Chương 307: Bắt đầu.
Seichi, Sakura, Lee MinYing và thanh tra Kankuro bước qua cổng đi vào khu thể thao phức hợp trung tâm Tokyo.
Đây là khu thể thao phức hợp lớn nhất ở Tokyo, gồm một dãy nhà ba tầng với hơn ba mươi phòng tập và khu vực hồ bơi với một hồ bơi mười làn chiều dài hơn trăm thước.
Seichi triển khai ra Vùng đất của Hoàng đế, vừa đi vừa cảnh giác chú ý xung quanh.
Đám người bước vào sảnh của khu thể thao.
Bầu không khí bên trong có hơi u ám, ngột ngạt.
Nhưng ngoài cái cảm giác rùng rợn khiến người ta rợn tóc gáy vào ban đêm ra thì Seichi không cảm nhận được gì cả.
"Kì lạ...tớ chả cảm thấy được gì cả..."
Seichi nhíu mày nói với Sakura.
"Đúng là thế, khi đứng bên ngoài, tôi có một cảm giác rất giống với chung cư Sosutami, nhưng khi bước vào đây, cái cảm giác đó liền biến mất..."
Sakura ngó nghiêng xung quanh, đáp.
Thanh tra Kankuro đi phía sau, im lặng quan sát hai đứa nhóc chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi, trong lòng không khỏi hiện lên những thắc mắc.
Ông cũng không biết tại sao bản thân lại ở đây lúc này, tại sao lại đồng ý với Lee MinYing cho hai đứa nhóc này bước vô hiện trường vụ án.
Thanh tra Kankuro đã làm cảnh sát ở Sở cảnh sát trung tâm Tokyo hơn hai mươi năm, loại người nào cũng đã từng gặp qua, và trong cuộc nói chuyện với Lee MinYing ngày hôm nay, ông cảm nhận được rằng Lee MinYing không phải là đang bịa chuyện để trêu chọc cảnh sát, mà Lee MinYing thật sự nghiêm túc trong từng câu từng chữ.
Ông có một linh cảm, nó nói với ông rằng lời của Lee MinYing nói là thật.
Và ông đang thử tin vào linh cảm đó!
"Cậu chủ, có thể là do vật kia chăng?"
Lee MinYing chỉ tay vào chổ bán vé.
Phía trong quầy vé, có bày một chổ thờ cúng, bên trong là một bức tượng Phật.
Seichi cùng Sakura nhíu mày nhìn theo hướng ngón tay của Lee MinYing.
"Có thể là do bức tượng Phật kia đã áp chế đi tà khí của ác linh, vì thế mà chúng ta không thể cảm nhận được..."
Seichi tay nâng cằm suy đoán.
"Chắc chắn là vậy!"
Sakura gật đầu khẳng định.
"Ác linh hay bất cứ hồn ma nào thì cũng đều toát ra âm khí nặng nề, còn chỗ thờ cúng thần linh lại là tỏa ra dương khí...
Từ trước đến nay thần linh luôn áp chế ma quỷ.
Vì thế mà âm khí của ác linh sẽ tiêu tán ngay lập tức nếu như nó đến quá gần nơi thờ cúng..."
Sakura giải thích.
Cả đám người cũng không chú ý gì nhiều, liền bỏ qua tầng trệt, đi lên trên tầng hai.
Nhưng khi vừa bước chân lên hành lang tầng hai, một luồng gió lạnh lẽo âm u bất chợt thổi đến khiến cho cả bọn rùng mình.
Luồng gió này, Seichi và Sakura có thể cảm nhận được rõ ràng sự tà ác ẩn bên trong đó.
"Sakura...cậu nhận ra được chứ...?"
Seichi ánh mắt ngưng trọng, hỏi.
Sakura khẽ gật đầu, thái độ tỏ ra khá căng thẳng.
"Ừm...tôi có thể nhận ra khá rõ ràng..."
Ánh mắt Sakura tập trung cao độ quan sát hành lang phía trước mặt.
Thanh tra Kankuro đứng phía sau Seichi và Sakura thái độ khó hiểu liền lên tiếng hỏi.
"Hai cô cậu làm sao đấy?
Sao lại không đi tiếp?"
"Không có gì..."
Chúng ta tiếp tục đi thôi!"
Seichi thanh âm chùng xuống, đáp lời ngài thanh tra.
"Đi thôi..."
Cả đám người bước đến căn phòng cuối cùng của dãy hành lang tầng hai.
"Đây là phòng thay đồ của vận động viên đội tuyển thành phố..."
Thanh tra Kankuro nói.
"Chúng tôi đã kiểm tra mấy lần rồi, không có gì bên trong cả..."
Tuy nghe ông Kankuro nói vậy, nhưng Seichi vẫn mở cửa bước vào.
Bên trong phòng thay đồ là hai dãy ghế dài, nằm song song với nhau.
Bức tường ba bên được bố trí các tủ sắt cá nhân liền kề nhau.
Giống như những gì ngài thanh tra vừa nói, căn phòng này hoàn toàn không có gì cả, hoàn toàn trồng rỗng.
Tất cả tủ đều khóa ổ khóa ngoài.
Nhưng Seichi để ý kỹ thì có một tủ không hề có ổ khóa.
Seichi bước đến chổ cái tủ sắt nằm cuối cùng phía bên trái.
"Ngài thanh tra, cảnh sát có kiểm tra bên trong tất cả những cái tủ này không?"
Thanh tra Kankuro lắc đầu.
"Không, những cái tủ này đều khóa ngoài, chìa khóa thì nằm ở quầy bán vé.
Với lại, theo lời nhân viên ở đây, những vận động viên và khách đến khu thể thao đều chọn thay đồ ở phòng thay đồ tầng trệt, rất ít ai lên đây..."
Seichi dừng lại trước cái tủ, tay cậu từ từ mở cửa ra.
Cả đám người đứng phía sau tò mò nhìn vào bên trong.
Chỉ có một con gấu bông vô hại nằm trong đó, hoàn toàn không có gì đáng nghi.
Seichi cầm con gấu lên quan sát thật kỹ, sau đó đặt nó về vị trí cũ, sau đó đóng cửa tủ lại.
"Chúng ta đi đến những phòng khác xem xem..."
Seichi nói với đám người sau đó quay người bước đi.
Cả đám bước ra đến cửa, thì bỗng chốc căn phòng liền vang lên tiếng nói, một âm thanh rùng rợn nhưng lẫn vào trong đó là một chút tinh nghịch như đang giễu cợt đám người.
"Ehehehe...tìm...ta...đi...nào...!"
Đám người khựng lại, đứng hình mất mấy giây khi giọng nói kì lạ ấy cất lên.
Giọng nói này là một giọng nói của một bé gái.
Giọng nói đó phát ra phía sau lưng đám người.
Thanh tra Kankuro liền quay lại, gương mặt hiện lên ngốc trệ, ánh mắt quan sát xung quanh căn phòng.
Căn phòng vẫn vậy, không có bất cứ thứ gì thay đổi cả, ngoại trừ...
Khoan!
Cánh cửa tủ Seichi vừa mới đóng lại khi nãy, bây giờ lại mở toang ra?
Bốn người cùng chạy đến chiếc tủ sắt xem xem.
Con gấu bông đã biến mất?!!
Thanh tra Kankuro hai mắt mở to nhìn vào bên trong chiếc tủ sắt đã trống không điệu bộ hiện lên kinh ngạc không thôi.
"Chuyện gì thế này...?"
Ông vội khom xuống, nhìn phía dưới hai dãy ghế tìm kiếm nhưng bên dưới trống không, hoàn toàn không có gì cả.
Cửa căn phòng vẫn đóng, tất cả các tủ đều khóa ổ khóa ngoài.
Vậy con gấu bông đã biến đi đâu được chứ?
Và ai làm?
Không lẽ nó lại tự biến mất được hay sao chứ?!!
"Seichi kun...bắt đầu rồi..."
Sakura ngập ngừng nói.
"Ừm...
Nếu tờ đoán không lầm thì con gấu bông kia chính là nguồn gốc sức mạnh của con ác linh này...
Chỉ cần tìm được nó, sẽ có thể tiêu diệt được ác linh..."
Seichi âm trầm đáp lại câu nói của Sakura.
"Cậu chủ, vậy chúng ta phải bắt đầu tìm từ đâu đây?"
Lee MinYing hỏi.
"Tất cả mọi ngóc ngách trong khu thể thao này!"
Lee MinYing khoé miệng hơi giật.
"Cậu chủ...đây là khu thể thao phức hợp trung tâm của cả Tokyo... muốn tìm một con gấu bông như thế ở chỗ này... trong một đêm...e là..."
"Chúng ta nhất định phải tìm cho bằng được... nếu không sẽ có thêm nhiều người chết vì con ác linh này..."
Seichi giọng nghiêm túc nói với Lee MinYing.
"Khoan đã, các người đang nói gì vậy?"
Thanh tra Kankuro ngốc trệ chen vào cuộc nói chuyện.
"Chúng tôi đang nói về kẻ đã gây ra tất cả chuyện này..."
Seichi âm trầm nhìn ngài thanh tra.
"Ý cậu nói là...?"
"Tên hung thủ gây ra tất cả những chuyện này...là một con ác linh!"
"Làm sao có thể chứ?
Trên đời này làm gì có ma quỷ?!!"
Thanh tra Kankuro phản bác lại lời nói của Seichi.
Seichi không muốn tốn thời gian giải thích cho ngài thanh tra, liền cùng Kakura quay người bước đi.
Lee MinYing cũng theo sau bọn họ.
"Ngài thanh tra, ngài tin hay không đó là tùy do ngài!
Nhưng nếu như ngài muốn sống sót qua đêm nay, tốt nhất nên bám sát bọn tôi một chút!"
Seichi nói.
"Để tôi xem xem, ma quỷ mà cậu nói rốt cuộc là như nào!"
Thanh tra Kankuro hừ lạnh một tiếng, bước theo sau đám người.
Trong lòng ông vẫn không thể chấp nhận được chuyện ma quỷ giết người.
Ông theo bọn Seichi là để chứng minh điều đó, rằng trên đời này làm gì có tồn tại ma quỷ cơ chứ!
Nhưng mà ngài thanh tra Kankuro không ngờ được rằng, đêm hôm đó là một đêm kinh hoàng nhất trong cuộc đời làm cảnh sát của ông.
Một đêm mà mãi mãi về sau này, ông sẽ run lên bần bật mỗi khi nhớ về nó.