Tiếp tục với chương trước:
DK đang ngồi trong xe
:"... vậy là..... mình sẽ phải rời đi?..... "
:".... mình đã không cẩn thận... "
:" mình đã quên mất điều mình phải làm... "
:" mình..... mình phải làm gì đây??.... "
Nhớ lại những gì đã từng xảy ra trong quá khứ
DK đã có một cuộc đấu tranh dữ dội với mẹ mình
:" mày chỉ có cái sức mạnh của một Healer mà mày cũng đòi đi du học??? "
:" Ở đây thiếu gì chỗ cho mày mà mày đòi phải đi chỗ khác??? "
Việc DK là Healer đã được biết trước từ kết quả kiểm tra của tập đoàn Yoshida
:" nhưng mẹ.... con biết con không thể làm được gì nhiều, nhưng ít nhất mẹ cũng phải cho con cơ hội chứ?? "
:" một Healer như mày chỉ làm trong bệnh viện được thôi! Mày định vác cái thứ đó đi vào cổng dịch chuyển à?? "
:" đó là do mẹ không hiểu về Healer! Healer nắm một phần quan trọng trong chiến đấu! "
:" Hỗn! "
:" mẹ mày đã sống chết với những kẻ mang sức mạnh đó để giờ mới phải cản mày như thế này! "
:" mày nghĩ chỉ mình mày biết thế nào là Healer?? "
Hai mẹ con cứ thế tranh cãi rất nhiều
Cuối cùng
:".... con với cái..... "
:" được rồi, nếu mày muốn thì mẹ sẽ cho mày đi "
:" đừng vội mừng, với cái thân phận Healer của mày "
:" thì việc tốt nhất là cưới một bác sĩ "
:" vừa hay, mẹ có quen một vị bác sĩ có tiếng "
:" khi mày học xong, mẹ sẽ chuẩn bị cưới xin cho mày "
:" và... "
:" thay đổi họ tên khi đi du học "
:" đừng để cho bất cứ ai biết mày đến từ gia tộc Yoshida "
:" nếu mày bị lộ, mày sẽ phải quay về "
DK hoàn toàn cứng họng trước những gì vừa nghe
Quay lại hiện tại
Mải suy nghĩ
DK không hề biết
Có ai đó đang ngồi bên cạnh mình
:" cái.... tại sao??.... Micha-... "
Bằng một cách nào đó
Michael đang ngồi bên cạnh DK
Vẫn cái áo choàng kín người màu đen
Vẫn cái mặt nạ trắng đến đáng sợ
:" không thể nào..... "
:" có phải là cậu không? Michael? "
:" cậu là thật???.... "
DK từ từ đưa tay ra
:" lâu rồi không gặp, Donna "
Vào đúng lúc tâm lý của DK như sắp sụp đổ
Được gặp lại Michael như tìm thấy sợi dây cứu vớt
DK vô thức ôm lấy Michael òa khóc
Vừa khóc, vừa kể ra tất cả mọi chuyện
Michael im lặng lắng nghe
Sau một lúc lâu
DK mới nhận thức được việc mình đang làm
Cuống cuồng ngồi xa ra
:".... chỉ là mình hơi ngạc nhiên nên mới làm vậy thôi... "
Nhưng có vẻ Michael không để tâm tới chuyện đó
:" bạn lo sợ rằng "
:" chỉ vì những rắc rối này mà bị đưa về Nhật Bản? "
:"..... ừm... "
:" Donna à, sẽ không sao đâu "
:" nhưng.... "
:" Donna, bạn có tin mình không? "
:" ơ... mình có... mình có tin bạn..... "
:" nếu mình nói, chuyện này sẽ chỉ diễn ra trong một ngày "
:" tất cả sẽ quay lại bình thường "
:" nhưng không hẳn là tất cả "
:" và bạn sẽ không phải quay về Nhật "
:" bạn có tin, những điều mình nói "
:" là sự thật? "
:"... "
:" ...tớ tin cậu "
Tự nhiên DK nhìn thấy một hình ảnh kỳ lạ
Thời gian trôi chậm lại
Khung cảnh thay đổi
Thay vì ngồi trong xe
DK đang ngồi ở trên xích đu treo trên cây
Có ai đó đứng bên cạnh
Một người mà DK chưa từng gặp
Cậu ta trông khá trẻ
Một người vô danh nhưng lại khiến DK cảm thấy thân quen
:"... Michael? "
Đó là từ đầu tiên DK nghĩ đến ngay khi nhìn thấy người đó
Không khoác áo choàng đen kín người
Cũng như không hề đeo mặt nạ
Mọi thứ trôi qua rất nhanh
DK quay lại thực tại
:"... "
:" tốt rồi DK "
Michael đang ngồi bên cạnh
Cậu ta mặc áo choàng đen và đeo mặt nạ trắng
Khác hẳn với hình ảnh ban nãy
"... thứ gì vừa diễn ra vậy?? "
DK nghĩ
Tự nhiên hình ảnh DK nhìn thấy lúc nãy bỗng lu mờ
Mọi thứ như bị xóa khỏi trí nhớ
:" giờ, xin thứ lỗi "
:" mình không thể ở lại đây lâu được "
Nghe đến "phải đi"
Cái cảm giác sợ hãi lại quay lại
DK liều mình lao nhanh đến ôm lấy Michael, cản lại
:" Tại sao... tại sao bạn phải đi??? "
:" tại sao lúc nào bạn cũng bỏ đi như vậy??? "
:" mình không hiểu?? Làm ơn, Michael..... nói cho mình đi.... thực sự thì.... "
:" bạn là ai?... "
Có gì đó đang quay lại với trí nhớ của DK
Michael đặt tay lên tay DK
Nhưng không phải là cố bỏ ra
Mà chỉ là đặt tay lên
Cảm giác lạnh buốt lan tỏa khắp tay DK
DK rụt tay lại, nhìn Michael một cách kinh ngạc
:"... mình không hề sử dụng sức mạnh để khiến bạn làm vậy "
:" Donna..... "
:" nếu bạn muốn biết mình là ai "
:" trong vòng 2 năm "
:" hãy đến Eris "
:" đó là nơi mọi thứ bắt đầu "
Michael biến mất
DK vẫn chưa hết bàng hoàng bởi chuyện vừa xảy ra
Cửa xe mở, Kyoko ngồi vào
:" sao trông em lạ vậy? Narumi? "
:"... em..... em ổn..... "
Trên đường đi
:" có phải em đang lo lắng vì phải quay về nhà không? "
DK im lặng không nói gì, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ
Không phải là buồn đến mức hành xử như thế
DK đang mải suy nghĩ về những câu nói cuối cùng của Michael
Bất chợt Kyoko đưa tay lên chạm vào trán DK
:" ơ.... "
:" có vẻ như em không lo đến phát sốt "
:" em xin lỗi..... chị vừa nói gì vậy? "
Kyoko mỉm cười, động viên
:" nếu em lo về chuyện bị đưa về nhà bởi những rắc rối này "
:" thì giờ không cần phải lo nữa "
:" chị sẽ xử lí vụ này "
:" cứ yên tâm mà học cho tốt đi "
DK không thể tin được những gì vừa nghe
:" nhưng mà... chị không thể giúp được lâu đâu "
:" việc em thức tỉnh hai sức mạnh là điều kỳ diệu rồi "
:" sau khi học xong, mẹ sẽ đến đây và đưa em về "
Vui chưa được bao lâu, tin dữ lại ập đến
:" liệu không còn cách nào sao? "
DK nhìn chị mình bằng ánh mắt lo ngại
:" chuyện hôn nhân đó đã được mẹ sắp đặt "
:" chị... không thể làm gì khác được... "
Thấy DK dần dần tuyệt vọng
:"... không hẳn là không có cách "
:" chị không hiểu rõ về người thức tỉnh đa hệ "
:" nếu em chứng minh được sức mạnh mới của mình hữu dụng hơn sức mạnh cũ "
:" và làm gì đó, tạo ra kỳ tích "
:" có thể mẹ sẽ đổi ý "
Đó là một ý hay
:" mình có thể... "
Nhưng, DK nhớ lại lời Michael nói
Rằng Michael sẽ không còn ở đây để giúp mình nữa
:".... làm được? "
:".... mình có thể.... mình không..... "
:"..... liệu mình có thể??... mình nên làm gì??? "
Thấy DK vẫn không vui lên, Kyoko chuyển chủ đề
:" em có đói không? Đi ăn gì đi "
:" nhìn kìa, một cửa hàng pizza "
:" món ăn dân dụng ở đây phải không? Đi ăn đi "
DK đi vào trước, vừa đi vừa mải nghĩ nhiều thứ
Tự nhiên DK thấy người đứng ở quầy gọi món có chút quen mắt
:"... ơ... kia chả phải là.... "
DK vỗ vai
:"..... Alice?... "
Đúng là Alice thật
:" ớ? DK?? "