Chereads / Kẻ chuyển sinh cuối cùng / Chapter 351 - Chương 351: Tội chết có thể miễn, nhưng...

Chapter 351 - Chương 351: Tội chết có thể miễn, nhưng...

Chương 351: Tội chết có thể miễn, nhưng...

Thiên giới.

Chánh điện Giới Thiên luật Điện.

Một đại điện nguy nga tráng lệ với trần nhà cao hơn hai mươi thước được chống vững bởi những cây cột hai người ôm không hết màu đỏ với họa tiết rồng phụng uốn lượn quanh thân, cách bày trí với những chi tiết bằng vàng óng ánh khiến cho người nhìn vào phải loá mắt.

Giữa gian nhà nguy nga tráng lệ ấy, Trần Tống, hắn quỳ một chân, đầu cúi xuống, bộ giáp trên người đã không còn, thay vào đó là bộ y phục đơn giản đã sờn một màu nâu sậm.

Đứng hai bên là hai hàng hộ vệ Hoàng Kim Chiến tướng với giáp trụ đầy đủ, tay cầm kích chống xuống nền nhà, ưỡn ngực vươn vai, uy nghiêm bề bề.

Ngồi ở trên long tọa, La Hữu Thanh, quản sự nhiếp chính của Giới Thiên luật Điện, bá khí tỏa ra bề bề, gương mặt hầm hầm, ánh mắt đầy giận dữ quăng đến chỗ Trần Tống.

"Trần Tống, ngươi thân là tướng quân của Giới Thiên luật Điện với nhiệm vụ là trấn giữ Thiên môn quan không cho bất cứ kẻ nào xâm nhập vào.

Nhưng ngươi lại thất trách, tự ý mở ra Thiên môn quan để cho hai kẻ lạ mặt đi đến giới vực khác?

Ngươi có gì để giải thích không?"

La Hữu Thanh âm trầm hỏi.

"Đại nhân, là thuộc hạ bất tài... không cản nổi kẻ xâm nhập...chỉ đành mở ra Thiên môn quan cho kẻ đó đi qua..."

Trần Tống khổ sở đáp.

Rầm!

La Hữu Thanh bàn tay đập mạnh vào tay vịn long tọa giận dữ quát lớn.

"Giảo biện!

Ngươi nghĩ bản tọa là con nít lên ba hay sao?!!

Mười Khinh Thế Thần tướng, lại thêm hai mươi Hoàng Kim Chiến tướng, ngươi lại còn có đại trận hộ đài, lại nói rằng không thể cản nổi kẻ xâm nhập?!!"

"Đại nhân, thuộc hạ thực sự không cản nổi...

Hai kẻ tiếp cận Thiên môn quan kia, một kẻ tên Văn Vĩnh Thành, người còn lại là Thất Kiếm của Thất Tiên kiếm, Băng Kiếm Chi Đế..."

La Hữu Thanh gương mặt bỗng chốc thay đổi có phần kinh sợ khi nghe đến hai cái tên mà Trần Tống vừa nói ra.

Nếu là hai người đó thì đúng là không thể ngăn cản được.

Tự ý mở ra Thiên môn quan là một trọng tội, ấy vậy mà kẻ lén vượt Thiên môn quan lại là một trong Thập Đại Đế, tội chồng thêm tội.

Lỗi là do một mình tên Trần Tống gây ra nhưng với cái loại đại tội như thế này khéo cả Giới Thiên luật Điện cũng phải gánh vác chung!

Đó là chưa nói đến nếu một Đại Đế tự ý hạ giới sẽ làm đảo lộn trật tự của giới vực mà hắn ta đến.

Thêm vào đó, Thập Đại Đế vốn là đỉnh tiêm ở Thiên giới, là những người tạo nên sự cân bằng cho Thiên giới, khiến cho những thế lực chống đối Thiên Hoàng Tôn Hậu và Giới Thiên luật Điện phải dè chừng không dám có ý định quấy phá.

Sau trận chiến với Ma Tổ, Thập Đế chỉ còn lại Thất Đế, nay Băng Kiếm Chi Đế lại rời khỏi Thiên giới, tin tức này nếu như truyền ra ngoài không khéo sẽ gây ra một phen náo loạn.

"Cho dù là Băng Kiếm Chi Đế, muốn hạ giới cũng cần phải có sự đồng ý của Giới Thiên luật Điện!

Ngươi, chưa có sự cho phép của bản tọa lại tự ý mở ra Thiên môn quan, tội trạng rành rành..."

La Hữu Thanh lấy lại tư thế, gương mặt cũng trở lại nghiêm túc nhưng không còn hùng hổ như khi nãy, giọng trầm trầm nói.

"Tội mà ngươi phạm phải là đại tội, tạm thời sẽ giam ngươi vào đại lao, chờ bản tọa báo cáo việc này lên Tôn Hậu sau đó sẽ xử lý ngươi sau!"

Hắn sau đó ra lệnh cho đám Hoàng Kim Chiến tướng đứng hai bên.

"Giam Trần Tống vào đại lao!"

Hai tên Hoàng Kim Chiến tướng đứng ở đầu hàng theo lệnh trực bước ra thì bỗng một giọng nói đầy nội lực từ đâu vang vọng đến.

"Không cần phải phiền phức như vậy đâu!"

Giọng nói vang lên khiến cho đám người bên trong chánh điện thoáng giật mình, ánh mắt đều đổ dồn ra phía cửa lớn, nơi mà một thanh niên đang từ từ bước vào.

Nhìn sơ qua hình bóng của tên thanh niên, La Hữu Thanh và Trần Tống liền nhận ra được kẻ vừa xuất hiện là ai.

Hắn chính là Cửu Trọng Tiêu, đội trưởng đội cận vệ của Thiên Hoàng Tôn Hậu, và cũng là một trong Thập Đại Đế, Cuồng Chiến Đế.

"Cửu Trọng Tiêu... ngươi sao lại đến chỗ này...?"

La Hữu Thanh nhíu mày hỏi.

"Ở Thiên giới này có chỗ nào mà ta không thể đến được kia chứ?

Kể cả Giới Thiên luật Điện của ngươi!"

Cửu Trọng Tiêu thản nhiên tiến vào bên trong chánh điện, vừa đi vừa đáp lời La Hữu Thanh.

Hắn sau đó bước lên phía trước, trước mặt Trần Tống, đối diện với La Hữu Thanh, giọng trầm trầm nói.

"Giới Thiên luật Điện các ngươi cũng thật là lá gan rất lớn a!

Tự ý mở ra Thiên môn quan, lại để cho Băng Kiếm Chi Đế hạ giới.

Cái tội này các ngươi có gánh được không?"

"Chuyện này là do Trần Tống tự ý quyết định, ta cũng là vừa mới biết chuyện..."

La Hữu Thanh giọng nghiêm túc đáp lời Cửu Trọng Tiêu, nhưng trong lòng không khỏi chột dạ, không khỏi lo lắng.

"Hay cho câu, vừa mới biết chuyện!

Ngươi thân là Quản sự nhiếp chính của Giới Thiên luật Điện, là kẻ đứng đầu trông coi, duy trì và thực thi luật lệ của Thiên giới, nhưng tin tức lại không nắm bắt kịp thời?

Để ta phải đến tận chỗ này của ngươi?

Ngươi có làm được hay không vậy?"

Cửu Trọng Tiêu thản nhiên nói, giọng như châm chọc lại như là mỉa mai.

"Nói vậy...

Không lẽ...Tôn Hậu đã biết chuyện...?"

La Hữu Thanh giọng hơi run, hỏi.

Cửu Trọng Tiêu không đáp lại, liền lập tức xoay người lại, khí lực dồn vào lòng bàn tay phải, trong khoảnh khắc tung một quyền đầy uy lực vào giữa ngực Trần Tống.

Oành!

Hành động của Cửu Trọng Tiêu rất nhanh đến nỗi không một ai có thể phản ứng được.

Trần Tống lãnh trọn một quyền của Cửu Trọng Tiêu liền bị đánh bay ra cửa chánh điện, miệng phun máu, nằm sấp trên nền nhà, run run hỏi.

"Đại...đại nhân...sao lại...?"

Chứng kiến khoảnh khắc đó, La Hữu Thanh liền đứng bật dậy, hai chân mày nhăn lại, gằn giọng hỏi.

"Cửu Trọng Tiêu, ngươi đây là ý gì?!!

Trần Tống cho dù phạm phải trọng tội nhưng dù sao cũng là người của Giới Thiên luật Điện, phải do Giới Thiên luật Điện trừng phạt!

Ngươi cho dù có là đội trưởng đội cận vệ của Tôn Hậu cũng không đến lượt ngươi ra tay với hắn!"

Cửu Trọng Tiêu không hề để tâm đến lời nói của La Hữu Thanh, hắn quay người lại, nhìn La Hữu Thanh với ánh mắt khinh dễ, sau đó từ từ lấy ra một cái lệnh bài giơ ra trước mặt, dõng dạc nói lớn.

"Quản sự nhiếp chính của Giới Thiên luật Điện, La Hữu Thanh, nghe lệnh!"

La Hữu Thanh sững sốt khi nhận ra được tấm lệnh bài mà Cửu Trọng Tiêu đang cầm trên tay.

Tấm lệnh bài bằng vàng ròng với một viên ngọc ngũ sắc ở giữa, hai bên viên ngọc là hoạ tiết rồng phụng uốn lượn.

Là lệnh bài của Thiên Hoàng Tôn Hậu!

La Hữu Thanh lập tức cúi người xuống, hai tay ôm quyền, khẩn trương nói.

"Thần, La Hữu Thanh, chờ lệnh!"

Đứng hai bên Cửu Trọng Tiêu, đám Hoàng Kim Chiến tướng cũng lập tức quỳ xuống một chân, đầu cúi thấp.

"Trần Tống, thân là tướng lĩnh của Giới Thiên luật Điện, trông coi và bảo vệ Thiên môn quan lại tự ý mở ra Thiên môn quan để cho kẻ khác hạ giới đã phạm phải trọng tội không thể tha thứ, lãnh hình phạt cao nhất là tử hình!

Nhưng xét đến công trạng mà Trần Tống lập được cho Giới Thiên luật Điện nói riêng và Thiên giới nói chung, tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha!

Nay bổn cung phế bỏ chức vụ của hắn, phế bỏ tu vi cảnh giới của hắn, đày hắn xuống Nhân giới không được phép trở lại Thiên giới!

La Hữu Thanh, thân là Quản sự nhiếp chính của Giới Thiên luật Điện, lại không thể quản được cấp dưới, trừ đi hai năm bổng lộc, tự kiểm điểm bản thân!

Hình phạt lập tức thi hành!"

Cửu Trọng Tiêu thay lời Thiên Hoàng Tôn Hậu dõng dạc nói lớn, thanh âm vang vọng khắp chánh điện.

"Thần... tuân mệnh!"

La Hữu Thanh ngập ngừng đáp.

Trần Tống, nằm sấp dưới nền nhà, thân thể không còn chút sức lực nào, gương mặt hiện lên đầy khổ sở khi nghe hình phạt mà Tôn Hậu ban cho hắn.

Hắn, cả một đời phấn đấu mới leo lên được chức vụ tướng lĩnh của Giới Thiên luật Điện, tu vi cảnh giới cả đời cũng đạt đến Phá Thiên cảnh trung kỳ, nay lại bị phế đi tu vi cảnh giới, bị đày xuống Nhân giới, chẳng thà chết còn dễ dàng hơn!

Lại nói, cấp bậc tu vi cảnh giới ở Thiên giới khác xa hoàn toàn so với Nhân giới, cấp bậc tu vi được chia thành tám cảnh giới lớn.

Phá Không cảnh.

Phá Đế cảnh.

Phá Thiên cảnh.

Dung Hư cảnh.

Luyện Hư cảnh.

Phá Hư cảnh.

Hóa Thần cảnh.

Thần Cơ cảnh.

Mỗi cảnh giới lại chia thành bốn phẩm cấp nhỏ là, tiên kỳ, trung kỳ, hậu kỳ và đỉnh phong.

Võ tu, Kiếm tu, Đao tu, Cầm tu đều tính chung cảnh giới, không có sự phân chia như ở Nhân giới.

Cửu Trọng Tiêu quay người lại, nhìn về phía Trần Tống, lãnh đạm nói.

"Tôn Hậu khoan dung độ lượng, giữ lại cho ngươi một mạng, lại không phế bỏ hết tu vi cảnh giới của ngươi!

Một quyền vừa rồi của ta chỉ phế bỏ tu vi của ngươi ở Thiên giới, vì thế ngươi cũng không hẳn là đã trở thành phế vật!

Nếu xét theo cấp bậc tu vi cảnh giới ở Nhân giới, thì ngươi bây giờ cũng là Võ Vương a!"

'Võ Vương...

Thế khác gì...so với phế vật...đâu chứ...?'

Trần Tống khổ sở nghĩ ngợi, sau đó gắng gượng đáp lời Cửu Trọng Tiêu.

"Thần...đội ơn Tôn Hậu...đã tha cho thần... một mạng...".

Nhân giới.

Thương Sơn phái.

Đứng trên đỉnh cao nhất của Thương Sơn, Vương Nhất Tự ánh mắt nhìn bao quát cảnh vật phía bên dưới, tròng lòng hắn đầy phiền muộn.

"Thiếp chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày thiếp phải chấp chưởng cả một môn phái như thế này..."

Lữ Linh Nhi đứng cạnh Vương Nhất Tự giọng diệu dàng nói.

"Tất cả rồi sẽ phải thay đổi mà thôi...

Cả ta...

Cả nàng...

Cả Tam giới này..."

Vương Nhất Tự ôn nhu nói.

"Sóng gió sẽ sớm ập đến...

Những ngày tháng yên bình trước đây sẽ sớm kết thúc..."

"Chàng là đang nói đến những kẻ đến từ thế giới khác sao?"

"Đúng vậy!

Còn có vô vàn thế giới khác tồn tại song song với thế giới của chúng ta!

Và kẻ thù của chúng ta đến từ một trong những thế giới đó!

Bọn chúng sở hữu loại sức mạnh rất khác biệt so với chúng ta, ngay cả ta, cũng không thể đối đầu với bọn chúng...

Chúng ta chỉ có thể cố gắng mạnh lên thật nhanh chóng, nhưng như thế vẫn là chưa đủ!

Nếu như không sớm tìm ra cách để đối phó với bọn chúng, cả ta, cả nảng, cả Thương Sơn phái, cả Tam giới này, tất cả sẽ biến mất..."

"Thiếp tin chàng sẽ tìm ra cách!"

Lữ Linh Nhi khoác tay Vương Nhất Tự nhỏ giọng nói, khẽ gác đầu lên vai hắn.

"Nhìn nàng xem, còn là kiếm tu mạnh nhất Tam giới nữa hay không?"

Vương Nhất Tự ôn nhu nói.

"Chỉ khi ở bên chàng, thì thiếp mới như thế này thôi..."

Vương Nhất Tự ngón tay nâng cằm Lữ Linh Nhi, khẽ hôn lên trán nàng.

"Linh Nhi, ta giao Thương Sơn phái lại cho nàng, hãy thay ta đảm bảo sự an toàn của tất cả mọi người..."

"Ừm..."

Lữ Linh Nhi khẽ gật đầu.

"Hệ thống, tiến hành thôi!"

Vương Nhất Tự sau đó ra lên cho hệ thống.

Liền trước mắt hắn xuất hiện một cổng không gian đen ngòm.

"Cổng dịch chuyển đến Đại mê cung Tartarus đã mở, chủ nhân có thể tiến vào bất cứ lúc nào!"

Hệ thống thông báo.

Vương Nhất Tự không hề do dự liền tiến tới phía trước, bước vào cổng dịch chuyển.

"Chờ ta trở lại..."

Hắn nói với Lữ Linh Nhi một câu sau đó mất hút vào bên trong cổng dịch chuyển.

Cổng dịch chuyển cũng lập tức đóng lại.

"Thiếp sẽ chờ..."

Lữ Linh Nhi ánh mắt nhìn vào khoảng không nơi Vương Nhất Tự vừa biến mất, khẽ nói.