Chương 237: Vạn kiếm quy tông.
Vương Nhất Tự mỉm cười, lấy ra Như Ý Kim Cô Bổng, vận thân pháp bay lên cao, đối mặt với ba con rồng to lớn hung hãn.
Bầu trời phía trên Long Hoàng Cổ thành mây đen càng lúc càng kéo đến dày đặc hơn, tầng tầng lớp lớp, sấm chớp rền vang liên hồi, gió giật mạnh từng cơn, tất cả như đang thể hiện cho sự giận dữ không thể tả xiết của ba long vương.
"Cùng chơi nào!"
Vương Nhất Tự nói lớn liền bay đến.
Hoàng long vương quật đuôi đánh tới.
Lam long vương lại thở ra một luồng khí tức phóng tới.
"Long Trảo Thủ!"
Thanh long vương thi triển long trảo vung tới.
Vương Nhất Tự trước sự to lớn của ba Long vương nhỏ nhoi một con ruồi.
Nhưng là một con ruồi rất nhanh!
Không đòn tấn công nào của cả ba Long vương có thể đánh trúng hắn.
Ba long vương cơ thể to lớn, đồ sộ, có thể dùng kích thước để dọa người, nhưng bây giờ kích thước khủng bố này chính là nhược điểm của bọn hắn, cho dù có cố đến thế nào, có ra đòn nhanh như thế nào, vẫn là quá chậm so với Vương Nhất Tự.
Đám long nhân phía dưới ngước nhìn trận chiến, mưa rơi xuống mặt, khiến bọn hắn phải nhăn mặt mà nhìn.
Hoa Vi Nghi cùng Liễu Doanh cũng đang hồi hộp dõi theo Vương Nhất Tự.
"Long Trảo Thủ à?
Bản tọa cũng có a!"
Vương Nhất Tự mỉm cười, hét lớn, khí lực dồn vào tay phải lập tức xuất ra một đạo chưởng khống kinh người.
"Bàn Long Kích!"
Ầm...
Ầm....
Một vuốt rồng khổng lồ xuất hiện, hung hăng lao đến phía ba Long vương.
Ba Long vương gương mặt ngưng trọng, liền bay ra né tránh.
Bàn Long Kích đánh trượt ba long vương đánh ra phía sau làm tảng mất một đám mây đen khổng lồ.
"Mắt để đi đâu đấy?"
Thanh long vương còn hoang mang sau chưởng pháp vừa rồi của Vương Nhất Tự thì đã thấy hắn xuất hiện trước mặt, Như Ý Kim Cô Bổng trên tay hắn quạt ngang một đường.
Một uy áp khổng lồ xuất hiện mang hình dáng một cây gậy đập ngang hông Thanh long Vương.
Gaaaa!...
Thanh long vương gầm lên đau đớn.
Rầm...ầm...ầm...
Thanh long Vương bị đánh bay ra xa, rơi xuống Hoàng thành, trượt thêm mấy trăm mét, miệng lập tức phun ra máu.
Nhà cửa, đường phố bên trong Hoàng thành bị thân thể Long vương đè nát, một đường dài ngổn ngang đất đá.
"Thanh đệ?!!"
Hoàng long vương và Lam long vương nhìn về phía Thanh long vương lo lắng gọi lớn, liền sau đó giận dữ quay lại phía Vương Nhất Tự hét lớn.
Hai người bọn hắn vận ra tất cả khí lực.
"Nộ Long Hống!"
"Long Thủy Bạo Tạc!!"
Gió đột nhiên trở nên rất mạnh cuộn xoáy lại tạo thành những vòi rồng khổng lồ, mưa cũng trở nên nặng hạt hơn.
Mưa kèm theo gió lớn, tạo thành những cơn lốc xoáy kinh hoàng có thể cuốn phăng đi bất cứ thứ gì, bao quanh Vương Nhất Tự.
Xẹt...xẹt....
Hoàng long thở ra một luồng lửa khổng lồ, nhắm hướng Vương Nhất Tự bắn đến.
"Phu quân, cẩn thận!!!"
Hoa Vi Nghi và Liễu Doanh lo lắng hét lớn.
Năm sáu cơn lốc xoáy cùng một luồng lửa khổng lồ lao đến.
Ầm...ầm....
Đất trời rung chuyển dữ dội bởi những tiếng nổ rất to nổ ra liên tục.
Đám long nhân đứng trên tường thành chứng kiến cảnh tượng kia đều hiện lên gương mặt ngưng trọng, trong lòng thầm nổi lên khinh dễ ba tên nhân loại.
Cơn cuồng nộ của cả hai Long vương cùng lúc phát tiết ra, không có thứ gì, cũng không có bất cứ một kẻ nào có thể chống lại được.
Tên nhân loại kia chắc chắn đã tan xác sau đòn đó!
Nhưng mà, đó là bọn chúng nghĩ như vậy.
Vương Nhất Tự vẫn bình yên sau đợt tấn công vừa rồi, thậm chí đến vạc áo cũng không hề bị nhăn.
Làm sao có thể?!!
Hắn rốt cuộc có phải là người không vậy?!!
Lãnh trọn đòn đó mà vẫn bình yên vô sự như không có chuyện gì xảy ra?!!
Là ta hoa mắt rồi có đúng không?!!
Đám long nhân tâm thần chấn động không thôi.
Đột nhiên Vương Nhất Tự biến mất tại chỗ.
Liền sau đó xuất hiện phía trên đầu Lam long vương, một gậy đập xuống.
Bành!
Lam long vương gãy tại chổ, toàn thân rơi tự do xuống đất gây ra một chấn động kinh hồn, rúng động cả Hoàng thành, nơi mà hắn rơi xuống tạo thành một cái hố khổng lồ, bụi đất mù mịt.
Vương Nhất Tự sau đó đối diện với Hoàng long vương, nghiêng đầu hỏi.
"Bản tọa hỏi lại lần nữa, có cho mượn Đại Mẫu Thiên Linh thạch hay là không?"
"Xuống Địa ngục mà nằm mơ đi!"
Hoàng long vương hét lớn.
Một trảo đánh tới.
Vương Nhất Tự bay ra xa, khẽ lắc đầu tiếc nuối.
Hai long vương đã bị hạ, chỉ còn lại một người, ấy vậy mà tên này vẫn cứ cứng đầu không chịu khuất phục.
Hắn là không thể nhận ra được sự chênh lệch giữa hai bên hay sao?
Không phải là Hoàng long vương không nhận ra sự chênh lệch đó, nhưng mà hắn không muốn khuất phục, nhất là trước một tên nhân loại.
Lòng tự tôn, cái tôi của Long nhân tộc cao ngất ngưởng, bọn chúng lúc nào cũng tự cho bản thân là tộc mạnh nhất trong Tam giới, những tộc khác phải cúi đầu trước bọn chúng, không đời nào lại có chuyện một long nhân lại đi cúi đầu trước tộc khác.
Như thế chẳng khác nào phản bội lại tộc nhân!
Lòng kiêu hãnh của Hoàng long vương không cho phép hắn làm thế!
Chẳng thà tử chiến để lưu giữ lại danh dự của bản thân!
Vương Nhất Tự cất đi Như Ý Kim Cô Bổng, đồng thời liền phục dùng một viên trị thương đan, tránh cơ thể rơi vào trạng thái hư nhược.
"Nếu như ngoan cố như vậy, vậy thì để bản tọa toàn diệt Long tộc các ngươi, sau đó tự tìm Đại mẫu Thiên Linh thạch vậy!"
"Ngông cuồng!!!"
Hoàng long vương giận dữ lao đến.
Nhưng lập tức hắn chợt khựng lại khi Vương Nhất Tự lấy ra một thanh kiếm từ không gian giới chỉ.
Bàng bạc hắc khí lập tức tỏa ra, bao trùm cả không gian.
Hoàng long vương bất chợt cảm thấy lạnh sống lưng khi nhìn vào thanh kiếm trên tay Vương Nhất Tự.
Đám long nhân phía dưới toàn thân run rẫy khi nhìn thấy luồng hắc khí kia, cổ họng bọn chúng tựa như bị bóp nghẹt, toàn thân cứng đờ không thể nào di chuyển.
'Thanh...thanh kiếm đó là sao...?
Tại sao... một thanh kiếm... lại toát ra sát khí kinh khủng như thế?!!
Sao...sao ta lại sợ hãi khi nhìn vào nó...?'
Hoàng long vương tâm thần kinh sợ không thôi.
"Để bản tọa xem xem, các ngươi cứng được bao lâu!"
Vương Nhất Tự bay lên cao vận khí lực truyền vào Sát Thiên Ma Hoàng kiếm, thi triển ra kiếm pháp, hắn hét lớn.
"Vạn Kiếm Quy Tông!
Thức thứ nhất: Vạn Kiếm Quy Nhất!"
Rẹt...rẹt...rẹtttttttt....
Hàng ngàn đạo kiếm khí bất chợt xuất hiện giăng khắp bầu trời, bao quanh Vương Nhất Tự, giây lát liền hợp nhất lại, tạo thành một đạo kiếm khí khổng lồ cao hơn trăm thước, nhắm hướng Hoàng long vương chém xuống.
"Không ổn!
Mau tản ra!!!"
Đám long nhân phía dưới gương mặt ngưng trọng liền nhanh nhất bay ra né tránh.
Nói thì chậm, nhưng hành động rất nhanh.
Hoàng long vương vận hết sức lực, dùng Long Trảo Thủ đón đỡ đạo kiếm khí khồng lồ kia, mặt hắn nhăn nhó khổ sở dưới áp lực quá sức khủng bố.
Kiếm khí chém xuống xé rách cả không gian.
Ầm....ầm...
Đùngggggggggg....
Hoàng long vương bị chém văng xuống mặt đất, đè nát một mảng lớn Hoàng thành lập tức phun máu bất tỉnh nhân sự.
Cổng Hoàng thành cũng bị chẻ đôi ra, vết cắt kéo dài tận phía sau hơn trăm thước.
Cũng may là đám long nhân kịp nhận ra mà tránh đi, nếu không thì cả đám bọn chúng đã bay màu sau đòn đó rồi.
Một mình đối mặt và hạ gục một lúc ba Long vương.
Quá kinh khủng!!
Quá trâu!!
Đám long nhân với Vương Nhất Tự tuy là kẻ địch, nhưng trong lòng bọn chúng lúc này lại nổi lên sùng bái.
"Phu quân thắng rồi!!"
Liễu Doanh mừng rỡ hét lớn.
Hoa Vi Nghi cũng thở ra nhẹ nhõm.
Nhưng Vương Nhất Tự không muốn dừng lại.
Hắn lại tiếp tục thi triển ra kiếm pháp, với gương mặt âm trầm.
"Vạn Kiếm Quy Tông...
Thức thứ hai: Vạn Kiếm Vi Vật..."
Ầm...ầm....
Hàng mấy ngàn đạo kiếm khí bỗng xuất hiện, giăng khắp đất trời, số lượng kiếm khí còn khủng bố hơn so với chiêu kiếm vừa rồi.
Chuyện gì?
Chuyện gì đang xảy ra?!!
Mấy ngàn long nhân tộc vũ khí trên tay đột nhiên rung lắc dữ dội tựa như có một lực hút vô hình tác động đến, bọn chúng gương mặt khó khăn nhăn nhó cố gắng giữ chắc vũ khí trong tay, nhưng bất lực, lực hút là quá lớn, toàn bộ vũ khí của đám long nhân sau đó liền tự phóng đến bao xung quanh Vương Nhất Tự.
Rẹt...rẹt...
Tất cả vũ khí bên trong Long Hoàng Cổ thành, từ kiếm, từ kích, đến cả dao gọt trái cây, đều bay lên, lao vun vút đến, sau đó vây quanh Vương Nhất Tự.
Ực....
Long nhân tộc nuốt một ngụm nước bọt, nhìn cảnh tượng không thể tin được phía trên.
Hàng ngàn hàng vạn vũ khí, kiếm khí, tập trung lại, tạo thành một đợt sóng kiếm rất lớn.
Là cực kỳ khổng lồ!
"Phu quân còn có loại kiếm pháp như thế sao?"
Liễu Doanh khóe miệng hơi giật.
"Đó..chưa phải...kiếm pháp...mạnh nhất của chàng..."
Hoa Vi Nghi ngập ngừng nói.
"Vẫn...vẫn còn có kiếm pháp mạnh hơn sao?" Liễu Doanh giật mình quay lại nhìn Hoa Vi Nghi với ánh mắt kinh ngạc.
Hoa Vi Nghi gật đầu xác nhận.
Vương Nhất Tự lưu chuyển khí tức, điều khiển sóng kiếm.
Luồng sóng kiếm khổng lồ từ trên không điên cuồng lao xuống Long Hoàng Cổ Thành.
"Ngừng tay!"
Chợt một âm thanh vang vọng khắp đất trời.
Vương Nhất Tự khựng lại, ngước nhìn lên bầu trời đen thăm thẳm, hắn nhíu mày.
Dòng sóng kiếm cũng ngừng di chuyển.
Ở phía trên cao một con Hắc long khổng lồ xuất hiện, thân hình ẩn hiện trong đám mây phải dài đến hơn mấy trăm thước, toả ra uy áp cực kỳ kinh khủng, ánh mắt nó âm trầm nhìn vào Vương Nhất Tự.
Cổ Băng Long Quy nhăn mặt liền truyền âm cho Vương Nhất Tự.
"Chủ nhân, con rồng đó là Cửu Trảo Thần Long!
Long Vương đầu tiên của Long tộc!".