Chapter 36 - Tiên đoán

 Trên ngọn núi phủ đầy sương này, ần giấu những cây thuốc quý, ngàn năm không tiếp xúc đến ánh sáng, những cây thuốc từ âm u mà lớn lên, nấp sau những thân cây to lớn. Tôi đeo một giỏ trúc sau lưng, bên trong chứa đầy nấm và măng, đi được lưng chừng núi rồi, xé rừng cây mà đi, vậy mà không thấy nổi một cây thuốc quý, những cây tôi tìm thấy bên ngoài có đầy rẫy, vậy nên tôi hái nấm và măng là cảm thấy thiết thực nhất. Tôi đang chán nản thì phát hiện ra một cây kỳ lạ

"Hiên Hiên, anh xem, đây là cây gì?"

"Nhân sâm, nhìn kích cỡ cũng tầm trăm năm tuổi, Tiểu Anh Đào, em giỏi thật đó!"

 Tôi cười hì hì nhìn anh đào nhân sâm, Hiên đào rất tập trung, tránh cho nhân sâm bị đứt rễ, sẽ giảm công dụng. Cuối cùng cũng đào xong, anh gói củ nhân sâm vào rồi bỏ vào giỏ sau lưng. Tôi nhìn trời, không còn sớm nữa

"Về thôi, cũng may ngày hôm nay không đi phí công vô ích. Mặc dù củ nhân sâm này không bằng nhân sâm của lão hồ ly, nhưng cũng rất được"

"Em nhớ cha sao?"

"Còn lâu" tôi lè lưỡi lắc đầu "Lão hồ ly được dịp lại ra vẻ đạo mạo mắng em, còn lâu mới nhớ lão, chỉ là lâu không nghe mắng thì thấy thiêu thiếu chút thôi"

 Tôi vui vẻ xuống núi, nấm với măng để lại một chút rồi bán với giá rẻ cho người dân. Nhìn Hiên đang ngồi bán măng, nhiều thiếu nữ dừng lại trước hàng, bán sẽ rất nhanh thôi. Tôi nhìn nhan sắc của Hiên rồi chép miệng, đúng là mỹ nhân họa quốc, nhìn cô nương đổ dồn vào mua măng mua nấm mà thật ghen tị. Nếu như là tôi trải sạp thì chắc chẳng ai thèm mua mất!

 Tôi đi dạo một vòng chợ, thấy có một sạp đề một chữ "Đoán" liền dừng lại, tò mò ghé mắt xem, bà lão đang đoán mệnh cho cô gái, cô gái gật đầu lia lịa, khen đúng rồi ban thưởng, mệnh đại phú đại quý, yên lành an ổn hết đời. Lừa bịp. Cô gái đó rời đi, tôi khoanh tay đứng bên cạnh cười nhỏ

"Đại phú đại quý, gả vào nhà tốt, hôn nhân tốt, nhưng không có phúc, tán gia bại sản, sau buông bỏ thì yên lành an ổn hết đời, bà lão à, bà nói lại không nói rõ, hại người ta mừng hụt như vậy sao? Lừa bịp"

"Ta nào có lừa bịp, chỉ là có những người chỉ mong muốn được nghe điều tốt lành, nghe điều xui xẻo lại mắng xúi bẩy" bà lão cười, lắc lắc túi bạc "hơn nữa ta chỉ đoán chứ không dám tiết lộ quá nhiều ý trời"

 Tôi xì một tiếng, định bỏ đi thì phía sau tiếng bà lão vang lên ngăn lại

"Vị công tử, không, phải là vị cô nương này, xin hãy dừng bước"

"Bà nói ta là cô nương?"

"Đúng vậy" bà lão nheo mắt nhìn từ đầu đến chân tôi rồi vội bước ra khỏi sạp, quỳ rạp xuống lạy một lạy

"Bà làm cái gì thế!" tôi khó hiểu nhìn bà ta

"Cả người ngài tỏa ra ánh sáng, tuy là nữ mệnh nhưng lại mang mệnh đế vương"

"Bà nhầm rồi, ta chỉ là người dân nghèo, hơn nữa trước nay đều là Đế vương mệnh nam, bà bảo ta làm sao lên làm đế vương?"

"Cái này... thần không nhìn rõ được, ngài sáng quá"

"Ta đâu phải ngọn đèn hay mặt trời" tôi cười "bà đứng dậy đi"

"Ngài thật sự chỉ là người bình thường sao?"

"Đúng vậy"

"Chẳng lẽ do mắt bà già này kém rồi?" bà lão lắc lắc đầu đứng dậy, nheo mắt nhìn tôi "ngài sẽ trải qua kiếp nạn lớn, sẽ có quý nhân phù trợ, nhưng sau đó quý nhân này sẽ biến mất, sẽ gặp chân mệnh thiên tử của đời mình, một quý nhân khác. Cả đời còn lại sống vì tình, khổ vì tình. Dù không biết ngài sẽ trải qua cái gì nhưng ngài nhất định sẽ trở thành vị Hoàng đế anh minh nhất. Cả đời này ngài sẽ không đạt được tình yêu hoàn mỹ, bù lại sự nghiệp sẽ ngày một chói sáng."

 Tôi nhìn phía xa xa Hiên đang bận rộn bán nốt những cái măng cuối cùng, lắc đầu

"Bà đoán mò đúng không?"

"Không, không, nếu thần có nói bậy một câu nhất định sẽ không đầu thai chuyển kiếp được"

"Ta thích nghe lời hoàn mỹ hơn" tôi lắc đầu "sẽ không."

"Có duyên sẽ gặp chính duyên của đời mình, ngài cũng chính là quý nhân của ngài ấy"

"Ta không tin"

 Tôi kiêu ngạo vứt hai lượng bạc lên sạp bói, quay người rời đi. Hiên ngẩng lên thấy tôi, nở nụ cười dịu dàng, giơ túi vải lên lắc lắc, bên trong kêu leng keng đồng bạc va vào nhau

"Lợi hại!"

"Em đi đâu vậy?"

"Đi dạo một chút, có sạp xem bói, em ghé chút, lừa bịp mà thôi"

"Được rồi, quay về khách điếm anh sẽ làm món canh nấm em thích"

"Hiên tốt nhất!"

 Tôi vui vẻ nhảy chân sáo đi theo anh quay về khách điếm. Bữa tối anh nấu lúc nào cũng là ngon nhất! Ở Đức Hòa thành vài hôm, có người nghe ngóng được tin tức chúng tôi đào được củ sâm trăm năm liền đến bày tỏ muốn mua lại, trao đổi lại là trăm lượng bạc cùng hai mươi lọ thuốc quý, thuốc dưỡng sinh, thuốc cầm máu, lành sẹo, có cả bình thuốc vớt mạng, tất cả đều là hàng thượng hạng. Nghe nói tông môn này tìm cây sâm trăm năm rất lâu nhưng đều không có duyên, mà vị thuốc này lại vô cùng quan trọng, giá cả cũng là vơ vét những gì tốt có thể vơ vét được của tông môn ra đổi. Mặc dù nhân sâm trăm năm này lão hồ ly thấy cũng chỉ ồ một tiếng tỏ vẻ ngạc nhiên giả trân, nhưng đối với nhiều người nó lại là có tiền cũng không mua nổi. Tôi ngẫm nghĩ một lúc rồi quyết định đổi. Những người mặc áo đạo sĩ kia mừng phát khóc, rối rít cảm tạ rồi nâng củ sâm ra về. Hiên gom các bình dược vào một túi, bạc thu vào một túi khác, một trăm lượng, thật sự không thấm vào đâu so với tôi, tuy nhiên thêm lộ phí tôi cũng không từ chối. Ngày mai tôi sẽ rời thành Đức Hòa, nghe nói thành Sơn Hợp vô cùng nghèo khó, tôi chuẩn bị nhiều lương thực hơn một chút. Nơi đó cũng là nơi gần với các vùng miền khác, dễ xảy ra tranh chấp. Nơi này...có vẻ phức tạp. Tuy nhiên phải đến tận nơi thì mới nói rõ được!