Ánh đèn bàn học chiếu sáng một góc phòng, tôi dụi mắt tỉnh dậy. Ngủ quên lúc nào không biết, trên mặt bàn là cuốn sách dầy cộp, bìa nâu mang dáng vẻ xưa cũ. Cuốn sách này tôi tìm được trong tủ sách, nằm yên trong vị trí khuất ít ai để ý tới. Bên trong loang lổ vết mực, thật may là vẫn đọc được. Bản thân đắm chìm trong câu chuyện đến nỗi quên đi thế giới hiện thực ở ngoài. Giống như diễn viên nhập vai quá sâu vào vai diễn không thể thoát ra được ngay, trong khoảnh khắc ngắn ngủi mang toàn bộ đau đớn của nhân vật vô hình trong thế giới ảo vào hiện thực. Tôi cảm nhận được sự đau đớn của nhân vật chính của câu chuyện này. Có một câu nói bất chợt hiện lên trong đầu tôi: 'The book has been closed, and shall we meet at?'. Tôi cầm lấy chiếc bút, tay run run, cuối cùng quyết định viết thêm vào cái kết câu truyện:
[Cuốn sách đã khép lại, và họ không bao giờ gặp lại nhau nữa]
Tôi tên là Quỳnh. Cuộc sống của tôi như bao người bình thường khác, không sóng gió, phẳng lặng như mặt hồ yên ả. Gia đình tôi? Không hẳn giàu có nhưng mọi người đều yêu thương nhau. Nếu bỏ qua những sai lầm ở quá khứ, sống thật tốt với hiện tại, tôi sẽ luôn hạnh phúc. Không hy vọng quá nhiều, sẽ không thất vọng quá nhiều. Tôi tự biết cách điều chỉnh cuộc sống của bản thân mình sao cho dễ chịu nhất.
Câu chuyện này là giả, vậy mà cảm giác đau lòng trong tôi lại là thật. Buồn cười thật đấy. Cuốn sách này khiến tôi day dứt thật lâu. Cuối cùng tôi quyết định làm một hành động điên rồ, đốt nó đi. Đốt những thứ mình đã dành rất nhiều thời gian ấy đi, để quá khứ chìm vào biển lửa, có lưu luyến, có hối tiếc, có đau lòng, từng dòng nhật ký, có nụ cười xen lẫn nước mắt, cứ thế để ngọn lửa xóa sạch, thiêu rụi, không còn gì. Từng trang, từng trang một được ngọn lửa hóa thành tro tàn. Khó chịu quá, đau lòng quá... nhưng tôi không thể để cuốn sách này ảnh hưởng mãi đến bản thân được. Có những vết thương không thể yên lặng chữa lành.
[Em không thấy hạnh phúc, chỉ thấy lạc lõng, chơi vơi, ở đây không có người em muốn gặp, không có con đường em muốn đi, không có ai hiểu mình, không có bất cứ định hướng nào...]
[Vốn dĩ em không thích bầu trời, vì mỗi lần nhìn lên trời em lại nhớ đến anh, bất giác lại cảm thấy đau lòng. Có những chuyện bởi giữ ở trong lòng quá lâu, không thể chia sẻ với ai nên đã hoá đông kết lại thành một tảng đá sắc nhọn, cho dù cố gắng không chạm vào, nhưng vẫn không tránh khỏi góc cạnh sắc nhọn, trầy da, rỉ máu.]
[Anh biết cảm giác đau lòng nhất là gì không? Là rõ ràng hiểu hết mọi chuyện đều là giả, nhưng lại không thể khiến bản thân ngừng tự khiến chính mình đau lòng, khổ sở.]
[Một người chịu đựng nỗi nhớ của hai người, đôi lúc cảm thấy hoài niệm, đôi lúc lại cảm thấy thật đáng ghét. Tại sao chỉ có một mình mình ôm nỗi đau thương?]
[Em không có quên, chỉ là muốn phong bế lại đoạn ký ức này, vùi sâu cũng được, bằng một cách nào đó góc nhỏ này vẫn tồn tại, chỉ khác là, em vĩnh viễn không tiếp tục...đau lòng]
Từng dòng nhật ký viết nguệch ngoạc, loang lổ nước mắt cũng dần chìm sâu vào biển lửa. Có lẽ tôi không thích hợp để viết truyện tình cảm ngược đi. Bởi vì nhân vật chính chưa khóc, tôi đã khóc nghẹt cả hai mũi vào rồi. Cô gái ở trong giấc mơ ấy, mong rằng sau này cô ấy sẽ thật hạnh phúc. Đôi khi kết thúc không chỉ là kết thúc, đóng cánh cửa này lại, mở ra một chân trời khác, bắt đầu một câu chuyện mới.
Tôi thở dài một hơi, nhìn xuống tro tàn dư của cuốn sách, rồi lại nhìn lên bầu trời xanh ngát kia, trong lòng nhẹ nhõm khó tả.
"Em đã viết rồi lại xóa, nửa muốn kể lại câu chuyện cũ, nửa day dứt muốn giữ lại cho riêng mình. Cuối cùng, em lại nghĩ có lẽ viết ra được sẽ quên đi được. Câu chuyện cũ là giả, tình cảm cũ cũng là giả. Mọi chuyện quay về vị trí ban đầu. Bầu trời kia vẫn xanh như thế, giống như là em chưa từng yêu anh..."
因为他是我的火海.