Download Chereads APP
Chereads App StoreGoogle Play
Chereads

Oải hương thơm ngát

🇻🇳jangmie
--
chs / week
--
NOT RATINGS
883
Views
Synopsis
Câu chuyện bắt đầu ở trường trung học Hakyeong - trường trung học có tiếng bậc nhất Seoul. Có một chàng trai tên Yoon Daewon, một cậu học sinh năm cuối năng động, tự tin, giỏi thể thao nhưng không mấy quan tâm đến việc học. Có một cô gái tên Kang Soomin, một cô nữ sinh sống trầm lặng, nội tâm, thích đọc sách và viết lách, luôn là học sinh xuất sắc nhất trường. Ở vườn hoa oải hương sau trường, Daewon tình cờ thấy Soomin đang ngồi trên băng ghế cũ và viết lách, cậu bị thu hút bởi cô ấy ngay từ đó.

Table of contents

VIEW MORE

Chapter 1 - Từ tính

Seoul, mùa xuân. Những cơn gió nhẹ nhàng mang theo hương thơm ngọt ngào của hoa oải hương tràn ngập khắp khuôn viên trường trung học Hakyeong. Ngôi trường này không chỉ nổi tiếng vì thành tích nổi bật mà còn vì cảnh quan tuyệt đẹp và thơ mộng, đặc biệt là khu vườn xinh đẹp trồng đầy hoa oải hương, nơi học sinh thường đến để thư giãn và tìm chút bình yên giữa những giờ học căng thẳng.

Yoon Daewon là một trong những học sinh nổi bật nhất của trường. Với chiều cao lý tưởng, mái tóc đen cắt gọn gàng và nụ cười luôn thường trực trên môi, Daewon không khó để trở thành tâm điểm chú ý. Cậu là đội trưởng đội bóng rổ của trường, một vị trí khiến Daewon không chỉ được ngưỡng mộ bởi kỹ năng mà còn bởi sự lãnh đạo và tinh thần đồng đội. Tuy nhiên, dù là một người năng động và thân thiện, Daewon lại không mấy quan tâm đến việc học. Đối với cậu, cuộc sống học đường là những trận đấu và những giây phút vui vẻ bên bạn bè.

Một ngày nọ, sau buổi tập luyện mệt nhoài, Daewon quyết định đi dạo quanh khu vườn oải hương để thư giãn. Cậu ấy đi dọc theo con đường lát đá nhỏ, ngắm nhìn những bông hoa tím biếc đang nở rộ, lòng cảm thấy nhẹ nhàng hơn hẳn. Khi đến gần một góc khuất của khu vườn, Daewon bỗng nghe thấy tiếng bút viết sột soạt trên giấy. Cậu bước chậm lại, tò mò nhìn vào và thấy một cô gái đang ngồi trên băng ghế, chăm chú viết vào cuốn sổ tay.

Kang Soomin là một cô gái trầm lặng, sống nội tâm và rất yêu thích đọc sách. Soomin luôn là học sinh xuất sắc nhất trường và có ước mơ trở thành một nhà văn. Với mái tóc dài màu nâu hạt dẻ, đôi mắt sáng và nụ cười hiền hòa, Soomin có vẻ đẹp dịu dàng nhưng ít người chú ý đến vì cô thường dành thời gian một mình, tránh xa những chốn đông người.

Daewon đứng lại một lúc, quan sát Soomin. Daewon liền bị thu hút bởi bóng lưng dịu dàng và gây thương nhớ ấy. Soomin hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của riêng mình, không hề hay biết rằng có người đang nhìn mình.

Trong khi Daewon tiếp tục dạo bước quanh khu vườn, ánh mắt cậu vẫn không rời khỏi hình ảnh Soomin. Một người bạn cùng đội bóng rổ, Kim Namseok, chạy đến bên Daewon, hơi thở còn gấp gáp sau buổi tập luyện.

"Daewon, làm gì ở đây vậy? Mọi người đang tìm cậu đấy." Namseok nói, vỗ vai Daewon.

Daewon giật mình quay lại: "Có gì đâu. Chỉ là mình cần chút thời gian yên tĩnh sau buổi tập thôi."

Namseok nhìn theo hướng Daewon đang nhìn và nhận ra Soomin. "À, cô gái ấy à? Cậu ấy là Kang Soomin, học sinh giỏi nhất trường. Nhưng cậu biết rồi đấy, cậu ấy khá kín tiếng và ít giao tiếp."

Daewon gật đầu, vẫn không rời mắt khỏi Soomin. "Cậu ấy đang viết gì đó. Mình chưa bao giờ thấy ai tập trung như thế."

Namseok cười đầy ẩn ý: "À, không lẽ Yoon Daewon đây lại đi mê một nhỏ mọt sách ư. Thôi, quay lại với mọi người đi."

Jiho mím môi, trong lòng cậu cảm thấy có điều gì đó đặc biệt về Soomin. Cậu quay lại với đội bóng rổ, nhưng tâm trí vẫn tràn ngập hình ảnh của cô gái trầm lặng, chăm chú viết lách trong vườn oải hương.

Ngày hôm sau, Daewon lại đi dạo quanh khu vườn sau giờ học. Cậu hy vọng có thể lại thấy Soomin ở đó. Đúng là như vậy, cô lại ngồi trên băng ghế cũ, tay lướt nhẹ trên trang giấy trắng. Daewon đứng từ xa, ngắm nhìn Soomin trong ánh nắng chiều nhẹ nhàng, cảm thấy một sự yên bình khó tả.

Khi Daewon quay lại khu vườn vào buổi chiều thứ ba, cậu mang theo một cuốn sách. Daewon ngồi xuống băng ghế gần đó, giả vờ đọc sách nhưng thỉnh thoảng lại liếc nhìn Soomin. Soomin vẫn không hay biết rằng có người đang theo dõi mình, cô vẫn đắm chìm trong thế giới của những câu chữ và hình ảnh.

Một buổi chiều khác, Daewon thấy Soomin đang loay hoay với một cuốn sách dày. Cô cố gắng giữ cuốn sách không bị gió thổi bay nhưng lại không thể làm được điều đó. Daewon quyết định tiến lại gần và nhẹ nhàng giữ cuốn sách giúp cô. Soomin ngạc nhiên ngẩng đầu lên, chạm ánh mắt của Daewon.

"Xin lỗi, tôi chỉ muốn giúp cậu." Daewon nói, giữ cuốn sách lại cho Soomin.

Soomin đảo mắt liên tục , cảm ơn Jiho bằng một cái gật đầu, nhưng đôi má cô ửng hồng vì bối rối. "Cảm ơn cậu." cô nói nhỏ.

Daewon chỉ cười ngượng và quay lại băng ghế của mình. Cậu tiếp tục ngồi đó, giả vờ đọc sách, nhưng trong lòng cảm thấy vui vì đã giúp được Soomin dù chỉ là một việc nhỏ.

Những ngày sau đó, Daewon và Soomin thường gặp nhau trong khu vườn oải hương. Soomin cảm thấy sự hiện diện của Daewon như một nguồn động viên thầm lặng, nhưng mỗi khi cậu ấy nhìn cô, cô lại không thể kiềm chế được sự bối rối. Soomin cúi đầu sâu hơn vào cuốn sổ tay của mình, cố gắng tập trung vào những dòng chữ nhưng lại thấy tim mình đập nhanh mỗi khi Daewon đến gần.

Daewon cũng nhận ra sự bối rối của Soomin. Cậu hiểu rằng cô gái này rất nhút nhát và dè dặt trong việc giao tiếp với người lạ, đặc biệt là với những người nổi tiếng như anh. Thay vì làm cô khó chịu, Daewon quyết định duy trì khoảng cách, để cho Soomin có không gian riêng của mình.

Một buổi chiều nọ, Daewon thấy Soomin đang ngồi viết dưới bóng cây oải hương. Anh tiến lại gần nhưng giữ một khoảng cách vừa đủ để không làm cô sợ. Anh ngồi xuống, lấy cuốn sách ra và giả vờ đọc. Lần này, Daewon quyết định sẽ không làm gì để Soomin cảm thấy bối rối.

Soomin vẫn tiếp tục viết, nhưng lần này cô cảm thấy một sự yên bình lạ thường. Sự hiện diện của Daewon không còn làm cô bối rối nhiều như trước, mà thay vào đó là cảm giác an toàn. Cô tự nhủ rằng Daewon chỉ đơn giản là một người bạn cùng trường, và sự quan tâm của cậu có lẽ cũng chỉ là tình cờ.

Những ngày sau đó, Daewon và Soomin tiếp tục gặp nhau dưới những tán cây oải hương. Dù không nói chuyện nhiều, nhưng sự hiện diện của Daewon dần trở nên quen thuộc và thân thiện hơn đối với Soomin. Soomin cảm thấy mình không còn quá bối rối khi Soomin đến gần, và dần dần, cô bắt đầu mở lòng hơn, dù chỉ là những lời chào đơn giản.

Một buổi chiều đẹp trời, khi những cánh hoa oải hương tím biếc nở rộ, Soomin ngẩng đầu lên nhìn Daewon và nở một nụ cười nhẹ. Jiho đáp lại bằng một nụ cười ấm áp, và trong khoảnh khắc đó, cả hai đều hiểu rằng một mối quan hệ đặc biệt đang bắt đầu hình thành, dù rất nhẹ nhàng và chậm rãi.

Và như những cánh hoa oải hương tím biếc, tình cảm giữa Daewon và Soomin cũng dần dần nở rộ, nhẹ nhàng và trong sáng. Soomin vẫn còn bối rối và nhút nhát, nhưng với sự kiên nhẫn và chân thành của Daewon, cô bắt đầu cảm thấy mình có thể tin tưởng và mở lòng hơn.

Như hai viên nam châm, tôi cực Bắc, cậu cực Nam, như hai cá thể đối lập nhau, nhưng lại hút nhau một cách kì lạ.