Rẹt rẹt... thông đạo được cắt ra. Cái kia quen thuộc kiếm khách tại hình không ai khác chính là Hoàng Minh Hiểu. Lại làm quen thuộc động tác nhắm mắt lại tản mát ra năng lượng nghe ngóng xung quang tình hình. Chính là lại không có quét ra hình bóng của Trần Huyền. Trong lòng lại thở dài
- Chiết tiệt. Rốt cuốc trong cái này hoàng triều ta đã đi hết lại không thấy người đâu. Sẽ không bị cuốn ra xa các vương quốc khác chứ. Hay cơ bản chính là... trong thông đạo....
Nghĩ mà rùng mình một cái. Hắn vội lắc đầu lại là xé rách thông đạo đến 1 nơi khác tiềm kiếm. Lần này có lẽ sẽ ra ngoài vương quốc khác xem sao. Gần Ưng Nguyên Vương Triều nhất chính mà Hắc mang! Hắn dù như nào cx ko nghĩ tới Trần Huyền chính đã bay vào Tinh Vân Vương Triều ah.
Thông đạo khép lại liền xung quanh rơi xuống cánh hoa 1 mùi hương nhẹ lẫn vào trong gió. Từ trong góc khuất gần đó xuất hiện 1 bóng người mờ ảo mặt che lấp dưới lớp vãi mỏng. Tuy đen tối khó nhìn nhưng vẫn có thể nhận ra đây là một nữ nhân. Muốn đầy đặn có đầy đặn, muốn mềm mại có mềm mại, lại rất câu người.
- Nha... tên nô tài kia của ngươi thật phế! Chỉ là giết 1 cái con bệnh cũng làm không xong.. nhưng mà cũng may mắn cho hắn, tuy quá trình không được nhưng kết quả thì vẫn chấp nhận được...
Giọng điệu mềm mại lại câu người đầy dụ hoặc. Thế nhưng sâu trong góc khuất phía sau chỉ nghe thấy *cạch 1 cái thanh âm của gậy gỗ gõ xuống nền đường đầy thanh lãnh như âm ba làm tỉnh mộng người nghe.
- Chuyện ở đây có lão phu lo. Không cần Hồ nương quan tâm. Chỉ cần cô không dùng mị công truyền thanh khi nói chuyện là đã giúp chúng ta rồi.
- Lạnh lùng thế làm gì. Thần- sứ- đại- nhân..
-hừ
*cạch lại 1 tiếng gõ vang lên lần này sóng xung kích mạnh hơn nhiều đến cả cánh hoa đã rơi xuống cũng lại tung bay lên 1 lần nữa rồi lại toái phiến thành bột mịn giữa không trung
- ai iu hung dữ thế làm gì. Không muốn biết Giáo Chủ đưa cho Thần sứ đại nhân cái gì mới chỉ thị sao?
- Hồ nương không đưa ta sao giám trước giành?
- ấy. Ngài lại quá lời.
Nói rồi cái này gọi Hồ nương nữ nhân liền ưỡn ẹo hai cái đi đến trước người cái kia thân áo báo đen tay cầm gậy xương quen thuộc. Vuốt hắn ngực lên xuống 2 cái rồi nhét vào trong đó 1 cuộn giấy.
- Ha ha. Thần sứ đại nhân. Nhân gia xong chuyện phải quay về tổng đà báo cáo.
- Lão không tiễn.
Cánh hoa lại tung bay lên .Thông đạo không gian không hề mở ra nhưng lại không biết cái kia Hồ Nương đã mất tăm từ khi nào. Trong gió vẫn là lại huyền ão 1 mùi thơm khó cưỡng.
Cái kia lão nhân lại là hừ mạnh tay cầm gậy gỗ lại gõ mạnh 1 cái. Trấn đi này đám mị công lưu lại trong gió đưa tay phủi lấy áo bào trên ngực. Nơi đó đám phấn nhỏ khó có thể nhận ra được cũng rới xuống . Xoát đây hết thảy hắn mới lấy ra cái kia chỉ thị giấy cuốn từ Giáo Chủ. Lướt qua một lần liền bóp nát. Chỉ thấy hắn xé rách thông đạo không gian rồi đi mất.
Lại là tiếng chim ríu rít quen thuộc. Lần này Trần Huyền tỉnh lại. Nhưng không có đau nhức như khi vừa rớt từ trên cành cây xuống. Ngắm nhìn trần nhà. Không phải cái kia cung điện. Chỉ là cũng may mắn không phải um tùm cành cây như bên trong cái gì mà vô tận sơn mạch. Vừa kựa người lại đau nhức không thôi nhưng hắn cũng không có phát ra âm thanh nào. Nhìn quanh 1 cái.
-" nhà gỗ?... xem ra là đã được cứu... nhưng là không biết tình hình như thế nào. Là cái kia gia chủ Cổ Huyền nhất tộc cứu ta hay là cái gì bản địa người.."
*Két.. cửa được mở ra... nhìn thấy Trần Huyền đang nhìn mình chằm chằm cái kia mới mở cửa 1 bé gái lập tức nuốt nước miếng 1 cái theo không hợp thói thường rồi chạy đi mất.
- Ta.. trông đáng sợ vậy sao?
Chớp mắt mấy cái hắn lại suy nghĩ đến mấy cái kia lời khó hiểu của hệ thống và nữa vời Của Hoàng Minh Hiểu trước kia. Xem ra là có liên quan đến thân chủ trước. Mà vậy cũng may mắn xem ra đúng người tìm đến hắn.
-"may là ngươi không tiếp sai sót ah hệ thống"
[Tinh! Không cần có thành kiến với hệ thống. Là do kí chủ mắc kẹt trong thông đạo không gian lâu không tự chủ kiểm soát nên dẫn tới ta có chút trục trặc, dẫn tới có chút sai sót]
-" không nần biện bạch. Ta hiểu mà"
[Tinh!...]
Hệ thống vốn máy móc không cảm tình ngôn ngữ. Nhưng nhiều lúc cũng rất bất lực với Hắn.
*két.. lại là ầm thanh cửa gỗ mở ra. Lần này 1 cái nam nhân thân cao ráo thanh tú nhưng tóc lại bạc trắng mấy phần. Thân khoác áo bào xanh còn có mấy cái lá cây, cành cây họa tiếc rất bắt mắt. Mắt thấy ánh mắt 2 người chạm nhau cái kia áo bào xanh nam nhân vội nhắm mắt 1 cái uốn người 2 giây rồi mới bước vào. Trước sau khác nhau 1 trời 1 vực. Vừa vào cữa đã mặt mày thay đổi đến có chút vui khôn tả xiết , có chút lo sợ lại may mắn, có chút như lâu ngày gặp lại người thân thích nhất.???
[Tinh! Cổ Huyền Hạo Thần tìm đến kí chủ thành công!]
Trần Huyền nhìn xem ở trong mắt mà đánh giá. Cái kia lão giả bước nhanh vào chỉ là cách giường tận hơn 2m đã dừng lại theo đúng nghĩa đen.
- Lão thần Cổ Huyền Hạo Thần tham kiến chủ tử.
Nói rồi liền quỳ trên đất làm 1 cái lễ. Trần Huyền biểu cảm rất ngứa ngáy chính là muốn đạp hắn 1 cái.
- Đợi ta khỏe lại việc đầu tiên làm chính là đánh ngươi.
Giọng nói bình thản nhưng lực sát thương rất cao. Nói đến cái kia lão nhân đã nuốt nước miếng liên tiếp mấy cái. Ý nghĩ nhanh xoay vòng liền vội nói:
- Cái kia. Hay ta ra ngoài làm lại 1 cái ngài coi xí xóa sao?
Nghe đến Trần Huyền cơ miệng đều giật... " loại người gì?".. không thèm để ý lời hắn trước coi thông tin cá nhân lại xem xét sau...
Tên: Cổ Huyền Hạo Thần
Tuổi: 193
Trung thành: 100
Tu vi: võ tôn đỉnh phong
Tiểu sử: là 1 cái trúng độc người vất vưỡng trên phố được ngươi hơn 8 năm trước cứu lấy. Về sau hắn phải quay về gia tộc nhưng lòng vẫn còn hướng ngươi mang ơn. Chỉ là nó lạ lắm. Tất cả là do ngươi.
- "Là do nguyên thân. Không phải ta..."
Trần Huyền lại mắng to trong tâm khi thấy cái này tiểu sử. " Rõ ràng ta là thỏ. Bớt đem ta thành cọp. Ta chính là 1 thân bệnh tật thật sự . Ngươi chỉ nhìn làm sao hiểu ta thân đau đớn cùng mệt mỏi. Bớt chụp mũ đen cho ta!!"
Nghe hắn gào thét thương tâm hệ thống im lặng 1 chút cuối cùng là lên thanh
[Tinh! Cảm nhận được sự thảm thiết và bất lực trong suy nghĩ của kí chủ. Lần sau hệ thống sẽ thay đổi cách hành văn].
-"ta..."
Trần Huyền chính là có cảm giác cái này Hệ thống đang xem hắn thành con nít mà nói dỗ. Cảm giác cứ quái quái như thế nào. Cuối cuối cùng vẫn là quay lại hiện thực xem xét xem xét thực tế.
- Đứng lên đi... trước cho ta cái tình hình cụ thể ah..