Chương 315: Cuộc tấn công bất ngờ.
Trường trung học Takamida.
Ngày hôm sau.
Nhóm Seichi vẫn như thường lệ, ngồi ăn trưa ở phía sau khuôn viên của trường.
"Seichi kun, anh đọc tin tức này xem!"
Yuri đưa điện thoại của mình cho Seichi.
"...theo thanh tra Kakuro, tổ điều tra số 2, trực thuộc Sở cảnh sát trung tâm Tokyo, cho biết: kẻ sát nhân gây án liên hoàn gần đây tại Khu thể thao phức hợp trung tâm Tokyo đã được tìm thấy chết cháy trong khu vực hồ bơi của Khu thể thao..."
"Có thể giải quyết êm thấm là tốt!"
Seichi gật gù.
"Seichi này, tớ có một thắc mắc muốn hỏi cậu..."
Akami lên tiếng.
"Chuyện gì?"
"Cậu rốt cuộc có phải là Seichi mà tớ quen lúc trước không vậy?"
Akami nhìn Seichi bằng ánh mắt ngờ vực.
"Sao tự dưng cậu lại hỏi thế?"
Seihi ngốc trệ hỏi ngược lại Akami.
"Còn không phải sao?
Trước đây cậu chỉ là một đứa nhát gan, chẳng hề có một ưu điểm gì cả!
Nhưng từ lúc Yuri san xuất hiện, cậu liền thay đổi hoàn toàn.
Đến ngay cả ác linh còn có thể tiêu diệt được....
Làm sao mà tớ không thể nghi ngờ cho được?"
"...."
Seichi.
"Seichi kun chỉ là trước đây không muốn thể hiện ra mà thôi.
Thật ra anh ấy rất giỏi đấy!"
Yuri ngồi cạnh Seichi liền lên tiếng nói đỡ.
"Thật vậy à?"
Akami khoé miệng hơi giật nhìn qua Yuri.
"Ừm..."
Yuri mỉm cười gật đầu.
"Nhưng nó cũng quá là vô lý...tớ thật không thể hiểu được..."
Akami ngập ngừng.
"Akami, đến một lúc thích hợp, tớ sẽ nói cho cậu biết mọi chuyện...
Chỉ là bây giờ còn quá sớm để mà giải thích cho cậu hiểu..."
Seichi nói.
"...."
Akami.
"Nhưng mà em cảm thấy đối với chuyện về ác linh, anh rất là có hứng thú...chỉ cần chổ nào có mặt bọn chúng là anh đều muốn đến đó, dù có gặp phải nguy hiểm...tại sao thế?"
Hahari lên tiếng hỏi.
"Vì anh không muốn ai phải mất mạng vì bọn chúng!
Tiêu diệt bọn chúng chẳng phải là tốt sao?"
"Vậy anh lấy đâu ra cái thứ sức mạnh kia vậy?
Ngay cả đến một thầy trừ tà lâu năm cũng không mạnh vô lý như anh được..."
Kazari tò mò.
"Đây là bí mật!"
[Là bí mật không thể bật mí hay sao?]
Yoshimoto.
"Là bí mật gì mà không thể nói cho bọn em nghe chứ?"
Hahari nghiêng đầu hỏi.
"Đã là bí mật thì sao lại nói ra được chứ?"
Seichi thản nhiên đáp lại.
"..."
Cả bọn.
Vù...vù...vù...
Nhóm Seichi còn đang mãi ngồi nói chuyện thì chợt bầu trời nổi lên gió mạnh, mây đen kéo tới ngùn ngụt.
Cả đám ngơ ngác ngước nhìn lên bầu trời.
"Kỳ lạ...
Đây đang là tháng hai, làm sao lại có mưa cơ chứ?"
Akami ngốc trệ nhìn lên trời hỏi trống không.
"Nhanh, thu dọn rồi vào trường thôi!"
Kazari giục cả đám.
Seichi đứng lên, ánh mắt ngưng trọng vẫn dán chặt vào những đám mây đen cuồn cuộn phía trên.
Chẳng mấy chốc bầu trời bỗng tối sầm lại, gió càng lúc càng rít mạnh hơn đến nỗi những thân cây trồng xung quanh khuôn viên trường tựa như có thể bị bật gốc lên bất cứ lúc nào.
"Đám mây này...không đơn giản..."
Seichi nhíu mày nói.
"Ý anh là sao?
Trời chỉ là chuẩn bị mưa thôi mà?"
Hahari thắc mắc.
"Anh cũng không rõ...
Chỉ cảm thấy có gì đó không ổn mà thôi..."
"Seichi, có phải cậu đánh nhau với ác linh nhiều quá sinh ra hoang tưởng rồi không vậy?"
Akami hỏi.
"Hừm...hy vọng linh cảm của tớ là sai..."
Seichi gương mặt âm trầm, bước nhanh theo cả bọn vào bên trong dãy lớp học.
Linh cảm của Seichi không giống như những người khác, đó là một kỹ năng có thể cảnh báo được những tình huống nguy hiểm sắp sửa ập đến, và lần này linh cảm không hề sai, một chuyện kinh khủng đe dọa toàn bộ Nhật Bản sắp xảy ra.
Cùng lúc đó, tại biệt thự nhà Seichi.
"Tiểu thư Sakura, mời dùng trà!"
Một người hầu bưng trà lên sân thượng.
"Cảm ơn chị..."
"Sakura, em đang nghĩ gì đấy?"
Lee MinYing ngồi đối diện với Sakura, hỏi.
"Em đang nghĩ về Seichi kun..."
"Ồ...?"
Lee MinYing giọng điệu không khỏi ngạc nhiên.
"Cậu chủ đúng là số đào hoa nhỉ?
Đã có bốn người bạn gái, bây giờ đến Sakura san cũng để ý đến..."
"Không!
Không phải thế!
Chị đừng hiểu lầm!"
Sakura đỏ mặt, vội xua xua tay, giọng khẩn trương.
"Em là đang nghĩ về cái sức mạnh mà Seichi sở hữu, nó quá là vô lý..."
"Ừm..."
Lee MinYing nâng tách trà lên.
"Chị không thấy thắc mắc hay sao?
Về Seichi ấy!"
"Cũng có!
Nhưng tôi không để ý nhiều!
Công việc của tôi là quản gia cho cậu ấy.
Ngờ vực chủ nhân của mình là một việc mà quản gia không được phép làm.
Và chưa kể cậu ấy đã cứu mạng tôi lần trước..."
Lee MinYing chậm rãi đáp lại câu hỏi của Sakura.
Sakura hai tay chạm vào tách trà trên bàn nhưng không có dự định cầm lên, cô ngẫm nghĩ trong khoảnh khắc, sau đó nói.
"Em là pháp sư, cũng quen biết rất nhiều thầy trừ tà ở khắp Nhật Bản.
Và em chưa từng thấy bất cứ ai tiêu diệt ác linh theo cái cách mà Seichi làm cả...
Hơn nữa...
Hai nữ ác quỷ do Seichi triệu hồi ra, em chắc chắn hai kẻ đó không phải chỉ là một triệu hồi bình thường..."
Lee MinYing gật đầu đồng ý với Sakura.
"Đúng là hai kẻ đó... không hề bình thường một chút nào... nhưng mà..."
Ầm...
Ầm....
Lee MinYing còn chưa nói hết câu thì bầu trời phía trên bỗng dưng tối sầm lại.
Cả Sakura và Lee MinYing khựng lại cùng ngước nhìn lên.
Vừa mới chốc đó mà thời tiết đã thay đổi một cách chóng mặt.
Tầng tầng lớp lớp mây đen ùn ùn kéo đến che kín cả bầu trời, gió cũng bất ngờ thổi mạnh, tựa như là một cơn bão chuẩn bị xuất hiện.
Sakura nhíu mày, gương mặt đăm chiêu.
"Đám mây đen này....có gì đó rất bất thường..."
"Bất thường?
Chỉ là sắp mưa thôi mà?"
Lee MinYing ngốc trệ hỏi.
Sakura bỗng nhiên đứng bật dậy sau khi nhận ra được gì đó.
"Chị Lee, nhanh, mau đi lấy xe!
Chúng ta phải đến đón nhóm Seichi càng nhanh càng tốt!"
Sakura hốt hoảng nói.
"Từ..từ...đã...
Rốt cuộc là có chuyện gì?
Sao em lại gấp gáp như vậy?"
Lee MinYing ngạc nhiên hỏi.
"Em không có thời gian mà giải thích!
Phải nhanh lên!"
Sakura vội vã chạy xuống dưới.
Lee MinYing ngốc trệ nhìn theo bóng lưng Sakura, sau đó cũng vội vàng đi theo.
Vù...vù....
Ầm....ầm....
Bầu trời mây đen càng ngày càng dày đặt, che mất cả mặt trời, sấm chớp cũng giật liên hồi.
Đang là ban ngày nhưng lại như là ban đêm.
Và chuyện này không chỉ xảy ra ở Tokyo, mà là toàn bộ Nhật Bản.
Rất nhanh sau đó, trên tất cả mạng truyền thông đều đăng tải về đám mây đen kì lạ bất chợt xuất hiện che phủ toàn bộ Nhật Bản.
Các nhà khoa học, khí tượng học cũng không thể giải thích được tình huống xảy ra.
Không ai biết tại sao lại bất ngờ xảy ra hiện tượng này.
Có người hoang mang cũng có người sợ hãi, cũng có người vẫn vô tư như không hề xảy ra chuyện gì.
Và cũng không phải chờ lâu, tất cả người dân Nhật Bản đã được biết lý do đám mây đen kia xuất hiện.
Sấm chớt giật liên hồi, bầu trời tựa như nứt ra.
Trên bầu trời thành phố Tokyo đột nhiên xuất hiện một cổng không gian đen ngòm khổng lồ, đường kính phải hơn hai mươi thước.
Người dân trong thành phố cả thảy đều ngốc trệ ngước nhìn lên bầu trời.
Không ai biết thứ đó là gì, cũng không ai biết lý do tại sao nó lại xuất hiện.
Mọi người chỉ đứng đó, ngẫn ngơ nhìn...
Trường Takamida.
"Cái...cái gì xuất hiện trên bầu trời...thế kia...?"
"Người ngoài hành tinh xuất hiện sao?"
"Đây...đây là...tận thế...tận thế đến rồi..."
"Nhanh!
Nhanh rời khỏi trường thôi!!"
"Đúng vậy!
Không nên ở lại trường...
Chúng ta mau rời khỏi đây thôi!!"
"Mau trở về nhà!!"
"Nhanh còn kịp..."
Cả trường bắt đầu nháo nhào lên.
Học sinh, giáo viên, tất cả những người có mặt ở trường chen chúc, hỗn loạn như một bầy ong vỡ tổ nhanh chóng túa ra khỏi trường.
"Seichi kun, chúng ta nên làm gì đây?
Em có cảm giác không tốt về chuyện này"
Yuri đứng cạnh Seichi giọng đầy lo lắng.
Seichi gương mặt hiện lên nhăn nhó, đăm chiêu nhìn cảnh tượng phía trên bầu trời, cậu tựa như không nghe thấy Yuri.
"Seichi kun....?"
Hahari gọi.
"Đi!
Chúng ta cũng mau chóng rời khỏi đây!
Đi thôi!"
Seichi sau vài khắc miên man nghĩ ngợi liền nói với cả bọn.
Lập tức sau đó cả nhóm cùng chạy ra cổng trường.
Két!....
Đúng ngay lúc này Lee MinYing và Sakura cũng vừa tới.
Hai người vội vàng xuống xe, chạy đến chổ nhóm Seichi.
"Cậu chủ..."
"Seichi kun, nhanh lên!
Chúng ta phải rời khỏi đây ngay!"
Sakura hối thúc.
"Tất cả mọi người mau lên xe!"
Chiếc xe liền lập tức lăn bánh rời khỏi trường Takamida.
Phía trên cao, gió giật dữ dội, sấm chớp đánh liên hồi, những đám mây đen cuồn cuộn xoáy quay cổng không gian khổng lồ, cánh cổng không gian dường như đang tích tụ một luồng năng lượng cực lớn chuẩn bị phóng thích ra.
"Cậu chủ, chúng ta đi đâu đây?"
Lee MinYing ánh mắt tập trung, vừa lái xe né tránh đoàn người hỗn loạn bên ngoài vừa lên tiếng hỏi.
"Đến nhà Akami, đón mẹ cậu ấy!
Sau đó đến nhà Yoshimoto!"
Seichi nghiêm túc đáp.
Lee MinYing liền lập tức chân nhấn mạnh ga, phóng đi.
Nhưng chưa đi được bao xa thì trên trời liền có một luồng ánh sáng khổng lồ được phóng thích ra từ cổng không gian.
"Thư ký Lee, nhanh, phóng xe xuống chổ kia, nhanh!"
Seichi cảm nhận được nguy hiểm cận kề, lông trên người cậu dựng đứng cả lên, vội vã nói với Lee MinYing.
Lee MinYing phản ứng rất nhanh trước lời nói của Seichi, cô liền xoay vô lăng, chân đạp ga, chuyển hướng đột ngột.
Chiếc xe sau đó lao nhanh xuống ga tàu điện ngầm.
Xẹt...xẹt...xẹt...
Đùng!
Ầm...
Ầm....
Luồng ánh sáng màu đen, màu của cái chết, từ cánh cổng không gian chạm xuống mặt đất gây ra một dư chấn dữ dội kinh khủng, một vụ nổ long trời lở đất, hệt như một loạt quả bom nguyên tử cùng một lúc phát nổ.
Tất cả những ngôi nhà xung quanh, tất cả những ai có mặt ở đó tại thời điểm đó đều bị thổi bay trong nháy mắt.
Luồng sóng xung kích của vụ nổ lan ra rất nhanh.
Sóng xung kích lan đến đâu, mọi thứ đều bị cuốn phăng, quét sạch đến đấy.
Vụ nổ dữ dội ấy tạo ra một cái hố khổng lồ sâu hun hút không thấy đáy, đường kính phải hơn hai mươi thước ngay giữa trung tâm Tokyo.
Rầm rập....
Rầm rập...
Và từ bên dưới cái hố khổng lồ đó một thứ gì đó với số lượng rất rất nhiều từ từ bò lên phía trên.