Chapter 97 - Thuốc độc

 Năm ngày là nói dối, kẻ tin vào năm ngày là đồ ngốc. Tôi chính là đồ ngốc.

 Trở về sau khi chơi một vòng ở khu vui chơi, tôi đòi anh cõng, Hyun cũng chiều theo mà cõng tôi. Giữa con đường đông đúc, anh không quan tâm ánh mắt người ngoài, dịu dàng mang tôi trên lưng, chầm chậm đi từng bước.

"Em nhẹ quá rồi, nên ăn thật nhiều mới lớn được"

"Em còn lớn thế nào được chứ?" tôi phì cười "giữ được số cân nặng này cũng vất vả lắm đó anh biết không? Em chỉ cần quên một bữa cũng có thể sụt cân được"

"Anh sẽ nấu cho em thật nhiều món ngon"

"Em thích nhất đồ anh nấu" tôi có chút mệt mỏi, ngáp một cái dài rồi gục mặt vào tấm lưng to lớn của anh "Muốn cùng anh đi qua mùa hạ, qua mùa đông, muốn cùng anh vẽ thật nhiều bức tranh ghi lại khoảnh khắc đẹp đẽ, muốn cùng anh đón sinh nhật, cùng anh đi khắp nơi..."

"Chúng ta sẽ làm từng điều một, được chứ?"

 Khóe mắt cay cay, tôi khịt mũi, nén xuống cảm giác xót xa

"Uhm. Buồn ngủ quá, em muốn ngủ một lát"

"Em có gì đang giấu diếm anh phải không Cezy?"

 Tôi nhắm mắt, không trả lời.

"Em ngủ rồi sao? Ngủ ngoan nhé"

 Tấm lưng rộng lớn của anh là nơi ấm áp nhất mà tôi muốn dựa vào. Không ngăn nổi cảm giác mỏi mệt này, nó đang lan dần ra từng chút một, lan từ cánh tay đến khuỷu tay, đến đầu ngón tay. 'Thuốc độc' bắt đầu phát tác rồi. Làm gì có chuyện tôi sẽ sống được hạnh phúc trong năm ngày, tôi cười nhẹ, biết là ngốc nghếch nhưng vẫn muốn đâm đầu vào. Để tôi đắm chìm trong những xúc cảm này, như kẻ điên trong cơn mê sảng, như ngọn lửa bùng lên rực rỡ, sau đó lụi tàn.

'Người đời nói rằng chúng ta không thành đâu, nhưng ngay cả họ có nói vậy, em cũng không bận tâm. Em dùng cả đời này để chứng minh họ sai rồi. Cố chấp, kiêu ngạo, em bỗng nhiên hiểu ra được, thứ em cố làm trái ngược với quy tắc này, không bởi vì ai khác, chỉ cần ở bên cạnh anh, có đau đớn như nào, em vẫn sẽ mỉm cười'

 Ngày thứ tư, tôi nôn ra máu. Cả người mệt mỏi, tái xanh đi. Hyun chỉ biết tôi ốm, sốt rất cao không thuyên giảm.

"Em phải đi bệnh viện thôi"

"Không cần đâu" tôi cản Hyun lại "Em hay bị như vậy mà, một chút nữa là hết rồi"

 Tôi dùng hết sức khả năng của mình, dồn thứ độc dược lan tràn trong mạch máu này về một cánh tay, ngón tay nóng bừng, bỏng rát

"Ah, giảm sốt rồi này"

"Em nói rồi mà" tôi cười nhẹ "em muốn ăn cháo gà"

"Đợi anh một chút nhé, trong nhà hết gà, anh sẽ đi siêu thị rồi về sớm thôi"

"Vâng"

 Hyun kéo chăn lên đắp cho tôi, sau đó ra khỏi nhà, đóng cửa lại. Nén cơn đau đớn, tôi buông chăn, bước xuống giường. Hoa sơn trà trắng trong lọ vẫn tươi như lúc mới ngắt xuống, chạm ngón tay nóng bỏng vào bông hoa, cảm giác nóng rát mới dễ chịu hơn một chút.

"Ngươi bắt đầu có triệu chứng nhiễm độc rồi" Kẻ nắm giữ số phận đứng dựa vào cửa sổ nhìn tôi

"Còn hai ngày nữa, ta cứ nghĩ mình sẽ cố gắng trụ được ít nhất là bốn ngày, nhưng đến cuối ngày thứ ba đã cảm thấy không thể tiếp tục nhịn xuống được nữa"

"Ngươi không cho hắn biết sao?" cô ta lại gần, lấy tay chạm nhẹ lên ngón tay bỏng rát của tôi "Ngươi không thả chất độc ra, nó sẽ khiến bàn tay của ngươi mục rữa đấy"

 Tôi cười khổ, thả lỏng ngón tay ra, chất độc bỏng rát chảy ngược lại, phân tán ra cơ thể của tôi, lan đến đâu tôi lập tức có cảm giác đến đó, tệ thật ấy.

"Nó được làm từ gì vậy?"

"Ký ức của những kẻ nằm trong không gian này, có uất ức, có oán giận, có oan khuất, có vui vẻ. Nhân quả của tất cả những kẻ nằm trong không gian này đều nằm trong chất độc đó, càng tích tụ nhiều, càng có sức mạnh ăn mòn ngươi"

"Ta rất thích ngươi, tiếc thật ấy, kẻ như ngươi lại muốn hủy hoại chính mình. Nếu ngươi tỉnh táo chút, ta muốn ngươi đổi một thân phận tiếp nhận ví trí này của ta"

"Ta không thích vị trí của ngươi"

"Cũng đúng, đâu ai thích làm một kẻ mù"

"Không phải mù, ta không muốn đùa giỡn với cuộc sống của con người, ta tàn nhẫn, đúng vậy, nhưng ta mệt mỏi rồi, ta có thể ra tay độc ác đối với những kẻ ác, nhưng ta tuyệt đối không hại người vô tội. Những kịch bản bi thương của ngươi hàng ngày vẽ lên, ta không viết ra được. Ngươi biết không, thật ra ta cảm thấy ngươi rất đáng thương"

"Ta đáng thương? Haha..."

"Ngươi cũng không muốn viết những câu chuyện bất công, oan khuất, đau khổ, mất nhân tính như thế, nhưng ngươi không thể ngưng viết, bởi vì ngươi bắt buộc phải làm vậy, đó là nhiệm vụ của ngươi. Ngươi đau khổ, ngươi dằn vặt nên đã che đôi mắt của mình vào, không nhìn thấy dáng vẻ những kẻ yếu đau khổ cầu xin, không nhìn thấy sẽ không thương cảm, nhưng ngươi còn tai đâu."

"Ta...."

"Ngươi không thể không làm, vì ngươi sinh ra để làm những công việc này, không có lựa chọn, không có hạn định, không có bạn bè, không có ai ở bên cạnh"

"Đúng vậy, ta không có bạn, không kẻ nào chấp nhận người thân thiết với mình chính là kẻ vẽ lên số phận của mình cả, chỉ cần ta sơ ý đặt dấu chấm, câu chuyện liền kết thúc rồi"

"Vậy ngươi nói ngươi không đáng thương sao?"

"Có lẽ là vậy đi" cô ta ngồi xuống chiếc ghế nhỏ, thở dài "ta đã từng có bạn, rất thân thiết, ta không vẽ cuộc đời của cô ấy, để cô ấy tự do tự tại, nhưng cô ấy lại lợi dụng ta, ăn trộm chiếc bút sắp đặt số phận, làm hại những kẻ cô ấy ghét, rồi cuối cùng đánh rơi chiếc bút sắp đặt số phận đó"

"Có mấy chiếc bút?"

"Một cái. Trùng hợp ngươi đã nhặt được và trả về, coi như là có duyên với ngươi đi"

"Trùng hợp thật đấy" tôi cười, mắt bắt đầu hoa lên, không nhìn rõ xung quanh nữa

 Có một bàn tay mát lạnh đặt lên đầu tôi, thật dễ chịu, đẩy lùi cơn bức bối này xuống, đau đớn cũng dịu hơn. Tiếng nhập mật khẩu, cửa mở, tiếng bước chân đi vào. Kẻ nắm giữ số phận vội vã biến mất.

"Em tỉnh rồi sao Cezy?"

"Uhm, em muốn uống nước"

"Đợi anh chút"

 Hyun mang đến cho tôi một cốc nước, đặt tay lên trán tôi kiểm tra độ nóng

"Đỡ sốt rồi này, ngoan lên giường nằm, anh sẽ nấu cháo nhanh thôi."

"Vâng"

 Tôi ngoan ngoãn trở về giường, nằm xuống. Hyun nấu cháo xong liền mang đến tận giường, đút cho tôi từng thìa một

"Ăn hết bát cháo này, mai hết sốt chúng ta sẽ đi ra biển chơi, được chứ?"

"Uhm"

"Cezy ngoan lắm" Hyun xoa đầu tôi dịu dàng

 Tôi chìm dần vào giấc ngủ, lúc sau cảm giác được có người ôm lấy tôi, mí mắt không mở ra được. Mùi hương quen thuộc, là anh. Tôi yên tâm ngủ tiếp, có gì đó như hút lấy tôi ra khỏi cơ thể, cảm giác không còn đau đớn, khó chịu, không còn nóng rực, máu không còn sôi sục nữa. Dễ chịu quá! Tôi mở mắt, cả người bay bay phiêu phiêu. Tôi đang ở đâu vậy? Một giọng nói vang lên, tôi nhìn xung quanh, không có ai cả, trước mắt tôi có một màn hình rộng lớn, một khu vườn trồng vô số loại cây, giọng nói trẻ con non nớt vang lên không rõ nơi phát ra tiếng

"Có trộm?"