Chương 375: Ma thú Hỗn Phách U Mang.
"Nhị!"
Lữ Linh Nhi âm trầm gọi Thánh Sơn Trấn Nham thú.
Vù...
Vù...
Vù...
Ngay lập tức một hoả cầu cháy phừng phừng nóng khủng khiếp với đường kính hơn mười thước lao từ phía trên cao xuống chỗ Hỗn Phách U Mang thú vừa rơi xuống.
Đùng!!!
Hoả cầu đáp thẳng xuống chỗ Hỗn Phách U Mang thú tạo ra một chấn động cực lớn, hất văng tất cả mọi thứ xung quanh đi, tạo nên một tràng khói bụi mù mịt, lửa cháy phừng phừng khắp nơi tựa như là đang thiêu rụi cả mặt đất.
Hỗn Phách U Mang thú nằm đó, bất động giữa biển lửa nóng hừng hực đến mức có thể nung chảy cả sắt thép.
"Như vậy... là kết thúc rồi sao?"
Hoa Vi Nghi ngập ngừng hỏi trống không.
"Vẫn chưa!
Nếu như dễ dàng bị hạ như thế thì nó không phải là con hung thú đáng sợ nhất Thập Vạn Đại Sơn này!"
Tiểu Mạch Nghiêng liền lên tiếng.
Tiểu Mạch Nghiêng vừa dứt lời thì ở phía xa, từ phía dưới mặt đất, một bóng đen to lớn bay vụt lên với tốc độ rất nhanh, tiếp cận nơi Lữ Linh Nhi đang lơ lửng.
"Thuẫn Băng!"
Lữ Linh Nhi trong khoảnh khắc tích tắc liền triển khai ra thuẫn băng kịp thời chặn được đòn tấn công của cái bóng đen kia, nhưng lực lượng từ đòn tấn công rất mạnh khiến cho cả thuẫn băng và Lữ Linh Nhi bị đánh bay ra gần mười thước, thuẫn băng sau đó nứt vỡ thành từng mảnh nhỏ.
"Cái...quái gì...?"
Thánh Sơn Trấn Nham thú không khỏi giật mình kinh ngạc trước sự xuất hiện bất ngờ của cái bóng đen kia, lập tức, nó đập mạnh cánh bay đến phía trước Lữ Linh Nhi, ánh mắt dữ dằn quăng về phía cái bóng đen.
"Ta không sao!"
Lữ Linh Nhi nhíu mày nói với Thánh Sơn Trấn Nham thú.
Địa lao phía dưới hoàng cung.
Tuyết Ly Đế ngồi xếp bằng trước mặt Lục Thiên Cầm, hai tay chống lên đầu gối, gương mặt thể hiện ra sự nghiêm trọng, giọng nàng nghiêm túc nói.
"Năm xưa khi ta đến Ma giới và phát hiện ra Thần Thụ Linh Tâm, một báu vật của thiên địa, ta đã hết sức kinh ngạc lẫn sợ hãi...
Ta không biết là Thần Thụ Linh Tâm đã ở Ma giới bao lâu và đã hấp thụ bao nhiêu ma khí, nhưng khi ta nhìn vào nó ta không khỏi rùng mình, cứ như là nó cũng đang nhìn lại ta vậy, nhìn sâu vào bên trong ta như muốn nuốt chửng linh hồn của ta vậy.
Ma Tổ, hắn dựa vào Thần Thụ Linh Tâm mới có được sức mạnh mà xâm lăng cả Tam giới, cứ cho là sẽ có người đánh bại hắn đi nữa thì nếu như Thần Thụ Linh Tâm còn ở Ma giới chắc chắn sẽ có thêm Ma Tổ thứ hai, thứ ba... được sinh ra, và Tam giới vẫn sẽ phải chịu kiếp nạn hết lần này đến lần khác.
Ta vì thế đã đoạt đi Thần Thụ Linh Tâm, rời khỏi Ma giới, sau đó ta tạo nên Thập Vạn Đại Sơn này, một nơi tách biệt với Tam giới, ta định là sẽ phong ấn Thần Thụ Linh Tâm ở nơi này mãi mãi, nhưng mà ta đã quá xem thường món bảo vật này.
Ma khi mà Thần Thụ Linh Tâm toả ra sau nhiều năm đã ngấm dần vào bên trong địa mạch của Thập Vạn Đại Sơn khiến cho nơi này dần dần mục rữa từ bên trong, những yêu thú, hung thú, kể cả yêu nhân cũng bị ma khí ảnh hưởng dần dần mất đi lý trí dần dần bị ma hóa...
Hỗn Phách U Mang thú, khế ước thú của ta, cũng không thoát khỏi sự ảnh hưởng đó... không những thế, nó còn là hung thú bị ảnh hưởng nhiều nhất bởi ma khí đến mức độ...mà nó hoàn toàn trở thành một con ma thú"
"Một...hung thú...có thể biến thành...ma thú...?"
Lục Thiên Cầm không giấu nổi sự kinh ngạc liền lên tiếng hỏi.
"Ngươi ngạc nhiên cái gì thế?"
Tuyết Ly Đế nghiêng đầu ngốc trệ hỏi ngược lại.
"Ta... trước giờ...
Đây là lần đầu tiên ta nghe nói đến chuyện...hung thú có thể biến thành ma thú..."
Lục Thiên Cầm liền lập tức giấu đi sự kinh ngạc của bản thân trả lời Tuyết Ly Đế.
"Ha ha ha!"
Tuyết Ly Đế bỗng dưng cười lớn.
"Chưởng môn đường đường là Viêm Ân Đế, thế mà đệ tử lại như một kẻ ngờ nghệch thế này?!!
Ha ha ha!
Quả đúng là Viêm Ân Đế không lẫn vào đâu được!
Cái tên vô tâm vô tư chết tiệt!"
"Ngươi có thể không cần trả lời cũng được!"
Lục Thiên Cầm hai chân mày nhăn lại liền thay đổi thái độ trở lại sự lạnh nhạt thường ngày.
"Thôi nào!
Ta chỉ đùa một chút thôi mà ngươi đã giận rồi sao?"
Tuyết Ly Đế châm chọc.
"...."
Lục Thiên Cầm âm trầm nhìn thẳng vào Tuyết Ly Đế.
"Được rồi, ta không đùa nữa!"
Tuyết Ly Đế ngưng một nhịp, lại nói.
"Con người các ngươi nếu như hấp thụ quá nhiều ma khí sẽ mất đi lý trí dần dần bị ma hóa trở thành ma nhân.
Hung thú hay yêu thú cũng giống như thế mà thôi!"
"Ngươi hẳn là biết cách tiêu diệt một con ma thú, đúng không?"
Tuyết Ly Đế nhíu mày nhìn thẳng vào Lục Thiên Cầm, hỏi.
"Để tiêu diệt một con ma thú thì phải phá vỡ được ma hạch của nó!
Nhưng sao tự dưng ngươi lại hỏi chuyện này?"
Lục Thiên Cầm đáp.
"Chính xác là vậy!
Để tiêu diệt ma thú thì phải phá hủy được ma hạch!
Nhưng mà..."
Tuyết Ly Đế ngón trỏ nhỏ nhắn giơ lên.
"Những người, những hung thú, yêu thú một khi đã bị ma hóa trở thành ma nhân, ma thú thì sẽ không có ma hạch!
Bọn chúng chỉ giống như là những cái xác vô hồn khát máu, ham muốn giết chóc mà thôi!
Và đó mới chính là vấn đề rắc rối!"
"Vấn đề rắc rối...?"
Lục Thiên Cầm nhăn nhó hỏi.
"Muốn giết chết những thứ đó thì ngươi chỉ cần phá hủy thân xác của chúng là được.
Nhưng mà, Hỗn Phách U Mang thú, thân thể của nó được bảo vệ bởi một lớp giáp Kim hệ thức tỉnh, muốn xuyên qua được lớp giáp đó là chuyện không thể nào!"
"Ta tin Băng Kiếm Chi Đế có thể giết được con ma thú đó!"
Lục Thiên Cầm giọng chắc nịt.
"Cứ cho là Kiếm Đế, ả ta có thể đánh bại được Hỗn Phách U Mang thú, vậy thì sau đó sẽ thế nào?"
"Sau đó?"
Lục Thiên Cầm ngốc trệ không hiểu được hàm ý câu hỏi của Tuyết Ly Đế.
"Hỗn Phách U Mang thú là khế ước thú của ta!
Giữa người nắm giữa khế ước và khế ước thú có một sợi dây sinh mệnh liên kết, nếu như một trong hai chết đi thì kẻ còn lại cũng không thể sống được, đây là sự ràng buộc của khế ước.
Thập Vạn Đại Sơn là do ta tạo nên, phong ấn giúp nơi này tồn tại cũng là do ta tạo ra, đến cả trận pháp dịch chuyển cũng là do chính tay ta bố trí, một khi ta chết đi thì toàn bộ nơi này sẽ sụp đổ, cả ngươi, cả đám người đến để cứu ngươi, và cả Băng Kiếm Chi Đế mà ngươi tin tưởng cũng sẽ chết ở nơi này mà thôi!
Hỗn Phách U Mang thú, khế ước thú của ta, chính là kẻ địch mà ngươi không thể giết!"
Tuyết Ly Đế giải thích.
Gương mặt Lục Thiên Cầm bất chợt trở nên ngưng trọng.
'Một kẻ địch mà không thể giết...
Ả hồ ly xảo quyệt kia chắc chắn là lợi dụng Hỗn Phách U Mang thú để kéo dài thời gian cho ả!
Kiếm Đế chắc hẳn là biết rõ chuyện này...?'
Lục Thiên Cầm ánh mắt nhìn vào không gian tôi tăm phía trước mặt của nhà lao, nghĩ ngợi.
Địa Tàng Sơn.
Lữ Linh Nhi, nàng đúng là biết rõ ràng chuyện nàng không được giết Hỗn Phách U Mang thú, nếu không thì nàng đã tung ra hết thực lực của bản thân ngay từ lúc đầu rồi.
Nàng triệu hồi ra Thánh Sơn Trấn Nham thú là có lý do của nàng.
Thánh Sơn Trấn Nham thú có thể tạo ra một ngọn lửa cực kỳ nóng, nóng đến mức có thể làm tan chảy cả lớp phòng ngự Kim hệ thức tỉnh kia của Hỗn Phách U Mang thú.
Và đó chính là điều mà Lữ Linh Nhi cần!
Chỉ cần phá được lớp phòng ngự đó của Hỗn Phách U Mang thú, nàng tự có cách khiến cho con hung thú trở nên ngoan ngoãn mà ở yên một chỗ.
Muốn làm được như vậy thì cần phải tốn kha khá thời gian, và nàng phải giữ được Hỗn Phách U Mang thú ở yên một chỗ để ngọn lửa của Thánh Sơn Trấn Nham thú phát huy tác dụng.
Nhưng mà bây giờ khó càng thêm khó khi mà trước mặt Lữ Linh Nhi và Thánh Sơn Trấn Nham thú là một con ma thú ẩn hiện trong làn khói đen đặc quánh được tạo nên bởi ma khí, ánh mắt nó đỏ rực đầy sát khí chứa đựng sự nguy hiểm nhìn chằm chằm vào hai kẻ thù của nó.
"Con quái này đã hoàn toàn bị ma hóa..."
Thánh Sơn Trấn Nham thú nhăn nhó tỏ vẻ khó chịu, nói với Lữ Linh Nhi.
"Ta sẽ lo liệu thứ này!
Ngươi cứ tập trung phá hủy lớp phòng ngự của cái xác dưới kia là được!"
Lữ Linh Nhi lạnh lùng nói.
"Ừm...!"
Thánh Sơn Trấn Nham thú gật đầu trực đập cánh bay đi thì bị con ma thú ngăn lại.
Grécccc!
Ma thú Hỗn Phách U Mang, với cái đầu giống như kỳ đà, thân thể là một làn khói đen không rõ hình dạng, gào thét lên trong sự giận dữ, nó dường như đoán được ý đồ của Lữ Linh Nhi và Thánh Sơn Trấn Nham thú.
Ma khí tạo nên hình dạng con ma thú lập tức tản ra xung quanh với tốc độ rất nhanh, bao vây lấy cả Lữ Linh Nhi và Thánh Sơn Trấn Nham thú, sau đó tụ lại thành bốn con ma thú giống y hệt nhau.
Một vòng tròn trận pháp màu đen với đường kính hơn ba thước xuất hiện phía sau mỗi con ma thú, từ bên trong vòng tròn trận pháp những cái cọc nhọn hoắc bằng đá dài hơn một thước thay nhau lao ra với tốc độ chóng mặt phóng vun vút tới chỗ Lữ Linh Nhi cùng Thánh Sơn Trấn Nham thú từ cả bốn phía.
Oành!
Oành!
Oành!
Oành!!!....
Trong chớp mắt Lữ Linh Nhi liền triển khai ra băng thuẫn như một khối cầu bao quanh bảo vệ lấy cả hai.
Thuẫn băng rắn chắc do Lữ Linh Nhi tạo ra chỉ trong vài khắc ngắn ngủi dưới sự công kích liên hồi của những cái cọc bằng đá liền xuất hiện vết nứt sau đó từ từ vỡ ra từng mảng.
Trong khoảnh khắc thuẫn băng vỡ toang ra Lữ Linh Nhi liền xoay người, Tân Thủ kiếm trên tay chém ngang một vòng tạo ra một sóng xung kích lan ra xung quanh đánh tan đi hết tất cả những cột đá đang lao vun vút tới.
"Nhị, đi!"
Nàng ra lệnh cho Thánh Sơn Trấn Nham thú.
Thánh Sơn Trấn Nham thú không đáp lại nàng, nó đập mạnh đôi cánh đẩy cơ thể nó lên phía trên cao cách xa đám ma thú, nó sau đó lại chúi đầu xuống lao nhanh về phía cơ thể của Hỗn Phách U Mang thú đang nằm dưới đất.
Bốn ma thú bao vây Lữ Linh Nhi lập tức xoay người trực đuổi theo Thánh Sơn Trấn Nham thú.
"Cực Băng chi Nộ!"
Tách!
Tách!
Tách!
Lữ Linh Nhi lập tức bộc phát ra hàn băng khí tức đóng băng tất cả mọi thứ xung quanh, nhưng mà, tốc độ băng phong lại không nhanh bằng đám ma thú.
Bốn con ma thú lập tức tan biến như một làn khói khi mà hàn băng khí tức lan đến chỗ bọn chúng, sau đó ma khí lại tụ lại tạo thành hình dạng ma thú đuổi theo Thánh Sơn Trấn Nham thú.
"Liệt Hỏa Chú!"
Thánh Sơn Trấn Nham thú tích tụ hoả linh trước mặt thành một khối cầu đường kính hơn hai thước sau đó bắn thẳng xuống dưới, nơi thân xác Hỗn Phách U Mang thú đang nằm.
Vù...!
Khối cầu lửa lao đi với một tốc độ chóng mặt, nóng đến mức không khí xung quanh tựa như giãn ra.
Rẹt!
Nhưng mà khối cầu lửa bay tới còn cách thân xác Hỗn Phách U Mang thú gần năm mươi thước thì bỗng một móng vuốt màu đen to lớn xuất hiện cắt đôi khối cầu lửa.
Ma thú Hỗn Phách U Mang xuất hiện ngay chỗ khối cầu lửa phát nổ vừa kịp lúc.
Thánh Sơn Trấn Nham thú nhăn mặt khó chịu.
Còn ma thú trước mặt nó, chẳng những miễn nhiễm với tất cả những đòn tấn công lại còn có thể di chuyển giữa không trung rất nhanh một cách tự do.
Nếu như không giải quyết được con ma thú này thì không thể nào mà tiếp cận được cái thân xác đang nằm dưới kia.
Thánh Sơn Trấn Nham thú còn đang nghĩ ngợi tìm cách thì con ma thú bất chợt lao đến trước mặt nó khiến nó một phen giật mình, móng vuốt khổng lồ với bề ngang to hơn năm thước quật tới trước mặt nó.
Rất nhanh!
Thánh Sơn Trấn Nham thú không kịp né tránh đòn tấn công, hai cánh của nó cụp về phía trước hòng bảo vệ đầu trước đòn tấn công chớp nhoáng kia.
Rẹt!
Nhưng ngay trong khoảnh khắc móng vuốt sắc nhọn kia sắp chạm vào cánh của Thánh Sơn Trấn Nham thú thì Lữ Linh Nhi bất ngờ xuất hiện bên cạnh, nàng giơ cao thanh kiếm một đường chém xuống chẻ đôi đòn tấn công của con ma thú, liền sau đó lại một kiếm chém ngang.
Ma thú Hỗn Phách U Mang cảm nhận được nguy hiểm liền tan biến đi, sau đó tụ lại cách chỗ Lữ Linh Nhi vừa xuất hiện hơn ba mươi thước.
Lữ Linh Nhi nhíu mày.
Khó chịu!
Cực kỳ khó chịu!
Hỗn Phách U Mang thú, con hung thú này đã hoàn toàn bị ma hóa, giờ đây những chiêu thức kiếm kỹ là vô dụng đối với nó, không thể gây tổn thương cho nó, nói không ngoa, con ma thú trước mặt Lữ Linh Nhi lúc này chính là khắc tinh của tất cả kiếm tu trong Tam giới, kể cả Lữ Linh Nhi.
Phân thân của Tuyết Ly Đế, ả chắc chắn dad tính toán tất cả mọi chuyện khi thay đổi điểm đến của trận pháp dịch chuyển, ả là muốn mượn sức mạnh của con ma thú này để mà kéo dài thời gian cho ả.
'Mọi người!'
Lữ Linh Nhi ánh mắt quăng đến chỗ con ma thú, truyền âm cho những người đang đứng phía xa.
'Đây chắc chắn là kế hoạch kéo dài thời gian của ả phân thân kia, nếu như cứ nấn ná lại nơi này sẽ đúng như ý đồ của ả!
Mọi người hãy theo hai nha đầu hồ ly rời khỏi chỗ này, ta sau khi giải quyết con súc sinh này sẽ đuổi theo sau!'
'Nhưng mà...'
Long Hân Di liền truyền âm đáp lại lời của Lữ Linh Nhi.
'Không nhưng nhị gì cả!
Ta lấy thân phận chấp chưởng chưởng môn Thương Sơn phái ra lệnh cho mọi người, lập tức rời khỏi đây!'
Lữ Linh Nhi ngắt lời Long Hân Di, nhấn mạnh.
"Long đường chủ, lời Kiếm Đế nói không phải không có lý!
Chúng ta thay vì đứng ở đây mà nhìn, chi bằng tranh thủ thời gian đi cứu người trước, đợi Kiếm Đế đến, chúng ta sẽ tính toán với ả hồ ly kia!"
Hạ Bác lên tiếng giải thích.
"Ta cũng đồng ý!
Thời gian không có nhiều, chúng ta phải là tranh thủ từng chút một!"
Mộc Phiến La cũng lên tiếng.
Phía sau Mộc Phiến La, Hoa Vi Nghi cùng bốn đệ tử cũng gật đầu đồng thuận.
"Ta và Tiểu Trúc sẽ dẫn đường!"
Tiểu Mạch Nghiêng âm trầm nói.
"Được rồi...
Ta hiểu rồi!"
Long Hân Di tiu nghỉu nói.
Trong lúc cả bọn nói chuyện thì con ma thú trước mắt Lữ Linh Nhi đột nhiên biến mất, sau đó nó nhập lại vào cái thân xác đang nằm phía dưới.
Ngọn lửa bao quanh thân thể nó cũng đã dần lụi tàn.
Hỗn Phách U Mang thú đứng thẳng người dậy bằng bốn chân, nó lắc mạnh cả cơ thể vài cái hất văng đi đất đá bám trên người.
Lửa mà Thánh Sơn Trấn Nham thú tạo ra đúng là cực kỳ nóng, nhưng mà thời gian duy trì ngọn lửa là không đủ, không thể làm tổn hại đến lớp phòng thủ của Hỗn Phách U Mang thú.
Hỗn Phách U Mang thú dậm mạnh chân nhảy lên cao lùi về phía sau hơn trăm thước.
Nó đứng trên một gò đất cao, ánh mắt quan sát Lữ Linh Nhi, Thánh Sơn Trấn Nham thú và đám người ở phía xa, sau đó nó gầm lên một tiếng, chân trước nó dậm mạnh xuống đất, ma khí từ cơ thể nó ngùn ngụt truyền xuống mặt đất lan tỏa ra xung quanh, mặt đất ngay dưới chân nó lập tức hiển hiện ra một vòng tròn trận pháp màu đen đường kính hơn bốn mươi thước với ngùn ngụt là ma khí bốc lên như những làn khói đặc quánh.
Đám người Thương Sơn phái cùng hai hồ ly tinh ở phía xa trực vận thân pháp rời đi thì bỗng khựng lại, cảm giác bất an chạy dọc sống lưng, cả đám liền ngoáy đầu nhìn lại thì gương mặt trong khoảnh khắc trở nên ngưng trọng, ánh mắt tràn đầy lo lắng cùng sự hoang mang.
Tại nơi Hỗn Phách U Mang thú đang đứng, ma khí từ phía dưới mặt đất bốc lên ngùn ngụt không dứt như một ngọn lửa đang phừng phừng cháy cao đến hơn hai mươi, ba mươi thước, và phía sau lưng con hung thú xuất hiện hai cánh cổng dịch chuyển đen ngòm đường kính hơn mười thước với ma khí xoáy tít ở trung tâm.
Từ bên trong hai cánh cổng dịch chuyển kia từng đợt từng đợt nào là yêu nhân, nào là yêu thú, ào ào, chen chúc, tuôn ra như cơn lũ.
Chỉ trong phút chốc hàng ngàn, hàng vạn yêu nhân yêu thú đủ mọi kích thước chen chúc nhau đứng chật kín, bao vây cả đám người Thương Sơn phái cùng hai hồ ly tinh.
Số lượng của bọn chúng là không thể đếm được.
Cơ thể bọn chúng tỏa ra ma khí ngùn ngụt, ánh mắt tất cả đều là màu đỏ như máu và vô hồn, là một đội quân yêu nhân yêu thú đã bị ma hóa.
"Chúng ta... bây giờ rời đi... liệu...có còn kịp không...?"
Lý Mộng Vân khoé miệng giật giật hỏi.
Cả đám người, không ai trả lời câu hỏi của Lý Mộng Vân, nhưng hành động thì như đã trả lời.
Tất cả đều rút ra vũ khí của mình, thủ thế chờ sẵn.
"Sư muội, cầm lấy!"
Triệu Thiên Tuyết lấy ra một thanh kiếm từ không gian giới chỉ đưa cho Hoa Miên Nhược.
"Đa tạ sư tỷ!"
Hoa Miên Nhược cầm lấy kiếm, ánh mắt đảo qua một lượt phía trước.
Đội quân ma nhân, ma thú đang bao vây đám người tựa như một đàn kiến đen kịt khát máu chỉ trực chờ xông đến mà xé xác đám người trước mắt.
Và....
"Có cả...hồ ly tinh...?!!"
Mộc Phiến La ngạc nhiên lên tiếng khi trông thấy khá nhiều hồ ly tinh lẫn trong đám ma nhân kia, hình dáng không thể nhầm lẫn được, là hồ ly, và tất cả đều bị ma hóa.
"Đến cả...đồng tộc mà ả cũng... không bỏ qua sao?!!"
"Chết tiệt!
Ta sẽ bắt ả ta trả giá cho những việc ả ta đã gây ra!"
Tiểu Mạch Nghiêng cùng Tiểu Trúc nghiến răng ken két, cả người run bần bật, cơn giận ngùn ngụt bộc phát ra khi nhìn thấy đồng tộc bị hãm hại.
Phía trên cao, Lữ Linh Nhi gương mặt cũng trở nên ngưng trọng nhìn xuống đội quân ma nhân, ma thú bên dưới, mỗi cá thể trong bọn chúng thực lực đều là tương đương với Võ Thánh trở lên, có tên còn ngang hàng với cả Võ Đế, đội quân này so với đám yêu nhân khi trước mạnh hơn rất, rất nhiều.
"Làm sao đây?
Một con hung thú ma hóa đã khó nhằn như vậy...
Bây giờ có thêm cả một đội quân...
Mà cái đám này... không bình thường chút nào..."
Thánh Sơn Trấn Nham thú nhăn nhó hỏi.
"Chúng ta sẽ sử dụng chiêu thức đó!"
Lữ Linh Nhi âm trầm đáp lại.
"Chiêu đó...?!!
Ý ngươi là...?"
Thánh Sơn Trấn Nham thú hoang mang hỏi.
"Nhân thú hợp nhất!"
Lữ Linh Nhi cất đi Tân Thủ kiếm vào không gian giới chỉ, lạnh lùng nói.