Chương 325: Cầu cứu Thương Sơn phái.
"Thanh...Thanh Long... Yển Nguyệt đao..?"
Âu Dương Kiệt gương mặt hiện lên ngốc trệ.
"Đúng vậy!"
Vương Nhất Tự gật đầu.
"Cầm lấy!"
Vương Nhất Tự liền đẩy thanh trường đao về phía Âu Dương Kiệt.
Âu Dương Kiệt liền một tay đón đỡ.
Nhưng khi tay vừa chạm vào chuôi đao, Âu Dương Kiệt lập tức cảm nhận được một luồng khí tức tuôn trào từ thanh trường đao truyền vào cơ thể, và sức nặng của món vũ khí này.
Âu Dương Kiệt tay còn lại vội vàng chụp vào chuôi đao đón đỡ sức nặng đang đè xuống, cả người lui về sau hai bước.
"Chưởng môn, thanh đao này... nặng quá, đệ tử không thể nhấc lên nổi..."
Âu Dương Kiệt cố gắng dùng sức để nâng thanh trường đao lên nhưng vô vọng, chân phải hắn dậm mạnh xuống nền đá trụ vững, cố gắng không bị thanh trường đao đang mỗi lúc một trở nên nặng hơn đè bẹp, gương mặt hắn hiện lên nhăn nhó khó khăn.
Vương Nhất Tự quay lưng, ung dung trở lại chưởng môn toạ.
Hắn tay chống cằm nhìn Âu Dương Kiệt đang khổ sở đỡ lấy thanh trường đao, chậm rãi nói.
"Tất nhiên là nặng.
Nó là một thượng cổ thần khí đặc biệt, là vũ khí của Quan công Quan Vân Trường.
Đối với phàm nhân nặng trên ngàn cân, há ngươi lại có thể nâng được nó lên hay sao?"
Khoé miệng đám đệ tử giật giật.
'Chưởng môn ban cho thần khí nhưng lại không thể cầm được, vậy làm sao mà sử dụng?!!'
"A Kiệt, ngươi thử truyền khí lực vào đao, sau đó nhấc nó lên xem!"
Âu Dương Kiệt liền làm theo lời Vương Nhất Tự vận khí lực truyền vào thanh đao.
Một luồng hào quang chợt toả ra từ thanh trường đao, chớp mắt bao bọc lấy cơ thể Âu Dương Kiệt, sau đó nhập vào bên trong.
Vụt!
Âu Dương Kiệt bỗng nhẹ nhàng nhấc thanh trường đao lên, ánh mắt hiện lên sửng sốt cùng kinh ngạc.
"Sao lại...nhẹ thế này...?"
Hắn không cần dùng lực cũng có thể huơ đao một cách dễ dàng, khác hoàn toàn với khi nãy.
Vương Nhất Tự quan sát hành động của Âu Dương Kiệt gật đầu hài lòng
"Chưởng môn...thanh đao lại bỗng chốc trở nên... rất nhẹ...?"
Âu Dương Kiệt gương mặt ngốc trệ ngước lên hỏi.
"Không sai!
Đó là do Thanh Long Yển Nguyệt đao đã chấp nhận ngươi làm chủ nhân của nó vì thế nên ngươi mới dễ dàng sử dụng được!"
Vương Nhất Tự nhấp một ngụm trà.
"Phàm là kẻ chính trực, chí cương chí dương và được nó công nhận thì mới có thể trở thành chủ nhân của nó.
Bản toạ xem xem ngươi sau này dựa vào nó có thể đi đến nhân sinh đỉnh phong cũng không ngoa a!"
Ánh mắt Âu Dương Kiệt lập tức sáng rực lên, liền quỳ xuống.
"Đa tạ chưởng môn ban đao!
Đệ tử quyết không làm phụ lòng chưởng môn!"
"Đứng lên, Thanh Long Yển Nguyệt đao này đúng là bản toạ vốn để lại cho ngươi, nhưng là hai năm sau sau khi ngươi khải hoàn từ Thái Huyền Thánh Tông trở về.
Nhưng bây giờ không chờ được nữa...
Với thanh đao này, cộng thêm Kim hệ chi thể thức tỉnh của ngươi thì chuyến đi U Linh cốc lần này cũng không còn khó khăn gì nữa!"
"Xin chưởng môn yên tâm, đệ tử sẽ trong thời gian ba ngày quét sạch tất cả hung thú trong U Linh cốc!"
Âu Dương Kiệt thu hồi đao vao không gian giới chỉ, ôm quyền tự tin nói.
Vương Nhất Tự gật đầu, ánh mắt sau đó lia về phía đám đệ tử.
"Đám các ngươi!"
Hắn chỉ tay về phía bọn đệ tử phía sau, dõng dạc nói.
"Nỗ lực tu luyện, cống hiến cho môn phái, sau này phần lợi sẽ không thiếu!"
Đám đệ tử lập tức ôm quyền, cung kính đáp lớn.
"Đệ tử minh bạch!"
Bọn hắn sau khi chứng kiến loạt chuyện vừa xảy ra, tất cả đều có chung một suy nghĩ.
Cái đùi to như chưởng môn đây đám đệ tử bọn hắn chắc chắn phải ôm thật chặt a.
"Các ngươi lui ra tiếp tục tu luyện đi!"
Vương Nhất Tự sau đó xua xua tay ra hiệu.
Đám đệ tử tuân lệnh liền sau đó tản ra.
"Chưởng môn, có thể cho Thiên Cầm hỏi một câu được không?"
Lục Thiên Cầm đợi đám sư đệ sư muội rời khỏi đại điện liền ôm quyền hỏi Vương Nhất Tự.
"Cứ hỏi!"
"Chuyện đi U Linh cốc giết hung thú có liên quan gì đến việc cứu Liễu sư nương?"
"Trước giờ bản toạ làm việc luôn có tính toán, chỉ là hiện tại không thể nói rõ cho các ngươi được.
Hai người các ngươi chỉ cần nhớ rõ: lần đi U Linh cốc lịch luyện này là cực kỳ quan trọng liên quan đến sống còn của sư nương các ngươi.
Nếu như trong vòng ba ngày các ngươi vẫn chưa thể tiêu diệt toàn bộ hung thú trong U Linh cốc thì cơ hội để cứu Doanh Doanh xem như không còn..."
"..."
Trương Tố Tố, Mộc Phiến La, Hoa Vi Nghi, Triệu Minh Anh.
"..."
Âu Dương Kiệt.
Cả đám người trầm ngâm trước câu nói của Vương Nhất Tự, trong lòng không khỏi không hiện lên thắc mắc.
"Đệ tử đã hiểu!
Đệ tử lập tức khởi hành ngay!"
Lục Thiên Cầm ôm quyền đáp.
"Đi thôi!"
Vương Nhất Tự phất tay.
Sau đó Lục Thiên Cầm và Âu Dương Kiệt quay người bước ra khỏi đại điện.
"Phu quân, sao an nguy của Liễu muội lại liên quan đến U Linh cốc?
Điều này thiếp thật không thể hiểu được!"
Trương Tố Tố ngốc trệ quay sang Vương Nhất Tự, hỏi.
"Nếu như bọn hắn trong ba ngày không thể trở về, thì..."
Hoa Vi Nghi ngập ngừng.
"Tuy thực lực gia tăng, trang bị đầy đủ, cũng không thể quét sạch U Linh cốc trong ba ngày được..."
Triệu Minh Anh lắc đầu lên tiếng.
"Phu quân, hay là chàng còn có tính toán khác?"
Mộc Phiến La cũng tò mò không kém gì ba tỷ muội.
"Các nàng nghĩ ta lại đặt an nguy của Doanh Doanh lên vai bọn chúng sao?"
Vương Nhất Tự chậm rãi cầm lấy tách trà đặt trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh đưa lên miệng nhấp một ngụm, từ tốn nói với bốn nương tử của hắn.
"...."
"Đi U Linh cốc, dù cho bọn chúng không thể hoàn thành việc tiêu diệt tất cả hung thú bên trong đó trong vòng ba ngày thì cũng không sao cả..."
" Vậy sao phu quân lại...?"
"Ta nói thế để bọn chúng cố gắng hơn mà thôi!"
Vương Nhất Tự thản nhiên đáp.
"...."
Bốn vị phu nhân.
"Haiz..."
Lúc này hệ thống thở dài một cái, liền lên tiếng.
"Để ta giải thích cho các vị phu nhân hiểu..."
"Ngươi nói bọn ta nghe thử!"
Mộc Phiến La nhanh nhảu.
"Chủ nhân khi trở về thế giới trước kia thì tất cả tu vi cảnh giới đều là mất hết, nhưng lại có cách tu luyện và nhận được một sức mạnh mới.
Và cách tu luyện này khác xa với cách tu luyện ở Tinh Không Đại lục!"
"Khác ra làm sao?"
Cả bốn nương tử của Vương Nhất Tự hiện lên tò mò cùng đồng thanh hỏi.
"Bình thường một võ giả tu luyện thì cần tài nguyên chủ yếu là linh thạch và phải hấp thụ thiên địa linh khí thì mới có thể nâng cao cảnh giới, đột phá tu vi.
Nhưng chủ nhân thì chỉ cần tiêu diệt hung thú, giết càng nhiều thì sẽ càng mạnh.
Nói chung thì cách tu luyện của chủ nhân hiện tại đơn giản hơn rất nhiều.
Đó là lý do vì sao chủ nhân lệnh cho Thiên Cầm, Âu Dương Kiệt đi U Linh cốc càn quét hung thú.
Chỉ cần là người của Thương Sơn phái, một khi tiêu diệt hung thú thì chủ nhân sẽ nhận được điểm kinh nghiệm từ đó tấn thăng cấp độ lên mạnh hơn!"
Hệ thống giải thích.
"Thật... thật là chỉ cần tiêu diệt hung thú là sẽ mạnh lên sao?"
Cả bốn nương tử của Vương Nhất Tự gương mặt hiển hiện lên đặc sắc.
"Bây giờ thì mấy nàng đã hiểu vì sao ta lại ra lệnh cho bọn hắn như vậy rồi đúng không?"
"Bọn thiếp có thể làm gì không?
Bọn thiếp không muốn ngồi một chỗ khi mà tất cả mọi người đang cố gắng..."
Trương Tố Tố nhẹ nhàng hỏi.
"Đúng vậy, thiếp có thể một mình quét sạch một cấm địa, hay là...?"
Mộc Phiến La còn chưa nói hết câu thì bị Vương Nhất Tự ngăn lại.
"Mấy nàng hãy giúp ta hướng dẫn cho Akami và mấy muội muội tu luyện.
Trong thời gian ngắn nhất giúp cho họ đột phá cấp độ càng cao càng tốt.
Đó là đã giúp ta!"
"Vậy còn chàng thì sao?"
Mộc Phiến La hỏi.
"Ta còn có một số việc cần phải giải quyết..."
"Nếu như chàng cần bọn thiếp giúp bất cứ thứ gì, chàng cứ việc nói ra nhé!"
Triệu Minh Anh lên tiếng.
"Ừm...
Minh Anh, nàng hiện tại tu vi cảnh giới cũng không còn, nàng là phải cố gắng hơn những người khác mới được..."
Vương Nhất Tự quay sang nhìn Triệu Minh Anh, ôn nhu nói, sau đó lấy ra từ không gian giới chỉ một lọ đan dược.
"Số lượng cảnh giới đan này đủ để cho nàng đột phá đến Võ Thánh, nhưng mà, nàng cũng cần phải củng cố những thứ cơ bản trước, nếu không, tuy là Võ Thánh thì cũng chỉ như một cái vỏ rỗng mà thôi...
Kẻ thù của chúng ta không phải tầm thường, chúng ta phải chuẩn bị thật kỹ lưỡng mới được..."
"Vâng, phu quân..."
Triệu Minh Anh gật đầu.
Chợt vào lúc này, Lý tổng quản bước vào đại điện.
"Chưởng môn, có Tạ thành chủ đến bái phỏng!"
"Tạ Ứng Thành sao đột nhiên lại đến Thương Sơn phái ta?"
Vương Nhất Tự ngốc trệ, hỏi trống không.
"Vậy bọn thiếp lui ra trước!"
Trương Tố Tố nhỏ nhẹ nói, sau đó đứng lên cùng các tỷ muội rời khỏi Đại điện.
"Lý tổng quản, phiền ngươi mời Tạ thành chủ vào đây!"
"Vâng!"
Khoảng hai, ba phút sau Tạ Ứng Thành bước vào.
"Vương chưởng môn, đã làm phiền a!"
Tạ Ứng Thành tay ôm quyền nói.
"Tạ thành chủ khách sáo rồi.
Mời ngồi!"
Vương Nhất Tự vui vẻ đáp lại.
"Không biết Tạ thành chủ hôm nay đến Thương Sơn phái là có việc gì a?"
Tạ Ứng Thành ngồi xuống ghế, ngập ngừng vài nhịp sau đó chậm rãi nói.
"Trước tiên Tạ mỗ đến là để chúc mừng Vương chưởng môn và Thương Sơn phái đã ở Anh tài luận võ tranh được quán quân cả hai bảng a!
Chuyện này là một chuyện kinh hỉ cực kỳ lớn, không chỉ với cá nhân Tạ mỗ mà còn là với toàn thể dân chúng Hàn Vân thành a!"
"Đa tạ Tạ thành chủ!
Thương Sơn phái toạ lạc tại Hàn Vân thành, là người dân của Hàn Vân thành, Thương Sơn phái phải cố gắng để làm vẻ vang Hàn Vân thành, điều này cũng là chuyện thường tình a!"
Vương Nhất Tự nhấp một ngụm trà, từ tốn hỏi.
"Vậy còn việc chính hôm nay Tạ thành chủ đích thân đến đây là...?"
Tạ Ứng Thành trầm ngâm, liền nhấp một ngụm trà, sau đó nói.
"Chẳng giấu gì Vương chưởng môn, Tạ mỗ hôm nay đến đây chính là muốn...cầu cứu Thương Sơn phái..."
"Cầu cứu Thương Sơn phái?"
Vương Nhất Tự khẽ nhíu mày.
"Đúng là vậy..."
"Tạ thành chủ có thể nói rõ hơn cho bản toạ được biết được không?"
"Không biết Vương chưởng môn có từng nghe qua Hoàng Thiên chiến trường hay chưa?"
"Hoàng Thiên chiến trường?
Bản toạ chưa từng nghe qua..."
Tạ Ứng Thành gương mặt hiển hiện lên khắc khổ, kể.
"Hoàng Thiên chiến trường là một đại lục rộng lớn do Thiên giới tạo ra.
Cứ hai trăm năm tất cả đại lục ở Hạ giới sẽ tiến hành gia nhập Huyền Thiên đại lục, tham gia chiến trường tranh giành tài nguyên, lãnh thổ..."
Ngưng lại một chút, Tạ Ứng Thành lại nói tiếp.
"Tại Hoàng Thiên đại lục không giới hạn chém giết, kẻ mạnh chà đạp, cướp của kẻ yếu hơn..."
"...."
Vương Nhất Tự.
"Tinh Không Đại lục đã được chọn tham gia Hoàng Thiên chiến trường lần này.
Mỗi quận sẽ cử ra một đến hai môn phái, tông môn mạnh nhất để tham gia.
Ở Thanh Dương quận này...Tạ mỗ... không nhìn được môn phái nào... chỉ có Thương Sơn phái..."
Tạ Ứng Thành chưa nói hết liền bị Vương Nhất Tự ra hiệu ngưng lại.
"Bản toạ đã hiểu ý của Tạ thành chủ!
Tạ thành chủ là muốn Thương Sơn phái đại diện Thanh Dương quận tham gia Hoàng Thiên chiến trường lần này đúng chứ?"
Tạ Ứng Thành gật đầu.
"Tạ mỗ hôm nay đến đây chính là có ý này!"
"Vậy nếu như Thương Sơn phái từ chối không tham gia thì sẽ như thế nào?"
"Chuyện này... nếu như Thương Sơn phái từ chối...
Tạ mỗ cũng đành bất lực..."
Vương Nhất Tự lại nhấp một ngụm trà.
"Nghe qua lời nói của Tạ thành chủ, bản toạ đoán là không phải Tạ thành chủ không nhìn ra được môn phái nào, mà là không môn phái nào đồng ý tham gia, Thương Sơn phái là lựa chọn cuối cùng của Tạ thành chủ, bản toạ nói đúng chứ?"
"Vương chưởng môn xin đừng hiểu lầm...Tạ mỗ..."
Tạ Ứng Thành lau mồ hôi trên trán.
"Bản toạ còn có một câu muốn hỏi Tạ thành chủ!"
"Vương chưởng môn xin cứ hỏi..."
"Nếu như Thanh Dương quận không có môn phái nào tham gia thì sẽ như thế nào?"
"Nếu... nếu như không có môn phái nào tham gia...Thanh...Thanh Dương quận...sẽ bị phế...và sẽ nhận sự trừng phạt từ... từ Thiên giới..."
"Ra vậy..."
Vương Nhất Tự gật đầu thông suốt.
"Nói như vậy thì dù chọn tham gia hoặc không tham gia thì kết cục vẫn như nhau..."
"Vương chưởng môn.... ý người thế nào...?"
Vương Nhất Tự ngón tay day day thái dương.
"Hoàng Thiên chiến trường là nơi tập hợp những môn phái, tông môn mạnh nhất của các quận, các Đại lục... Thương Sơn phái chỉ là Thất lưu môn phái...e là..."
"Vương chưởng môn..."
"Tạ thành chủ, khi nào thì Hoàng Thiên chiến trường bắt đầu?"
"Là vào tháng sau!
Vương chưởng môn là đồng ý tham gia a?"
"Không!
Bản toạ cần thời gian suy nghĩ về chuyện này!
Tạ thành chủ có thể cho bản toạ ba ngày không?
Ba ngày sau bản toạ sẽ có câu trả lời!".