Chương 246: Tham vọng to, hố cũng to.
Thương Sơn phái.
Bên trong đại điện.
Vương Nhất Tự ngồi ở chính giữa, bốn nương tử ngồi bên cạnh, còn có Long Hân Di, Trác Hồng Quân và ba tên đệ tử, Lục Thiên Cầm, Âu Dương Kiệt, Trương Tấn.
"Chưởng môn, ngươi vì sao lại vội vàng rời khỏi Yêu giới như vậy?
Ngươi có thể tùy tiện diệt cả Yêu giới kia mà?" Long Hân Di thắc mắc hỏi.
Vương Nhất Tự lắc đầu.
"Yêu giới bây giờ chỉ còn một tên Tà Chủ, số lượng cũng chỉ hơn trăm vạn yêu, không còn là mối đe dọa đối với Nhân giới nữa..."
"...."
Mộc Phiến La.
"Phiến La, muội vẫn còn phiền muộn với Yêu giới sao?"
Trương Tố Tố nhẹ nhàng hỏi.
"Không, muội không... chỉ là...trở về nơi mình sinh ra... muội có chút cảm xúc mà thôi..." Mộc Phiến La nhỏ giọng đáp.
"Nàng không đồng ý việc ta phân phối ở Yêu giới hay sao?"
Vương Nhất Tự hỏi.
"Phu quân làm việc gì cũng đều đã tính trước, thiếp không nghi ngờ.
Chỉ là... giao toàn bộ Yêu giới cho tên Vô Diện kia, liệu có bất trắc?"
"Vô Diện Vương, hắn là một kẻ khôn ngoan, hắn tuyệt đối sẽ không đi vào vết xe đổ của Man Nhược Vương!
Hắn sẽ không dám làm bậy đâu!
Cứ tin ta!"
Vương Nhất Tự nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói.
"Ừm..."
Mộc Phiến La gật đầu.
"Chuyện của Yêu giới cũng nên ngưng ở đây thôi!
Chúng ta bàn việc trước mắt đã..."
Vương Nhất Tự lại nói.
Bốn nương tử của hắn hiểu ý gật gật đầu.
"Chưởng môn, ngươi muốn làm gì tiếp theo?"
Long Hân Di ngốc trệ hỏi.
"Đến Minh giới, cứu người!"
Long Hân Di khóe miệng hơi giật.
Gia nhập Thương Sơn phái, việc đầu tiên của nàng là dẫn Long tộc đến Yêu giới.
Bây giờ lại là Minh giới?
Chưởng môn đầu óc hắn chắc chắn là có vấn đề.
"Minh giới?
Chưởng môn, ngươi thật sự nghiêm túc?"
"Rất nghiêm túc!"
Vương Nhất Tự đáp.
"Lần này chỉ có bản tọa, bốn phu nhân, long đường chủ và ba người bọn hắn đi mà thôi!
Trác phó đường chủ, việc của môn phái bản tọa sẽ giao lại cho ngươi!"
Trác Hồng Quân khẽ gật đầu.
Ngưng một chút, hắn nói tiếp.
"Đương nhiên, Long đường chủ có thể ở lại môn phái a!"
"Ta sẽ đi!"
Long Hân Di nhíu mày nói to.
"Rất tốt!
Chúng ta lập tức khởi hành thôi!"
"Khoan đã, Vương chưởng môn..."
Lúc này, Hạ Bác chợt lên tiếng.
"Có thể cho ta đi cùng có được không?"
Vương Nhất Tự tay giơ lên, chậm rãi nói.
"Hạ tiền bối, như trước đây bản tọa đã từng nói, đây là chuyện của Thương Sơn phái, người ngoài cũng là không nên nhúng tay vào!
Hạ tiền bối cứ ở lại môn phái đến khi nào cũng được!
Bản tọa đi Minh giới sẽ rất nhanh trở về a!"
Hạ Bác hai chân mày nhăn lại, gương mặt khó khăn nhưng giọng nói lại rất đanh thép đáp lời Vương Nhất Tự.
"Vương chưởng môn!
Nếu như ta đồng ý gia nhập Thương Sơn phái, ngươi có thể để ta cùng đi đến Minh giới hay không?!?"
"Ồ"
Vương Nhất Tự gương mặt tỏ ra vẻ ngạc nhiên.
"Hạ tiền bối, ngươi cuối cùng cũng thông suốt rồi sao?"
'Còn không thông suốt sao chứ?!!'
Hạ Bác trong lòng gào lên.
Long tộc Đại lục, Long nhân tộc ít người, chỉ khoảng hơn ngàn người, chuyện Vương Nhất Tự có thể thu phục được long nhân tộc về dưới trướng của hắn, Hạ Bác âu cũng có thể hiểu được.
Nhưng mà chuyện một Thất lưu môn phái đến Yêu giới gây ra sóng to gió lớn, làm loạn tất thảy, Tà chủ Yêu giới thì run sợ, sẵn sàng quỳ xuống mà dập đầu hành đại lễ trước một tên chưởng môn của Thất lưu môn phái, chuyện này Hạ Bác là ngàn lần cũng không thể tưởng tượng ra được.
Cái tham vọng của Vương Nhất Tự, việc thống nhất cả Tam giới kia, bây giờ Hạ Bác đã hiểu, đó không phải là lời nói suông, nói cho vui, mà đó là việc Vương Nhất Tự cùng Thương Sơn phái có thể làm được!
Từ chối gia nhập vào một môn phái như thế này thì chỉ có đầu bị lừa đá mà thôi!
Hạ Bác, hắn luôn mong muốn một ngày nào đó có thể tấn thăng lên Võ Đế mà phi thăng Thượng giới, làm nở mày nở mặt Thiên môn Đại học các, nhưng so ra, cái mong muốn ấy quá là ấu trĩ đi.
Thống nhất toàn thảy Tam giới, bước lên đỉnh phong nhân sinh, đó mới là mong muốn mà một người có tham vọng phải nghĩ đến.
Hạ Bác là một người đầy tham vọng!
"Vậy là Hạ tiền bối chấp nhận lời mời của bản tọa, gia nhập Thương Sơn phái, trở thành đường chủ Giới luật đường của môn phái?"
Vương Nhất Tự nhíu mày hỏi lại.
"Nếu như Vương chưởng môn không chê tài mọn, ta nguyện góp sức vì Thương Sơn phái!"
Hạ Bác tay ôm quyền đáp.
Ba!
Ba!
Ba!
Vương Nhất Tự chợt vỗ tay, gương mặt hắn hiện lên hài lòng.
Rốt cuộc thì con cá cũng đã cắn câu a.
"Tốt!
Tốt lắm!
Cơ duyên đến thì phải biết nắm bắt thật tốt mới được a!
Hạ tiền bối, à không, Hạ đường chủ, hoan nghênh gia nhập Thương Sơn phái!"
"Hạ Bác, tham kiến chưởng môn!"
Hạ Bác khẽ cúi đầu.
"Hạ đường chủ, ngươi dẫu sao cũng là phụ thân của Nhữ Yên, cùng là người nhà cả, sau này không cần phải lễ nghĩa trước mặt bản tọa a!"
"Đa tạ chưởng môn!
Vậy ta bây giờ có thể...?"
Không để Hạ Bác nói hết lời Vương Nhất Tự lập tức chen ngang.
"Bản tọa bây giờ phải cùng bốn phu nhân đến Minh giới một chuyến, mọi chuyện của môn phái đành phải nhờ Hạ đường chủ lo lắng a!"
"Chưởng... chưởng môn...ta...?!!"
Hạ Bác khoé miệng giật giật.
'Tên khốn chết tiệt này dám hố ta sao?!!'
Hạ Bác gào thét trong lòng.
"Hạ đường chủ, khi bản tọa rời khỏi môn phái, thì chỉ có Hạ đường chủ là có thể giúp bản tọa giải quyết chuyện của môn phái mà thôi!
Nếu như có kẻ có thực lực mạnh đến gây sự, đám đệ tử, rồi cả Trác phó đường chủ làm sao mà đối phó được chứ?
Bản tọa nói có đúng không, Trác phó đường chủ?"
Vương Nhất Tự ánh mắt liếc qua Trác Hồng Quân hỏi.
'Đúng cái rắm!!!'
Hạ Bác lúc này lập tức hối hận về quyết định của bản thân, nhưng mà, lời đã nói ra làm sao rút lại cho được.
Vương Nhất Tự, hắn nói không phải là không có lý, Hạ Bác không thể nào phản bác cho được.
Nhưng mà Hạ Bác, hắn vẫn tức, hắn gia nhập Thương Sơn phái là để được đi đến Minh giới, chứ không phải để ở nhà trông nhà!!!
"Đúng...đúng là như vậy..."
Gương mặt Trác Hồng Quân hiển hiện lên đặc sắc, miễn cưỡng đáp lời Vương Nhất Tự, nàng sau đó khẽ liếc mắt qua nhìn Hạ Bác, kẻ vừa mới bị Vương Nhất Tự hố cho một cái rõ to, khẽ thở dài một cái.
'Hạ đường chủ, người cũng nên làm quen với những tình huống như thế này đi...'
Hai ngày sau.
Đám người Vương Nhất Tự đã đặt chân đến Minh Vô Thần tông.
"Phu quân...đây là...?"
Trương Tố Tố nhìn vào cánh cổng sơn môn đã cũ nát, bảng hiệu cũng cũ đến nỗi không thể đọc được chữ ghi khắc trên đó.
"Là Minh Vô Thần tông!"
Vương Nhất Tự đáp, hắn sau đó bước lên phía trước dẫn đường cho cả bọn.
"Chúng ta vào thôi!"
Bước vào bên trong, khung cảnh tồi tàn hiện ra trước mắt đám người, một cảnh tượng hoang phế.
"Cũng đã rất lâu rồi bản tọa mới trở lại nơi này..."
Vương Nhất Tự trầm ngâm, nhìn cảnh vật xung quanh.
Những hình ảnh năm xưa bất chợt hiện lên trong đầu hắn.
Minh Vô Thần tông từng là một Tứ lưu tông môn có tiếng tăm ở đại lục giờ đây chỉ còn là một phế tích môn ngổn ngang gạch đá, bụi bẩn giăng đầy.
Vương Nhất Tự, hắn đã ở nơi này cũng một thời gian khá dài, cũng là có nhiều thân thuộc, cũng là có nhiều cảm xúc.
Ánh mắt hắn chợt hiện lên một tia buồn bã khi nhìn vào con đường từ sơn môn dẫn đến diễn võ tràng giờ đây mọc đầy cỏ dại, con đường này không biết hắn đã quét lá mòn biết bao nhiêu cây chổi.
Thật hoài niệm...
"Phu quân...ở đây không khí...hơi lạnh thì phải..."
Hoa Vi Nghi thân thể khẽ run run nói.
"Tỷ cũng cảm thấy vậy...khi chúng ta vừa bước qua cổng sơn môn không khí bỗng trở nên lạnh hơn bình thường..."
Trương Tố Tố thêm vào.
"Nơi này đương nhiên là lạnh!
Bên trong sơn động phía sau ngoại viện của Minh Vô Thần tông là cửa thông đến Minh giới, lúc trước ta phong ấn cánh cửa đó cũng kìm hãm lại âm khí của Minh giới.
Nhưng kể từ lúc đó, Minh giới môn không còn phong ấn trấn giữ, linh hồn người chết vì thế cũng tụ lại Minh Vô Thần tông, thứ không khí lạnh mà hai nàng cảm nhận được chính là âm khí!"
Vương Nhất Tự giải thích.
"Linh hồn... người chết...?"
Trương Tấn đi phía sau khoé miệng hơi giật, ánh mắt hắn dáo dác nhìn xung quanh như tìm kiếm thứ gì đó.
"Đừng nhìn nữa, linh hồn người chết không thể nhìn thấy bằng mắt thường được!
Ngươi cho dù có cố gắng cũng không thể nhìn thấy!"
Vương Nhất Tự thản nhiên nói với Trương Tấn nhưng không quay lại, tay phải hắn giơ về phía trước tập trung khí lực thi triển ra trận pháp triệu hồi.
Bang!
Từ trong làn khói triệu hồi Chung Quỳ tiểu yêu liền xuất hiện.
Vừa xuất hiện từ trận pháp triệu hồi Chung Quỳ ánh mắt ranh mãnh liền quan sát xung quanh.
"A, khung cảnh này đúng là quen thuộc a!"
Nó sau đó quay qua Vương Nhất Tự, hỏi.
"Chủ nhân, ngươi lại muốn đến Minh giới để cố giải thoát cho người đó lần nữa sao?"
"Lần này chắc chắn sẽ thành công!"
Vương Nhất Tự gương mặt hiện lên nghiêm túc đáp lại lời của Chung Quỳ.
"Chuyến đi Minh giới lần này ngoài bản tọa ra còn có thêm những người khác, bản tọa triệu ngươi ra đây là để bảo vệ bọn họ, tránh không để vong hồn nhập thân!"
"Chuyện này đơn giản thôi, chủ nhân cứ để đó cho ta!"
Chung Quỳ mau mắn đáp, liền hai tay chắp lại, khí lực tụ lại lòng bàn tay triển khai ra trận pháp phòng hộ lập tức bao bọc lấy đám người phía sau Vương Nhất Tự.
"Lớp màn chắn này sẽ ngăn không cho vong hồn tiếp cận, từ giờ mọi người có thể yên tâm mà tiến vào Minh giới a!"
"Được rồi, ngươi đi trước dẫn đường đi!"
Vương Nhất Tự tay ra hiệu cho Chung Quỳ.
"Được!
Mọi người theo ta!"
Chung Quỳ liền quay người lại, bay là là về phía trước.
Đám người lướt nhanh qua diễn võ tràng, hướng về ngọn núi phía sau ngoại viện Minh Vô Thần tông, sau đó tiến vào bên trong hang động.
"Sư nương..."
Trương Tấn hỏi nhỏ Trương Tố Tố.
"Chưởng môn hình như là rất vội vàng..."
Trương Tố Tố chỉ khẽ gật đầu mà không đáp lại.
Nàng có thể hiểu được tại sao phu quân lại khẩn trương như thế, nếu đổi lại là nàng, cũng sẽ như vậy.
Thoáng chốc đám người Thương Sơn phái đã đến được căn phòng nằm sâu dưới hang động.
"Chưởng môn, đây là Minh giới môn?"
Lục Thiên Cầm nhìn vào cánh cổng to lớn đối diện hỏi.
"Chính là nó!"
Vương Nhất Tự nói, sau đó bước đến đẩy cánh cửa ra.
Một luồng âm khí nặng nề bất chợt thoát ra từ phía bên kia, làm cho cả đám khẽ lạnh người mà rùng mình.
Ực....
Trương Tấn nuốt một ngụm nước bọt, nhìn xuống bậc thang tối om dẫn sâu xuống dưới.
"Đi thôi, cùng tiến vào Minh giới!"
Đám người từ từ bước xuống dưới theo sau Vương Nhất Tự và Chung Quỳ.