Chereads / Kẻ chuyển sinh cuối cùng / Chapter 319 - Chương 319: Buông bỏ.

Chapter 319 - Chương 319: Buông bỏ.

Chương 319: Buông bỏ.

Đùng!

Ầm...ầm... ầm....

Phừng... phừng...!

Lại một vụ nổ lớn, nhưng lần này vụ nổ nổ ra ngay chổ đám người Seichi, đó là kết quả sau khi Lilith phóng một hoả cầu khổng lồ về phía đám quái vật trước mặt.

Bụi đất, khói đen bốc lên ngùn ngụt.

Bọn quái vật trúng phải hoả cầu toàn thân bốc cháy, kêu rống lên thảm thiết.

Bên trong đám khói đen dày đặc, gương mặt Lilith khẽ hiện lên mệt nhọc, cô đã dồn rất nhiều sức vào đòn tấn công vừa rồi.

Nhưng những con quái bị hoả cầu đốt cháy rất nhanh đã phục hồi trở lại.

Đám quái vật trở nên hung hăng hơn, bọn chúng rống lên một cách phẫn nộ, chỉ chờ ả thánh hiệp sĩ ra lệnh, chúng sẽ lao vào xé xác đám người nhỏ bé kia.

Phía bên trên, ả thánh hiệp sĩ liếc ánh mắt khinh thường xuống phía dưới.

Ả hừ lạnh một cái.

"Muốn đột phá vòng vây sao?

Đúng là đang nằm..."

Keng!

Ả ta còn chưa dứt lời thì Argrat thoắt cái đã xuất hiện trước mặt vung thanh đại đao chém ngang tới.

Ả giơ kiếm ra đón đỡ, bị Argrat đẩy lùi ra khá xa, gương mặt hiển hiện lên khó chịu.

"Trong trận chiến nếu ngươi không tập trung thì sẽ nhanh chết lắm đấy!"

Argrat giọng điệu chế giễu nói với ả thánh hiệp sĩ.

"Một con ruồi như ngươi cũng dám ngông cuồng trước mặt ta?

Để ta cho ngươi thấy sự chênh lệch giữa ta và ngươi!"

Ả thánh hiệp sĩ nổi nóng.

Ả ta giơ cao thanh kiếm, một vòng hào quang lập tức bao bọc toàn thân.

Phía sau lưng ả xuất hiện một cặp cánh như là cánh của các thiên thần.

Bộ giáp trên người ả cũng thay đổi, trở nên sáng hơn và kín toàn thân.

Argart khẽ nhíu mày khi nhìn hình dáng chiến đấu của ả thánh hiệp sĩ, dường như cô phát hiện ra một điều gì đó, hai tay cô nắm chặt thanh đại đao.

Ả thánh hiệp sĩ nắm chặt nấm đấm, thanh âm lạnh lẽo phát ra phía sau mũ giáp che kín gương mặt.

"Giết sạch bọn chúng!"

Ả ta ra lệnh cho đám quái vật bên dưới.

Đám quái vật nhận mệnh lệnh, rống lên từng hồi, điên cuồng lao vào đám bụi đất.

Ả thánh hiệp sĩ cũng thủ thế chuẩn bị lao vào Argrat, nhưng ả chợt khựng lại, gương mặt ả hiện lên khó hiểu.

Lúc này Argrat chợt buông thõng tay, thanh đại đao biến mất vào hư vô, khoé miệng cô hiện lên một nụ cười gian xảo.

"Lần sau gặp lại ta sẽ cho ngươi chết một cách rất là đau đớn!

Tạm biệt!"

Argrat nói với ả thánh hiệp sĩ, liền sau đó hình bóng cô tan vào hư vô.

Phía dưới, đám quái vật cũng ngơ ngác khi không thấy đám người Seichi đâu cả.

"Cái quái...?!"

Ả thánh hiệp sĩ đôi mắt giận dữ bất lực nhìn Argrat biến mất, liền sau đó ả ra lệnh cho đội quân quái vật.

"Tản ra!

Tìm và giết bọn chúng cho ta!"

Thanh âm của ả chứa đựng giận dữ cùng bực tức.

Đám quái vật trực hành động theo lệnh ả thánh hiệp sĩ thì liền lập tức đứng hình lại bởi giọng nói của tên hắc hiệp sĩ bất chợt vang lên.

"Không cần bận tâm đến lũ chuột đó, cứ tiếp tục công việc của các ngươi!"

"Kermick sama, tên đó có thể là tên cuối cùng trong danh sách..."

"Tên đó ngươi không cần phải bận tâm đến nữa, tiếp tục công việc của ngươi ở đây là được!"

Tên hắc hiệp sĩ âm trầm nói.

"Nhưng mà..."

"Nhưng mà...?"

Tên hắc hiệp sĩ gằn giọng hỏi.

Ả thánh hiệp sĩ thân thể khẽ run lên khi cảm nhận được sát khí trong câu hỏi của tên hắc hiệp sĩ, ả lập tức quỳ rạp xuống, điệu bộ khẩn trương.

"Thuộc hạ...tuân lệnh!".

Hộc hộc....

Seichi cùng những người bạn gái thở ra mệt nhọc.

Cả đám khi nãy lợi dụng lúc Lilith gây ra vụ nổ hòng che mắt ả thánh hiệp sĩ cùng đám quái vật liền nhanh chóng leo xuống đường cống ngầm, tức tốc di chuyển.

Sau một hồi, cả đám đã đi được khá xa.

Họ dừng lại ở một chỗ khô ráo.

Sakura quay lại phía sau, cô nheo mắt cố gắng nhìn vào trong bóng tối của đường cống thoát nước.

"Bọn... bọn chúng hình như không đuổi theo chúng ta..."

Cả đám thở ra nhẹ nhõm sau đó ngồi bệt xuống đất.

"Seichi kun, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?"

Yuri hỏi.

"Chúng ta cần phải ra khỏi đây trước đã, sau đó tìm Akami và thư ký Lee..."

Seichi nhíu mày đáp.

"Nhưng chúng ta làm sao tìm được hai người bọn họ...?"

Hahari chán nản hỏi.

"Seichi, anh có thấy số lượng của bọn quái vật không vậy?

Với số lượng đó, chúng ta mà trở lại trên kia thì..."

Kazari ngập ngừng lên tiếng.

"Số lượng không quan trọng, cái quan trọng là bọn chúng đến từ đâu...

Và rốt cuộc thì...đang có chuyện quái quỷ gì xảy ra vậy...?"

Sakura âm trầm lên tiếng.

"Chúng là đội quân xâm lược..."

Seichi nghiêm túc đáp lời Sakura.

"Đội quân..."

Hahari.

"...xâm lược...?"

Yoshimoto.

"Cậu biết bọn chúng sao?"

Sakura nhíu mày thắc mắc.

Seichi gật đầu.

"Tớ cũng không biết nhiều về chúng...

Chỉ biết là bọn chúng vốn thuộc về một thế giới khác..."

"Một... một thế giới khác...?!!"

Cả Hahari, Yoshimoto và Kazari cùng đồng thanh, ánh mắt đầy sự hoang mang nhìn vào Seichi.

Seichi định nói thêm gì đó thì bất chợt giật mình.

Một vòng tròn trận pháp bỗng dưng xuất hiện dưới chân cả bọn.

"Cái quái...?!!"

Xoẹt....!

Vòng tròn trận pháp lập tức lóe sáng lên trước sự hoang mang cùng lo sợ của cả nhóm người, tất cả chỉ trong chớp mắt liền biến mất vào hư không.

Cùng lúc đó, ở một chỗ khác phía trên mặt đất.

Bang!

Bang!

Bang!

Lee MinYing nấp phía sau một tảng bê tông lớn của một toà nhà đã đổ sập vì vụ nổ, gương mặt cô nhăn nhó khó khăn, cô chĩa súng bắn liên tục vào đám quái vật nhưng đạn không hề gây ra chút tổn thất nào dù là nhỏ nhất cho bọn chúng càng không thể khiến cho bọn chúng chững lại.

Akami nép sau lưng Lee MinYing, gương mặt cậu lúc này xanh rờn vì sợ hãi khi đám quái vật khát máu đang tiến lại gần chỗ của cả hai.

Cả hai người sau khi tách ra khỏi nhóm Seichi thì không lâu sau đó đã bị đám quái vật bao vây, cả hai cố gắng tìm cách thoát thân, tìm cách trốn tránh khỏi đám quái vật khổng lồ không biết từ đâu xuất hiện, cuối cùng bị đám quái vật vây hãm tại chỗ này, không thể nào tiếp tục di chuyển được nữa.

"Chị Lee...em xin lỗi...vì đã kéo chị vào...rắc rối..."

Akami nói với Lee MinYing bằng một giọng điệu hối lỗi, ánh mắt cậu dán chặt vào vết thương trên vai phải của Lee MinYing vẫn còn đang chảy máu.

Lee MinYing, sau khi Akami bất ngờ tách ra khỏi nhóm, theo lời Seichi, cô lập tức đuổi theo cậu ấy.

Bằng khả năng phán đoán của bản thân, cho dù là xung quanh có bị đám bụi đất mịt mù che mất tầm nhìn, nhưng chẳng mấy chốc Lee MinYing đã bắt kịp được Akami, và khi đó Akami đang bị một con quái vật trông như một con thằn lằn khổng lồ tấn công.

Lee MinYing không suy nghĩ nhiều, lập tức lao tới đẩy Akami ra, kịp thời cứu Akami một mạng trước móng vuốt sắc nhọn của con thằn lằn, nhưng mà bản thân cô cũng lãnh trọn một cú cào từ con thằn lằn kém chút nữa thì cánh tay phải đã không còn.

"Có tỏ ra hối hận vào lúc này thì cũng không ích gì, chi bằng hãy nghĩ cách để có thể thoát khỏi tình huống này trước đã..."

Lee MinYing ánh mắt vẫn dán chặt vào đám quái vật phía trước, ngón tay liên tục bấm cò súng, lạnh lùng đáp lại lời Akami.

Lee MinYing khi vừa tròn mười tám tuổi cô đã quyết định nhập ngũ, và với trực giác nhạy bén, tư duy sắc xảo, khả năng học hỏi rất nhanh, cùng với sự cố gắng kiên trì hơn hết thảy những người cùng trang lứa, chỉ vỏn vẹn chưa đầy hai năm sau đó cô đã chính thức gia nhập lực lượng đặc nhiệm đặc biệt của Hàn Quốc chuyên xử lý những tình huống khẩn cấp có nguy cơ đe dọa đến quốc gia, nếu như gia đình cô không gặp phải tai nạn đáng tiếc thì có lẽ Lee MinYing bây giờ đã trở thành một sĩ quan cấp cao của quân đội Hàn Quốc.

Sau cái chết của cha mẹ, Lee MinYing đã quyết định xuất ngũ, toàn tâm toàn ý lao vào cuộc sống mưu sinh để có thể kiếm được tiền, thật nhiều tiền, để có thể lo được cho đứa em trai của cô có được một cuộc sống đầy đủ khi thiếu vắng đi tình yêu thương của cha mẹ.

Mục đích Lee MinYing đến Nhật Bản cũng không ngoài mục tiêu kiếm tiền mà bản thân cô đề ra, cũng một phần do cô thích văn hóa Nhật Bản thích cách sống của người Nhật, cũng một phần là do cô không muốn ở lại Hàn Quốc, nơi mà những ký ức đau thương về gia đình vẫn luôn ám ảnh cô.

Dự định của Lee MinYing chính là đón em trai qua Nhật cùng sống với cô khi cô đã đủ điều kiện.

Và, cuộc gặp gỡ với Seichi đã đẩy nhanh quá trình đó của Lee MinYing.

Nhưng mà bây giờ thì mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn!

Lee MinYing, cô không biết rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra, những với tư duy nhạy bén của mình thì cô có thể đoán biết được, rằng toàn bộ Tokyo đã hoàn toàn sụp đổ, và, không còn một ai sống sót trước vụ nổ kinh hoàng vừa xảy ra kia, cũng như không có bất kì một ai còn có thể sống sót được trước sự càn quét hung tợn của đám quái vật khát máu kia, kể cả là em trai của cô.

Lòng cô lúc này đau thắt từng cơn.

Đau đến nỗi vết thương trên vai cũng không là gì cả!

Nhưng mà cô không cho phép bản thân thể hiện nổi đau đó ra bên ngoài.

Nếu như Lee MinYing từ bỏ tất cả vào lúc này, thì mối thù của em trai sẽ thế nào đây?

Không!

Cô sẽ không từ bỏ, cô sẽ làm tất cả mọi thứ để có thể giết được đám quái vật khốn kiếp kia để trả thù cho em trai, dù chỉ giết được một con trong số chúng cũng là quá đủ!

Nhưng mà...

Cắc!

Một âm thanh không hề dễ chịu một chút nào bất chợt vang lên.

Đôi mắt Lee MinYing ngưng trọng nhìn khẩu súng trên tay.

"Chị Lee...?"

"Tôi hết đạn rồi..."

Lee MinYing âm trầm đáp lại lời Akami.

"Chúng ta...

Không lẽ...

Phải chết ở đây sao...?"

Akami toàn thân run lên.

"Dù có chết thì đã sao?"

Lee MinYing vẫn lạnh lùng như mọi khi, cô ném khẩu súng xuống đất, quay lưng lại với đám quái vật đang mỗi lúc mỗi tiến lại gần hơn, lưng cô tựa vào khối bê tông như muốn buông xuôi.

Bây giờ đạn cũng không còn thì lấy gì mà trả thù được cơ chứ?

"Gia đình cậu đã mất, em trai tôi cũng đã không còn...

Còn gì để mà luyến tiếc nữa đâu chứ?"

"Chị nói đúng..."

Akami trấn tĩnh lại sau câu nói của Lee MinYing.

"Cả em và chị đã không còn gì để luyến tiếc nữa rồi..."

Cậu ngồi xuống bên cạnh Lee MinYing, ngước mặt nhìn lên bầu trời tối sầm với sấm chớp giật liên hồi, nước mắt cậu trực chảy ra.

Rầm rập...

Rầm rập...

Rầm rập...

Tiếng bước chân của lũ quái vật càng lúc càng tiến lại gần hơn.

Cả hai nhắm mắt lại, chấp nhận số phận, chờ đợi cái chết ập đến.

Nhưng ngay trong lúc Lee MinYing cùng Akami buông bỏ thì bất chợt một vòng sáng triệu hồi xuất hiện dưới chân cả hai.

Liền ngay tức khắc, cả hai người biến mất vào hư vô.