ấy trả lời tôi một cách dõng dạc

-Ừm,tốt rồi,bây giờ tôi lên phòng nhé!Đi nào MiMi.

-Chúc cô cảm thấy thoải mái nhất khi trải nghiệm dịch vụ của chúng tôi!

Tôi và MiMi lại tiếp tục bước lên những bậc cầu thang,đi thẳng về phòng và lên kế hoạch cho chuyến đi ngày mai rồi cả tên mới cho chúng tôi.

Đây chắc hẳn sẽ là một chuyến đi khá gian nan nhưng cũng không kém phần thú vị,tôi nghĩ vậy.