Chereads / Kẻ chuyển sinh cuối cùng / Chapter 302 - Chương 302: Ác linh thật sự xuất hiện.

Chapter 302 - Chương 302: Ác linh thật sự xuất hiện.

Chương 302: Ác linh thật sự xuất hiện.

Seichi đứng phía dưới đối mặt với cả trăm tên thần chết, cậu âm trầm ra lệnh cho đám quỷ triệu hồi.

"Lilith!

Argrat!

Tất cả các ngươi lui lại, bảo vệ đám người phía sau kia!

Bọn này là thể linh hồn, các ngươi không thể giết bọn chúng được..."

Lilith, Argrat và đám ác quỷ tùy tùng cúi đầu, liền sau đó nhảy lui lại chổ đám người phía trong dãy nhà.

Tên thần chết này là một thể linh hồn, những đòn đánh của đám Lilith cho dù có mạnh đến cỡ nào thì cũng sẽ không hề có tác dụng lên hắn.

Nhưng những đòn tấn công của tên thần chết lại là sát thương vật lý.

Điều đó có nghĩa là bọn Lilith vẫn có thể phòng thủ được nếu bị tấn công.

"Vùng đất của Hoàng đế, kích hoạt!"

"Gia tốc, kích hoạt!"

Seichi thi triển ra kỹ năng của mình.

Phía trên, đám thần chết vun vút lao xuống, hướng đến chổ Seichi.

"Lilith, Argrat, hai người sao lại không đến giúp Seichi kun?"

Kazari lo lắng hỏi.

"Bọn ta được lệnh bảo vệ cho các ngươi..."

Argrat âm trầm đáp.

"Nhưng mà...một mình Seichi kun làm sao có thể đánh lại chừng ấy quái vật được chứ?"

Kazari hoang mang.

"Bọn chúng không phải quái vật!"

Lilith lên tiếng xen vào.

"Hả?

Không phải quái vật?

Là sao?"

Kazari ngốc trệ.

"Bọn chúng là dạng sống linh hồn!"

"Ý ngươi là hồn ma sao?"

Lee MinYing nhìn lên trời chỗ đám thần chết đang lao xuống chỗ Seichi, hỏi.

"Có thể gọi như vậy..."

Lilith gật đầu.

"Nhưng hồn ma thì có liên quan gì cơ chứ?"

Kazari.

"Bọn ta chỉ có thể tác động đến những đối thủ dạng thực thể, những đối thủ dạng linh hồn bọn ta không thể làm gì được..."

Lilith giải thích.

"Vậy...vậy là..."

"Chỉ có thể trông chờ vào chủ nhân mà thôi..."

"....."

Kazari, Lee MinYing, ông Tanza gương mặt cùng hiện lên lo lắng không thôi.

"Uy nghiêm của Vua bóng tối, triển khai!"

Seichi hét lớn.

Một luồng uy áp tỏa ra, nhanh chóng bao quanh cả sân.

Nhưng uy áp ấy lại lập tức tan biến.

"Đối phương cấp độ cao hơn chủ nhân, hiệu ứng của kỹ năng Uy nghiêm của Vua bóng tối vô hiệu!"

Hệ thống thông báo.

Seichi nhăn mặt, nhảy lên đối mặt với đám thần chết đang lao xuống.

Cậu vung kiếm chém liên tiếp.

Roạt...roạt...

Chỉ trong giây lát, năm sáu tên Thần chết bị chém cho tan biến đi.

"Nhận được 1000 exp!"

"Nhận được 1000 exp!"

....

Seichi sau khi kích hoạt Gia tốc, khả năng di chuyển đã tăng lên rất nhiều.

Những bước chân của cậu bây giờ có thể nói là đã vượt xa tốc độ của đám thần chết kia.

Keng!

Keng!

Tốc độ của đám thần chết tuy không bằng, nhưng bọn chúng lại áp đảo về số lượng và sức mạnh.

Bọn chúng đồng loạt tấn công, khiến Seichi không thể nghỉ ngơi lấy một nhịp nào.

Ánh mắt, tinh thần Seichi lúc này được đẩy cao hết mức.

Chỉ một giây sơ hở thôi cũng sẽ mất mạng!

Vài phút sau, Seichi dần bị đám thần chết áp đảo, rơi vào thế hạ phong.

Thể lực cậu cũng giảm xuống rất nhanh.

Tuy là đã giết được không ít tên.

Nhưng số lượng còn lại cũng là rất nhiều.

Seichi thi triển "Trị liệu cấp tốc" liên tục để hồi lại thể lực.

Cậu di chuyển khắp sân.

"Nhận được 1000 exp!"

Keng!

Keng!

Trong lúc đó, đám Lilith cũng đang bận rộn với mấy tên thần chết khác.

Đám người lúc này đã lui vào tận bên trong tòa nhà.

Súng đạn, hay những đòn tấn công vật lý đều không thể gây tổn hại đến bọn chúng được.

Đám Lilith chỉ có thể đón đỡ những đòn tấn công, phòng thủ và che chắn cho đám người phía sau.

'Cứ như này thì không ổn chút nào, phải nhanh chóng tìm cách xử lý bọn này mới được!'

Seichi nhăn mặt nghĩ ngợi.

Keng!

Seichi đưa kiếm đón đỡ đòn tấn công của tên thần chết, nhảy ra phía xa.

'Hệ thống, ngươi có cách gì giải quyết bọn này không?'

Seichi hỏi.

"....."

Hệ thống.

"...."

Seichi.

"Cách thì tất nhiên là có!"

Hệ thống nói.

'Mau nói!'

"Đó là chủ nhân phải chết đi!"

Hệ thống thản nhiên nói.

'Ta không có thời gian mà đùa giỡn với ngươi đâu!'

Seichi gào thét lên.

"Ta không hề đùa!"

'Vậy là nghĩa làm sao?'

"Có lẽ chủ nhân đã quên, chổ này là không gian do ác linh tạo ra thì phải..."

'Thế thì sao?'

"Nếu chủ nhân chết ở đây, sẽ được đưa về thế giới thực.

Lúc đó chủ nhân có thể đi tìm và tiêu diệt con ác linh thật sự vẫn chưa muộn!"

Hệ thống giải thích.

"Đó là nếu như đám thần chết này không tìm đến chủ nhân trước..."

Hệ thống lại nói thêm.

'Không được, cách này không được!

Nếu ta chết bây giờ, đám Lilith sẽ biến mất, những người kia cũng sẽ chết!

Nếu trở về thế giới thực, tên thần chết này vẫn đi theo, và người nó bám theo đầu tiên là Kazari thì....

Không được!'

Seichi gương mặt âm trầm.

"Vẫn còn một cách nữa!"

Hệ thống lại nói.

'Tốt nhất là khả thi một chút...'

"Chủ nhân hiện đang ở cấp 49, theo như ta tính toán, chỉ cần tiêu diệt khoảng hai mươi tên thần chết nữa là sẽ đạt cấp độ 50.

Khi đó chủ nhân sẽ có thể học được kỹ năng mới!"

'Là như vậy sao?

Được rồi, vậy thì tập trung cày cấp nào!'

Seichi trong lúc nói chuyện với hệ thống đã phân tâm trong một vài khoảnh khắc.

Roạt!

Một tên thần chết xuất hiện phía sau Seichi, lưỡi hái sắc bén trên tay chém tới một đường liền xé toạc lưng áo Seichi.

Seichi nhăn mặt vì đau đớn, chân dậm mạnh xuống đất nhảy ra vài thước.

Lưng cậu hằn lên một vết chém dài từ tận vai phải xuống tận thắt lưng, máu chảy ra đỏ thẫm.

Rất may là tên thần chết tính toán sai khoảng cách giữa cậu và lưỡi hái, nếu như không thì Seichi đã bị giết bởi nhát chém vừa rồi rồi.

"Seichi?!!"

Kazari nhìn thấy cảnh tượng Seichi bị tên thần chết chém trúng lập tức sợ hãi không thôi, liền hét lớn gọi tên cậu.

Lee MinYing cùng ông Tanza đứng cạnh Kazari gương mặt cũng không kém phần lo lắng.

Seichi lúc này chính là hy vọng duy nhất của tất cả mọi người, chỉ có cậu mới có thể giúp mọi người ra khỏi chỗ này.

Nhưng bây giờ khác hẳn lúc trước đó!

Lúc trước chỉ là những quái vật tầm thường, Lilith và Argrat có thể tự tay dễ dàng giết chết chúng, nhưng mà đám thần chết này không giống như vậy, bọn chúng ở một cấp bậc khác xa đám quái vật tầm thường kia, Lilith và Argrat không thể giết được chúng, người duy nhất làm được việc này, chỉ có Seichi.

Nhưng, số lượng thần chết lại quá áp đảo...

Một mình Seichi liệu có thể tiêu diệt được bọn chúng hay không?

"Anh không sao..."

Seichi đáp lại Kazari, cậu cố kìm nén cơn đau thi triển Trị liệu cấp tốc phục hồi vết thương sau lưng.

Seichi sau khi vết thương hồi phục thì ngay tức khắc lại lao đến đám thần chết trước mặt.

Chung cư Sosutami, thế giới thực tại.

Rầm...!

Rầm...!

Con ác linh khổng lồ từ từ hiện ra giữa đống đổ nát của tòa nhà.

Yuri , Akami, Hahari, Yoshimoto cùng Sakura ánh mắt kinh hãi nhìn chăm chăm vào nó.

Con ác linh cao đến hơn mười mét, cơ thể như một người bị béo phì.

Nó có bốn cánh tay.

Nhưng thứ đáng sợ nhất chính là đầu của nó.

Không phải là đầu người, mà là một cái máy tính với một đôi mắt giận dữ ở chính giữa màn hình.

Nó hoàn toàn không có mũi và miệng.

Nổi lên xung quanh cái đầu máy tính đó là những mạch máu đỏ rực.

Ực....

Cả đám nuốt nước bọt.

"Cùng...chơi...nào...trò...chơi...sinh...tồn...!"

Ác linh phát ra tiếng nói, một giọng nói lạnh lẽo và ghê rợn vang vọng khắp khu chung cư.

Nó chầm chậm bước về phía đám người.

Roạt...

Đột nhiên một trong bốn cánh tay của nó dài ra, hướng thẳng đến đám người.

"Kết!"

Sakura liền thi triển thuật bảo vệ cho cả đám.

Rầm!

Cánh tay khổng lồ lao tới, hất cả đám văng xa ra, đâm vào dãy nhà đối diện.

Khụ...khụ...

Cả năm người đập mạnh vào bức tường rơi xuống dưới đất, liền phun ra máu.

'Sức mạnh thật kinh khủng...'

Sakura âm thầm nghĩ.

Con ác linh vẫn chầm chậm tiến tới chổ đám người.

Bốn cánh tay của nó cùng lúc dài ra hướng đến chỗ năm người đang gắng gượng đứng dậy.

Sakura chật vật đứng dậy, hai ngón tay liên tục thi triển kết ấn chú.

"Kết!

Kết!

Kết!

Kết!"

Cô ấy thi triển liên tục thuật phòng vệ.

Một màn chắn khổng lồ gồm bốn lớp lập tức hiện ra phía trước tòa nhà.

Rầm!

Rầm!

Rầm!

Bốn cánh tay của ác linh liên tục đấm vào lớp màn chắn khiến cho màn chắn và cả tòa nhà rung chuyển dữ dội.

Sakura gương mặt nhăn nhó khó khắn, hai ngón tay ghì chặt, tập trung hết sức để giữ vững màn chắn.

Khóe miệng cô ấy dần chảy máu.

Máu từ mũi cũng bắt đầu chảy ra.

"Sakura san?"

Yuri, Akami, Hahari lo lắng gọi.

[Pháp sư...]

Yoshimoto.

"Chạy...."

Sakura gắng gượng.

" Chạy đi!

Mặc kệ tôi!

Tôi không thể giữ lâu được nữa đâu!

Nhanh chạy đi!!!"

Rầm!

Rầm!

Ác linh liên tục tấn công vào màn chắn không ngơi nghỉ.

Bang!

Một lớp màn chắn vỡ vụn.

Bang!

Lại một lớp nữa vỡ vụn.

Sakura khuỵu xuống, nhưng hai ngón tay vẫn run run cố cầm cự.

"Các người còn ở đây làm gì hả?!!

Mau cút đi!!"

Sakura hét lớn.

Bang!

Màn chắn chỉ còn lại một lớp duy nhất.

"Không kịp rồi..."

Bang!

Lớp màn chắn cuối cùng hoàn toàn vỡ vụn trước ánh mắt bất lực buông xuôi của Sakura.

"Chết...chắc... rồi..."

Sakura miệng run run cố đánh vần từng tiếng.

Cô ấy đã không còn một chút sức lực nào, buông xuôi mặc kệ tính mạng là chuyện Sakura lúc này có thể làm.

Nhưng mà....

Trước khi bốn cánh tay khổng lồ của ác linh lao đến trực chộp lấy Sakura thì Akami và Yuri liền lao đến, ôm lấy Sakura.

Cả đám liền dùng hết sức, bằng nhanh nhất nhảy ra né tránh bốn cánh tay của ác linh.

Rầm!

Rầm!

Rầm!

Rầm!

Dãy nhà rung lắc dữ dội tựa như muốn đổ sập xuống.

Gạch đá ngổn ngang.

Ác linh rút tay lại, bước chầm chậm từng bước về phía dãy nhà.

"Cùng....chơi...nào..."

"Ư...ư..."

Yuri cố vùng ra khỏi đống đất đá.

Nhưng....

'Đau quá!'

Chân nàng không thể nào di chuyển được.

'Chân hình như bị gãy rồi...'

Yuri nhăn mặt cố chịu đau, nghĩ thầm.

Sakura nằm cạnh Yuri bất tỉnh nhân sự.

Akami thì nằm bất tỉnh cạnh đó, đầu chảy máu rất nhiều.

Còn Hahari và Yoshimoto đâu?

Yuri lo lắng, gắng gượng hết sức kêu lớn.

"Hahari...Yoshimoto...Hahari...Yoshimoto...hai...cậu nghe...thấy...không...?"

Không hề có âm thanh nào đáp lại tiếng gọi của Yuri.

'Chết tiệt!'

Yuri cắn môi.

Bên ngoài dãy nhà, tiếng bước chân của con ác linh càng lúc càng gần.

Yuri mắt bắt đầu mờ đi.

Nàng lắc đầu thật mạnh cố xua đi cơn buồn ngủ chết người đang xâm lấn tâm trí.

Nàng không thể nào cũng không còn chút sức nào mà vùng ra khỏi đống đất đá đang đè lên hai chân.

'Seichi....Seichi kun....em xin lỗi...có lẽ....'.