Chapter 65 - Đuổi theo

 Tôi chạy qua rất nhiều không gian, chạy qua rất nhiều thời gian, lách lưới trời liều mạng chạy đi. Dùng chính bản thể của mình để đi tìm kiếm, thu liễm ánh sáng của mình hết cỡ để có thể trở thành người bình thường, tôi xuất hiện trên thế giới, không ngừng tìm kiếm anh. Đã từng tìm thấy rồi, nhưng không kịp, anh đều biến mất trên thế gian. Tôi loại trừ rất nhiều vận mệnh trên lưới trời, chỉ để tìm được anh đang ở đâu. Đuổi đến cũng chỉ là tàn ảnh. Cứ như trò đuổi bắt, tôi chẳng thể nào nắm lấy một góc áo anh để lại. Qua rất nhiều kiếp của anh, chứng kiến thật nhiều, tôi bắt đầu không nhận ra đâu là anh nữa, càng ngày càng biến mất giữa biển người. Đi qua rất nhiều đại dương, chạy qua rất nhiều sa mạc, đi qua khói lửa chiến tranh, đến tòa nhà chọc trời, số phận trêu ngươi, tôi không thể tìm được anh. Tôi đem thắc mắc này hỏi thần Thái Dương, thần Thái Dương cười nhìn tôi

"Vì con là con của tự nhiên"

"Tại sao ạ? Con đã đuổi theo rất lâu rồi, tại sao vẫn không tìm thấy?"

"Hắn chỉ là người bình thường, trải qua sinh lão bệnh tử, khi kết thúc sinh mệnh sẽ đi địa phủ đầu thai chuyển kiếp, còn con thì không"

"Có cách nào để gặp người đó không thần?"

"Có một cách, rất đau đớn con không nên thử"

"Con có thể, xin người hãy nói cho con"

 Thần lắc đầu nhìn tôi, thở dài rồi nhẹ nhàng nói

"Con phải trải qua thanh lọc của địa phủ, hồng phúc của con quá nhiều, sẽ gây rối loạn cho nhân gian nếu như không thanh lọc"

"Vậy con có thể tặng cho người khác được không?"

"Có thể, hài tử, rất đau đớn, trả giá rất lớn, con sẽ không còn sức mạnh như hiện tại nữa, vĩnh viễn mất đi sức mạnh ta ban cho con"

"Vậy là sau khi sống ở kiếp này, con sẽ tan biến sao?"

"Đúng vậy, hài tử, đã rất lâu ánh nắng mới hình thành một đứa trẻ, con cứ như vậy sao?"

"Con đã nghĩ kỹ rồi, thần Thái Dương, sau khi con tan biến, có thể cho con trở thành ánh nắng thuần túy được không?"

"Được, nếu nghĩ kỹ rồi thì đi đi, ta sẽ cố gắng trợ giúp con bớt đau đớn"

"Cảm ơn người"

 Tôi cúi chào thần Thái Dương thật lâu rồi rời đi, đi về hướng địa phủ, đi rất lâu, rất lâu. Đến một nơi tối tăm, chỉ có ánh đèn mờ mờ, có hai kẻ cầm giáo đứng ở cửa chặn tôi lại

"Đây không phải là chỗ ngài nên đi"

"Địa phủ đúng không? Ta có chút chuyện muốn gặp Vương của các ngươi"

 Hai kẻ đó đưa mắt nhìn nhau rồi một kẻ rời đi vào bẩm báo. Tôi kiên nhẫn đứng chờ.

"Mời"

 Tôi gật đầu, đi theo một kẻ khác đi vào bên trong Địa phủ, ánh sáng tỏa ra từ tôi soi sáng cả nơi tối tăm này. Tôi sinh ra bởi ánh nắng, là dương khí cùng cực, trái ngược hoàn toàn với một nơi âm u tràn đầy âm khí như nơi đây.

"Diêm Vương" tôi chắp tay chào một cái

"Chào ngài, không biết ngài đến đây vì lý do gì?"

 Tôi nhìn Diêm Vương thản nhiên trước năng lượng của mình thì âm thầm gật đầu, quả nhiên là Vương, đủ sức mạnh để chống đỡ khí thuần dương mạnh mẽ này, không tồi.

"Ta muốn thông qua con đường địa ngục này để đến trần gian"

"Ngài nói gì vậy?" Diêm Vương ngã ngửa nhìn tôi

"Ta đã nói rất rõ ràng"

"Nhưng việc này..."

"Đã được thần Thái Dương đồng ý"

"Sẽ rất đau đớn"

"Ta biết"

 Diêm Vương đi tới đi lui, cuối cùng bảo tôi đi cùng đến một con đường đầy sỏi đá

"Người bình thường chỉ phải đi qua con đường bình thường, ngài không giống vậy, đi hết con đường này sẽ đến một biển lửa, ngài phải đi qua đó để loại bỏ dương khí thuần tịnh. Trên người ngài hồng phúc quá lớn, công đức quá nhiều, sẽ ảnh hưởng đến nhân gian"

"Ta có thể tặng phúc cho một người có được không?"

"Được, ngài ghi tên người đó ra, phác họa dáng vẻ, đến khi người đó đi đến đây sẽ được nhận phúc ngài tặng."

"Phần công đức còn lại phân phát cho những người phúc mỏng quá đi"

"Được"

"Sau khi đi qua biển lửa, ta phải làm sao?"

"Vì ngài đã tặng nhiều công đức nên đặc cách chỉ phải uống nửa bát canh quên lãng, tuy nhiên vẫn phải đánh dấu, chỉ là không phải trải qua hình phạt thêm thôi"

"Được, vậy ta đi đây"

 Tôi tiến vào con đường sỏi đá sau khi phác họa dáng vẻ của anh, đi rất lâu, cuối con đường là biển lửa mênh mông. Lửa rất đau, như cắt từng chút da của tôi, tẩy rửa ánh sáng. Đau đớn, tôi vẫn gắng sức vượt qua. Ánh sáng của tôi cứ từng chút một ảm đạm. Đi qua cây cầu, uống nửa chén canh, đánh dấu một lúm đồng tiền bên phải, xong việc tôi bắt đầu đi về con đường đầu thai của người phàm. Có những mảnh kí ức cứ thế mờ dần, mờ dần. Tôi muốn đưa tay nắm lấy những kí ức trôi đi đó, nhưng đều bắt hụt, trong đầu cứ thế trắng xóa một mảnh. Không có trí nhớ, không có hồi ức, cả linh hồn bay bay, không biết về đâu. Buồn ngủ quá? Mong rằng người ấy sau khi nhận được phúc của tôi có thể sống một đời rực rỡ...