Chereads / I'm Here-Như là em chưa từng yêu anh / Chapter 56 - Hoa Quốc thái tử

Chapter 56 - Hoa Quốc thái tử

 Tôi có nửa tháng ở Kinh đô, cũng đã nói vô cùng rõ ràng với lão hồ ly, mẫu hậu khóc muốn tôi ở lại, tôi không nỡ, nhưng tâm đã quyết sẽ không thay đổi. Lão hồ ly có một nhánh quân nuôi bên ngoài, tôi không hiểu nổi lão hồ ly nuôi những người này để làm cái gì. Đội quân này khác hoàn toàn với quân đội, sư phó tôi quản lý những người này. Vì vậy quân này võ nghệ đều giỏi, bắn tên cũng siêu giỏi. Đội quân này chỉ khác tử sĩ Thái Hà là không liều mạng hết mình mà kết hợp với nhau vô cùng ăn ý, chiến đấu thua sẽ bỏ chạy, lựa thời cơ thích hợp khác một kích tất sát. Cũng được, hợp với ý tôi, không phải mỗi lần ra quân đều là tổn thất nặng nề, lãng phí bao nhiêu công sức rèn luyện. Tôi tiếp nhận nhánh quân này, đồng thời sẽ dẫn những người này ra chiến trường. Trong quân doanh này, mỗi người đều được đánh số thứ tự, lớn lên từ nhỏ ở đây, trung thành tuyệt đối với hoàng tộc Quân Dạ.

 Mỗi ngày trôi qua đều bận rộn, tôi không có thời gian ngồi suy nghĩ nữa, không có thời gian thương tâm nữa, mỗi ngày đều là chạy đi chạy lại, mệt muốn chết, ngả lưng xuống là ngủ ngay. Hôm nay tôi về thành Chấn Đông, Hy gào muốn điên rồi, tôi phải sang điều chỉnh doanh thương ở đây, nếu không Hy sẽ ầm ĩ lên mất, trong thư lúc nào cũng hỏi tôi khi nào tôi chịu tỉnh rồi bảo sẽ vứt tất cả ở đây nếu tôi không nhanh chóng tỉnh táo lại. Đọc thư của Hy lúc nào cũng khiến tôi buồn cười như vậy. Lão hồ ly từng nghi ngờ giữa chúng tôi có gì đó mờ ám, nhưng không, tôi và Hy chỉ đơn giản là bạn. Hợp tác cùng với nhau sẽ có lợi ích rõ ràng. Chạy đông chạy tây khắp thành, nhận sổ sách, tính toán, giải quyết vấn đề, việc ở đây còn nhiều hơn cả Kinh đô, chỉ là không gian ở đây có chút đặc biệt, khiến tôi thoải mái hơn nhiều. Doãn Hy quả nhiên là kẻ gian xảo, lựa chọn nơi ở thật tốt. Giải quyết xong việc cũng đã hai ngày, Chấn Đông không có cái giá lạnh của mùa đông mà lại ấm áp, không phải mặc thật nhiều lớp áo, chân tay cũng không lạnh buốt. Thật ghen tị! Hơi ấm thổi từ biển vào, mang năng lượng đến rửa sạch những vẩn bụi tích tụ bám vào linh hồn tôi, thanh lọc linh hồn.

 Chấn Đông rộng lớn, giao thông phát triển, mạng lưới thương nghiệp dày đặc. Kinh tế nơi đây phát triển bành trướng, tiền đổ vào như nước, mang lại nguồn thuế thương nghiệp khổng lồ cho Đại Minh. Không hề bị cuộc chiến ảnh hưởng, Chấn Đông nhộn nhịp yên bình. Tôi đã từng ghé qua năm thành sáu khu nhỏ khác nữa, cũng chỉ loanh quanh vị trí gần với Kinh đô, không có thời gian để đi nhiều, chủ yếu vẫn là chạy quanh Sơn Hợp và Chấn Đông, Chấn Đông buôn bán Sơn Hợp sản xuất, trái cây, lương thực đều có đủ.

 Tôi ngồi trên nhánh cây cao, đung đưa chân nhìn những đoàn người chở hàng hóa đi qua, có người đang đi thì ngã gục xuống. Tôi nhướn mày, đi bao lâu đều không sao, đến chỗ tôi thì ngã gục, đây là trùng hợp gì thế?? Tôi ngồi nhìn đoàn người lúng túng, nháo nhào lên. Bỗng nhiên có một người xuất hiện, đến đỡ người thương nhân kia lên, sơ cứu hay làm cái gì đó tôi không rõ, người kia từ mặt tím xanh lại trở lại bình thường, xung quanh cảm tạ người đó rối rít, trả bạc cho người đó, người đó cũng không từ chối, hào phóng cầm lấy bạc rời đi. Có chút quen mắt? Tôi đợi đoàn người rời đi rồi mới từ trên cây nhảy xuống, lần theo dấu vết người kia đi. Áo trắng phiêu phiêu bay trong gió, khí chất này không tồi, tuy nhiên trong danh sách những người nổi bật khắp thiên hạ tôi đều có, người này lại không hề xuất hiện? Xem qua thì có lẽ không phải nhỏ tuổi, không có lý nào lại hoàn toàn không có trong danh sách thu thập được. Tôi theo sát hắn, đi đến ngõ nhỏ rẽ vào chợ thì mất dấu, kẻ này thật thú vị! Vốn dĩ định đêm nay quay về Kinh đô, tôi liền lùi lịch lại, đến quán trà Hương Lâu tìm kiếm tin tức.

 Tôi thảnh thơi đi giữa phố chợ đêm, còn mười ngày, mười ngày nữa là tôi sẽ xuất phát đi Thái Hà, cùng quân sĩ tắm trong biển máu, quả thật có chút lưu luyến nơi đây, lưu luyến khoảnh khắc yên bình này. Đúng là có yên bình thật, nhưng có trộm. Tôi chán nản nhìn kẻ đang móc túi cô nương mải ngắm phấn son, yên lặng tiến lại gần, ngay khi hắn lấy xong túi thì tôi cầm quạt đi ngang qua, va vào hắn, giả vờ xin lỗi, một tay lấy lại túi tiền, để lại túi tiền vào chỗ cũ, tôi quay lại đuổi theo tên trộm đó, đánh cho hắn một trận rồi kéo đi đến quan phủ. Quan phủ trời tối đã đóng cửa, lính canh quen mặt tôi, không dám nói nhiều, mở cửa, gọi quan phủ ra. Buổi tối yên bình của tôi bị phá vỡ, hứng đi bộ tiếp cũng không còn, sau khi chỉ trích quan phủ làm việc chểnh mảng xong tôi đứng dậy phất áo rời đi. Buồn bực thật, tại sao nơi giàu có như Chấn Đông cũng xuất hiện nạn trộm cắp? Đúng là nơi luật lệ không đủ gay gắt thì dễ phát sinh tệ nạn. Tôi buồn bực, muốn ăn một chút gì ngọt ngọt, tôi quay lại chợ, mua một túi mứt táo, phát hiện ra ở cạnh có bán quả anh đào, anh đào to và giòn, tôi lựa một túi vui vui vẻ vẻ, có bàn tay thon dài khác cũng đang lựa quả trong sọt, tôi nhướn mày, xem dáng vẻ ngón tay thì chắc là công tử nhà giàu nào đó, ngón tay rất thon, dài, mềm mại. 'Tiểu bạch kiểm' tôi nghĩ thầm trong đầu, tay còn đẹp hơn cả tay tôi nữa. Lựa xong tôi ngẩng lên

"Ông chủ, bao nhiêu đây?"

 Ông chủ cầm lấy túi anh đào, cân lên rồi bảo tôi

"Quả này mới hái trên vườn xuống, tươi ngon nên hơi đắt, 30 đồng."

"Được" tôi lấy bạc trong tay áo, định trả tiền thì người bên cạnh tôi đã đưa tiền ra

"Ta trả."

"Không cần, ngươi là ai?" tôi ngẩng lên nhìn người đó "ta đâu có quen biết ngươi"

"Quân công tử, đã lâu không gặp."

 Tôi ngẩn người, ai vậy? Ông chủ vội cầm lấy tiền, hắn trả cả túi của tôi lẫn của hắn.

"Ngươi là?"

"Tiểu nhân Dã ngọc, từng được công tử cứu mạng"

"À" tôi lục lọi trong trí nhớ của mình, ngoài bộ dáng quật cường, khát vọng sống rất lớn ra thì ấn tượng của tôi về khuôn mặt người này là đầy máu hoặc bụi bẩn nhem nhuốc, sạch sẽ như thế này có chút không quen.

"Sao ngươi lại xuất hiện ở đây? Chẳng phải ngươi ở Sơn Hợp sao?"

"Công tử nhớ ra rồi sao?" hắn vừa đi vừa từ tốn nói "Trong thành đã lâu, muốn du sơn hạ thủy"

"Ra vậy" tôi gật gật đầu, bỏ một quả anh đào vào miệng, vị chua ngọt của anh đào lan khắp khoang miệng, đầu óc tôi tỉnh táo lại

 Tôi ngẩng đầu lên nhìn hắn, Dã Ngọc, Dã Ngọc? Không đúng! Khuôn mặt này tôi đã nhìn trong tranh vẽ, Hoa Dã Ngọc, Thái tử Hoa Quốc đào vong!