Chương 353: Ta đến tìm chưởng môn của ngươi.
"Bàn Long Kích!"
Lee MinYin vận khí lực vào lòng bàn tay xuất ra một chưởng hữu hình một cái vuốt rồng lao băng băng về phía trước.
Nhưng chưởng pháp của nàng chỉ đánh vào hư không.
Đứng chênh về phía bên trái hơn bảy, tám thước, Akami cũng vận chưởng pháp trực xuất ra.
"Tu La..."
Nhưng mà Akami còn chưa kịp tung chưởng thì một bóng đen to lớn lao thẳng đến chỗ hắn, móng vuốt sắc nhọn trực chộp tới.
Kết!
Sakura đứng phía sau Lee MinYin và Akami quan sát tình hình liền thi triển thuật phòng thủ lên người Akami.
Bang!
Móng vuốt sắc nhọn đánh trúng vào màn chắn phòng hộ do Sakura tạo ra, lực tác động hất văng Akami ra năm, sáu thước.
Ngày lúc này, từ phía bên hông, Kahari chớp thời cơ lao nhanh đến, tung ra một cước với toàn bộ lực lượng cơ thể nhằm vào bóng đen to lớn vừa tấn công Akami.
"Chết đi, con thú hoang này!"
Kahari nói lớn.
Bành!
Một cước toàn lực đá thẳng vào hông của bóng đen kia khiến nó văng ra vài thước.
Khừ...khừ...khừ...
Con thú sau khi lãnh trọn một đòn của Kahari liền lập tức lấy lại thăng bằng, ánh mắt đầy giận dữ long lên sòng sọc nhìn vào đám người trước mặt.
Kahari, với những đòn thế từ môn võ Taekwondo, lại thêm được tu luyện qua Dịch Cân Kinh, càng khiến cho những đòn tấn công của nàng uy lực càng thêm uy lực.
Nhưng như thế vẫn là chưa đủ!
Một cước đó của Kahari không hề gây ra chút thương tích nào cho con thú, chỉ khiến nó điên tiết lên mà thôi.
Kahari cũng biết rõ điều này, hai chân mày nàng nhíu lại, liền lập tức thủ thế.
Grào...!
Con thú gầm lên một tiếng phóng thích ra cơn giận sau đó liền biến mất tại chỗ.
Chỉ một vài cái chớp mắt sau, nó liền xuất hiện trước mặt Hahari và Yoshimoto, hai người đứng ở phía sau với tu vi cảnh giới thấp nhất.
Kết!
Kết!
Sakura nắm bắt tình hình rất nhanh, vội vàng thi triển thuật phòng thủ lên Hahari và Yoshimoto.
Bang!
Bang!
Con thú vung móng vuốt sắc nhọn của nó chộp tới Hahari và Yoshimoto, nhưng cũng như lúc tấn công vào Akami, nó không thể xuyên qua được lớp màn chắn phòng hộ mà Sakura tạo nên, chỉ đánh bay cả hai người kia ra xa một đoạn mà thôi.
"Con quái này di chuyển nhanh quá, chú thuật của tôi không thể bắt kịp được!!!"
Sakura hai ngón tay vừa kết ấn vừa nói lớn.
Akami, Kahari, Lee MinYin cùng Hahari và Yoshimoto gương mặt đều hiện lên bất lực trước lời nói của Sakura.
Cả bọn hiện đang ở Cửu Môn Địa Ngục tháp tầng bảy, và con boss của tầng này là Tật Phong Lang Vương, một loại lang thú với khả năng tấn công chớp nhoáng cùng với tốc độ di chuyển cực nhanh.
Cả bọn đã ở tầng này hơn một canh giờ mà vẫn chưa hạ được con Tật Phong Lang Vương này, đến ngay cả làm cho nó bị thương cũng là không thể.
Kahari, người có thân pháp nhanh nhất trong cả bọn cũng không thể nào đánh ra được một đòn chí mạng vào con boss.
Quá là nan giải!
Tật Phong Lang Vương lúc này lại xồ tới, với tốc độ cực cao của nó nhanh chóng áp sát đến chỗ Sakura.
Nhưng khi nó định tung ra đòn tấn công thì...
"Mị Vương Yêu Trảo!"
Ở phía sau, cách xa chỗ đám người và con boss, Mộc Phiến La đứng quan sát nãy giờ với vẻ mặt ngao ngán, nàng lúc này đã hết kiên nhẫn liền xuất ra một trảo nhằm thẳng vào đầu Tật Phong Lang Vương mà giáng xuống.
Oành!
Yêu trảo khổng lồ bất ngờ giáng xuống từ phía trên khiến cho Tật Phong Lang Vương không chút phát hiện liền lập tức lãnh trọn toàn bộ một trảo đầy uy lực của Mộc Phiến La.
Con boss bị một trảo đánh xuống thân thể lún sâu xuống nền đá giật giật vài cái rồi tan biến vào hư vô.
"Khiêu chiến hoàn thành!"
Bảng thông báo của tháp hiện lên trước mặt đám người khi boss tầng bị hạ.
"Trở về!"
Mộc Phiến La ngón tay thao tác trên bảng thông báo, nàng ấn vào nút thoát, đưa cả nhóm rời khỏi tháp.
Vừa bước ra khỏi Cửu Môn Địa Ngục tháp, Mộc Phiến La liền quay lại đám người với vẻ mặt khó chịu, giọng như trách mắng.
"Chỉ là một con Tật Phong Lang Vương mà mấy người mất hơn một canh giờ vẫn chưa hạ được nó?!!
Mấy người đang làm cái trò gì thế hả?!!
Kẻ địch của chúng ta lần này còn mạnh gấp trăm gấp ngàn lần cái con Tật Phong Lang Vương kia!
Nếu như tới lúc bọn chúng đánh đến đây, mấy người vẫn yếu như vậy thì chỉ có chết mà thôi!"
Đám người gương mặt hiện lên khổ sở khi nghe Mộc Phiến La nói.
Không thể phủ nhận là cả bọn lúc này quá yếu, còn không thể so được với đám đệ tử ngoại môn.
"Đối thủ là Tật Phong Lang Vương, nếu so về thực lực thì nó vượt trội hơn hẳn bọn ta...
Không thể hạ được nó...cũng là điều dễ hiểu..."
Lee MinYin lên tiếng phân trần.
"Nói như vậy là sai!"
Mộc Phiến La hai tay chống nạnh, nói lớn.
"Tuy so về thực lực, Tật Phong Lang Vương đúng là chiếm ưu thế hơn hẳn!
Nhưng mà, nó chỉ có một, còn các người tới tận sáu người!
Nếu như các người chịu phối hợp với nhau thì đã mau chóng hạ gục được nó rồi!!"
Mộc Phiến La sau đó chỉ tay vào từng người trong đám người, nói.
"Phó tổng quản, ngươi là người có tu vi cảnh giới cao nhất trong mọi người ở đây, lại là nắm vững tâm pháp võ học hơn tất cả, nhưng chưa thể nắm bắt được đúng thời cơ để xuất chiêu, lúc nào cũng trễ một nhịp so với đối thủ!
Kahari, muội tuy ít chú tâm vào võ học tâm pháp, nhưng Dịch Cân Kinh tôi luyện thân thể lại là cao hơn cả thảy, nếu so sánh với đám đệ tử thì muội chỉ đứng dưới Trương Tấn và Âu Dương Kiệt, nhưng mà những đòn thế tấn công mà muội đánh ra lại không nhằm vào chỗ hiểm của kẻ địch mà đánh, không thể nhất chiêu tất sát!
Akami, ngươi tu vi cảnh giới cũng đã là Võ Sư Thất phẩm, Tu La chưởng, Bàn Long Kích đều là nắm khá vững, nhưng vấn đề là ngươi không tự tin mỗi khi định xuất chiêu, đây chính là điểm yếu chí mạng khi ngươi ở trong một cuộc chiến một mất một còn!"
Ánh mắt Mộc Phiến La liếc qua chỗ Hahari và Yoshimoto khiến cho hai nàng khẽ giật mình.
"Còn hai muội?
Hai muội làm tỷ rất thất vọng!
Hai muội chỉ biết nấp sau lưng người khác và sợ hãi, hoàn toàn không làm được bất cứ cái gì cả!"
"...."
Hahari và Yoshimoto gương mặt hiện lên buồn bã vì lời nói của Mộc Phiến La.
Hai nàng không phải là không muốn chiến đấu, nhưng mà khi đối mặt với kẻ địch như Tật Phong Lang Vương, nỗi sợ cứ thế ập đến khiến hai nàng không thể nào mà chiến đấu được, tâm trí chỉ muốn quay lưng bỏ chạy.
Là nỗi sợ về cái chết!
Hahari và Yoshimoto khi còn ở thế giới trước kia, vốn đã là nhút nhát, đã là rụt rè, hay sợ hãi những thứ nguy hiểm.
Cho đến khi đặt chân đến Tinh Không đại lục này, hai nàng vẫn chưa thể nào rũ bỏ những nỗi sợ trong tâm trí của bản thân.
Không dễ gì khi phải đối mặt với một con hung thú cao hơn hai thước với cặp nanh và móng vuốt sắc nhọn lúc nào cũng muốn lấy mạng người cả.
"Trong tất cả, thì người vượt trội hơn cả chính là Sakura!"
Mộc Phiến La lại nói.
"Sakura có chú thuật vừa có thể phòng thủ cho tất cả mọi người, vừa có thể tấn công kẻ địch!
Nói chung là một hậu phương vững chắc, giống như Tố Tố tỷ và Nghi Nghi muội!
Nhưng mà... Sakura vẫn có điểm yếu!
Đó là thời gian để vận chú thuật là quá lâu!
Đối với những kẻ địch có tốc độ nhanh như là Tật Phong Lang Vương thì chú thuật tấn công của Sakura là vô dụng hoàn toàn!"
"Chậc...!"
Sakura chắc lưỡi, liền đáp lại lời Mộc Phiến La.
"Bọn ta đến thế giới này cũng chưa được bao lâu, cũng là chưa thể quen thuộc, chưa thể bắt kịp được.
Bọn ta cũng cần phải có thời gian để tu luyện như đám đệ tử chứ?!!"
Mộc Phiến La lắc đầu.
"Thời gian chính là thứ mà bây giờ chúng ta không có!
Chúng ta không biết khi nào thì Tuyết Ly Đế sẽ tấn công!
Vì thế chúng ta phải tranh thủ từng giây từng phút để mạnh lên!
Trừ khi..."
Mộc Phiến La nhíu mày, giọng trầm lại.
"Trừ khi mọi người muốn chết trong cuộc chiến sắp tới!"
"...."
Sakura không thể phản biện được trước lời nói của Mộc Phiến La.
Nàng cũng hiểu rõ được tình hình bây giờ.
Thời gian đúng là một thứ xa xỉ vào lúc này.
Haiz...
Mộc Phiến La nhìn vào những gương mặt có vẻ chán nản trước mắt thở dài một cái.
Nàng vốn không muốn ép buộc mọi người, nhưng tình thế là cấp bách, không ép buộc là không thể được.
Nếu như là trước đây, khi phu quân nàng, Vương Nhất Tự, còn ở thời kỳ đỉnh phong thì Tuyết Ly Đế vốn không phải là vấn đề gì đó to lớn cho lắm, Thập Vạn Đại Sơn cũng sẽ không phải là mối đe dọa cho Thương Sơn phái.
Nhưng mà bây giờ phu quân của nàng đang bế quan, thời gian trở lại là không thể biết trước được.
Người duy nhất ở đây có thể chiến đấu sòng phẳng với Tuyết Ly Đế chỉ có mỗi Lữ Linh Nhi cùng Văn Vĩnh Thành mà thôi.
Nhưng Tuyết Ly Đế sẽ không đến một mình, đó là điều hiển nhiên!
Cả ngàn cả vạn yêu nhân ở Thập Vạn Đại Sơn sẽ cùng Tuyết Ly Đế đánh đến đây, và, nếu như tất cả người ở Thương Sơn phái không thể sớm nâng cao khả năng chiến đấu của bản thân lên thì tất cả sẽ chấm dứt!
"Được rồi, chúng ta nghĩ ngơi một chút, sau đó tiếp tục quay lại tầng bảy!
Khi quay vào đó, ta muốn mọi người tập trung hết sức, cố gắng vượt qua nỗi sợ, và phải phối hợp với nhau, cùng nhau hạ gục con Tật Phong Lang Vương đó!
Được không?!!"
Mộc Phiến La nhìn bao quát đám người trước mặt, nói.
Cả bọn không ai lên tiếng, chỉ khẽ gật đầu đáp lại lời nói của Mộc Phiến La.
Cùng lúc đó.
Bên trong Cửu Môn Địa Ngục tháp.
Tầng thứ sáu mươi hai.
Grào!
Grào!
Ở hai bên căn phòng ngổn ngang đá tảng, Hai Đại Thạch Cự Nhân cao gần tám thước cùng gầm thét lên, chân dẫm mạnh xuống nền đá làm rúng chuyển cả căn phòng.
Bọn chúng tay nâng lên một tảng đá to với đường kính gần hai thước quăng mạnh về phía trước mặt.
Đứng ở giữa hai Đại Thạch Cự Nhân kia không ai khác chính là Âu Dương Kiệt.
Âu Dương Kiệt, hắn, cả người mồ hôi nhễ nhại, nhưng gương mặt lại đang rất tập trung, hai tay hắn nắm chặt Thanh Long Yển Nguyệt đao, hắn xoay người, thanh trường đao quét ngang một vòng xuất ra một luồng đao khí hình tròn lan rộng ra xung quanh.
Oành!
Oành!
Hai tảng đá do hai con Đại Thạch Cự Nhân ném đến lao vun vút từ hai phía đến chỗ Âu Dương Kiệt liền bị đao khí chém thành trăm mảnh văng tứ tung.
Âu Dương Kiệt sau khi được Văn Vĩnh Thành mở lời dạy cho đao pháp liền cả ngày thời gian nhốt mình vào Cửu Môn Địa Ngục tháp, hắn, một người một đao hoành tảo một mạch lên đến tầng sáu mươi hai, điều mà trước đây hắn không thể nào làm được.
Âu Dương Kiệt chân dẫm mạnh xuống nền đá bật người lên cao, nhảy về phía con Đại Thạch Cự Nhân đang đứng ở bên trái, hai tay hắn vung trường đao một mạch chém xuống.
Oành!
Đao khí xuất ra chém thẳng vào vai Đại Thạch Cự Nhân khiến cho cả cánh tay bằng đá đồ sộ của nó rơi xuống nền đá vỡ ra thành nhiều mảnh nhỏ văng tứ tung.
Âu Dương Kiệt đáp xuống đất, hai chân mày nhăn lại khi chỉ trong giây lát những tảng đá nhỏ lập tức tụ lại với nhau tạo nên một cánh tay mới cho Đại Thạch Cự Nhân.
"Nhóc con!
Với loại này ma thú, nếu ngươi chém vào đầu hay tứ chi của nó thì cũng vô dụng, nó sẽ lập tức tái sinh lại ngay!
Ngươi phải chém vỡ được ma hạch nằm ở giữa ngực của nó thì mới có thể giết được nó!"
Ở phía xa, Văn Vĩnh Thành lớn giọng nói với đến.
Âu Dương Kiệt, hắn cũng biết rõ chuyện này, nhưng mà, cả ngày thời gian hắn ở trong này đánh nhau với boss chưa hề được nghỉ ngơi một giây phút nào, sức lực của hắn hiện tại đã gần cạn kiệt, độ chính xác trong từng đòn tấn công cũng vì thế mà không được như ý muốn.
Nhưng hiện tại, Âu Dương Kiệt vẫn chưa được phép nghỉ ngơi.
Hắn bây giờ là đang đối chiến với cùng lúc hai Đại Thạch Cự Nhân.
Con Đại Thạch Cự Nhân trước mặt Âu Dương Kiệt sau khi tái sinh lại cánh tay liền vung tới chỗ hắn.
Phía sau lưng, con Đại Thạch Cự Nhân còn lại cũng không đứng yên mà lao đến chỗ Âu Dương Kiệt, nấm đấm khổng lồ hướng tên nhân loại mà đánh tới.
Không giống như Đại Thạch Cự Nhân mà lúc trước Âu Dương Kiệt từng đánh nhau ở Tàng Viêm cốc khi lần đầu ra ngoài lịch luyện cùng Vương Nhất Tự, hai Đại Thạch Cự Nhân ở đây tuy cũng là ma thú Thổ hệ với thân hình bằng đá đồ sộ nhưng bọn chúng lại có khả năng di chuyển rất linh hoạt.
Oành!
Oành!
Âu Dương Kiệt rất nhanh vận thân pháp nhảy ra xa, tránh đi hai cú đấm trời giáng của cả hai Đại Thạch Cự Nhân.
Tấn công trượt kẻ địch, hai Đại Thạch Cự Nhân lập tức lấy lại tư thế liền quay sang hướng mà Âu Dương Kiệt vừa nhảy đến trực lao đến.
Âu Dương Kiệt gồng mình, vận tất cả linh lực còn lại trong cơ thể truyền vào Thanh Long Yển Nguyệt đao, cuồn cuộn là khí tức màu xanh quanh quẩn bao lấy cả cơ thể hắn, cả người hắn hơi nghiêng về phía sau, thanh đao giơ lên cao thuận đà chém về trước.
Nhưng lần này, Thanh Long Yển Nguyệt đao không chém ra đao khí bình thường mà là chém ra Khí linh hữu hình thanh long.
Grào....!
Grào....!
Khí linh hữu hình thanh long gầm thét, hung hẵn lao băng băng về phía hai Đại Thạch Cự Nhân, khí thế cùng sự áp bức mà thanh long hữu hình khí linh bộc phát ra cuồn cuộn như sóng thần khiến cho hai con ma thú bỗng chốc đứng hình, ánh mắt hiện lên sự sợ hãi, không thể nào di chuyển được.
Oành!
Một tiếng nổ lớn nổ ra rúng chuyển cả căn phòng, đất đá chỗ hai Đại Thạch Cự Nhân đứng bị cày nát lên khiến cho bụi đất bay mù mịt.
Âu Dương Kiệt tay chống Thanh Long Yển Nguyệt đao xuống nền đá, thở ra hổn hển.
Hắn sau khi thi triển ra đao kỹ hữu hình khí linh liền linh lực trong cơ thể đã gần như ở mức báo động, hắn bây giờ không thể nhấc nổi thanh trường đao lên được.
Nhưng mà....
Ngay lúc này, một bảng thông báo của hệ thống hiện lên trước mặt Âu Dương Kiệt và Văn Vĩnh Thành.
"Khiêu chiến hoàn thành!"
Một đao kia của Âu Dương Kiệt đã chém nát cùng lúc ma hạch của cả hai Đại Thạch Cự Nhân, nếu như không, thì Âu Dương Kiệt, hắn, cũng đành phải bó tay chịu trận vì cơ thể đã đến giới hạn của nó.
Văn Vĩnh Thành gương mặt hiện lên hài lòng khi quan sát chiêu thức vừa rồi mà Âu Dương Kiệt thi triển ra, tuy là vẫn chưa được như ý muốn của hắn, nhưng như vậy đã đủ vượt quá kỳ vọng mà hắn đạt ra cho Âu Dương Kiệt, vì dù sao đi nữa, trong Tam giới này, kẻ có thể thi triển ra đao kỹ hữu hình khí linh khi chỉ mới ở cảnh giới Võ Tông là không có một ai.
Văn Vĩnh Thành rảo bước đi đến gần Âu Dương Kiệt, vừa đi vừa nói.
"Khá lắm nhóc con!
Chỉ một đao liền miễu sát hai ma thú đầu lĩnh cấp bậc ngang với Võ Vương, ta rất hài lòng a!"
"Đa tạ...sư thúc...khen ngợi..."
Âu Dương Kiệt gắng gượng đáp lời Văn Vĩnh Thành.
"Nhưng mà..."
Văn Vĩnh Thành nhíu mày, nói tiếp.
"Đao kỹ hữu hình khí linh kia đúng là rất mạnh, rất ngưu bức, nhưng đó không phải là khí linh mà ngươi dùng linh lực của bản thân để mà thi triển ra!
Nó là linh khí của thanh trường đao này!
Ngươi chỉ là mượn lính khí của thanh đao để thi triển ra chiêu thức và nó tiêu tốn của ngươi quá nhiều linh lực!
Với thực lực của ngươi bây giờ, thì chỉ có thể thi triển ra được hai lần mà thôi, sau đó ngươi sẽ không còn chút linh lực nào cả!
Đây chính là điểm yếu chí mạng của ngươi!
Nếu như kẻ địch của ngươi né tránh được đao kỹ này thì ngươi chắc chắn cầm chắc cái chết!"
"...."
Âu Dương Kiệt gương mặt nhăn lại, tỏ vẻ khổ sở.
Đúng như những gì Văn Vĩnh Thành nói, đao kỹ tuy mạnh nhưng lại không thể sử dụng được nhiều lần, chỉ có thể dùng trong lúc nguy cấp mà thôi.
"Được rồi, hôm nay đến đây thôi!
Ngươi trở về nghỉ ngơi đi!
Sáng sớm ngày mai lại tiếp tục leo tháp!"
Văn Vĩnh Thành vừa nói ngón tay vừa thao tác trên màn hình hệ thống.
"Trở về!".
Trong lúc tất cả mọi người ở Thương Sơn phái đang bận rộn, tranh thủ từng giây từng phút, cố gắng để mạnh lên thật nhanh, để chuẩn bị cho trận chiến sắp tới thì ở phía xa, cách Thương Sơn đỉnh chỉ vài trăm thước, trên một nhánh cây cổ thụ cao hơn mười lăm thước, hai hồ ly tinh đứng đó, ánh mắt chăm chú quan sát thật kỹ càng toàn bộ Thương Sơn phái.
Một trong hai hồ ly tinh kia chính là Tiểu Trúc, nha đầu hồ ly đã bắt đi Lục Thiên Cầm.
"Thương Sơn phái này đúng thật là không hề đơn giản, thật xứng tầm với một môn phái do một Đại Đế đứng đầu..."
Tiểu Trúc nhận xét sau khi quan sát nhất cử nhất động của tất cả mọi người bên trong Thương Sơn phái bằng cặp mắt của mình.
"Xung quanh ngọn núi này...ta cảm nhận được bốn luồng ma khí cực kỳ khủng bố, e là ở đây còn tồn tại bốn ma nhân với thực lực không phải dạng vừa..."
Hồ ly tinh đứng cạnh Tiểu Trúc nói thêm vào.
"Hừm....
Nếu như lão lão có ý định đánh nhau với Viêm Ân Đế thì đây sẽ là một trận chiến khá khó khăn a...
Ngươi thấy thế nào, Tiểu Nghiêng?"
Tiểu Trúc tay nâng cằm nhận xét.
"Sẽ là cuộc chiến một mất một còn!
Cho dù cả Thập Vạn Đại Sơn có kéo đến đây, cũng chưa chắc là sẽ đảm bảo được không có kẻ hy sinh vong mạng!"
Hồ ly tinh tên Tiểu Mạch Nghiêng cặp chân mày nhíu lại đáp.
"Tiểu Trúc, ngươi quay về Thập Vạn Đại Sơn, báo cáo lại những gì chúng ta cảm nhận được cho lão lão!
Ta sẽ ở lại đây tiếp tục điều tra bọn chúng!"
"Ngươi có chắc là muốn một mình ở lại Nhân giới không đấy?"
Tiểu Trúc nghiêng đầu hỏi.
"Ta sẽ thận trọng để không làm lộ thân phận, ngươi yên tâm!"
"Được, vậy ta trở về Thập Vạn Đại Sơn trước!"
"Ừm..."
Dứt lời, Tiểu Trúc liền vận thân pháp nhẹ nhàng bay đi.
Đợi cho Tiểu Trúc đi hẳn, Tiểu Mạch Nghiêng liền nhảy xuống đất.
Gương mặt nàng hiện lên đầy phiền muộn, ánh mắt nhìn xa xăm về phía trước.
'Thương Sơn phái sao....?
Có lẽ...'
Tiểu Mạch Nghiêng nghĩ ngợi trong thoáng chốc sau đó bước về phía trước.
Đoạn một chốc sau, Tiểu Mạch Nghiêng đã đứng trước sơn môn Thương Sơn phái.
Nàng nhìn lên tấm bảng sơn son thếp vàng phía trên cao, bộ dạng hơi ngập ngừng, nhưng tay vẫn giơ lên mà gõ cửa.
Két...!
Một chốc sau, cánh cửa sơn môn dần hé mở, một tên đệ tử quan môn nghiêng đầu nhìn ra ngoài xem xem là kẻ nào đến làm phiền trong lúc dầu sôi lửa bỏng này.
"Ngươi đến Thương Sơn phái ta để làm gì?"
Tên đệ tử quan môn theo thói quen liền cất giọng hỏi.
Nhưng mà khi hắn nhận ra được hình dạng của kẻ đang đứng trước bậc thềm sơn môn thì lập tức gương mặt hiện lên ngưng trọng, hắn lùi lại một vài bước thủ thế, giọng gấp gáp hỏi lớn.
"Ngươi... ngươi là...hồ ly tinh?!!"
Tiểu Mạch Nghiêng không hề bất ngờ trước hành động của tên đệ tử quan môn kia, nàng vẫn bình tĩnh, giọng mạch lạc đáp lại.
"Ta đúng là hồ ly tinh...
Và ta đến để tìm chưởng môn của ngươi, Viêm Ân Đế!".