Chương 190: Ta muốn thoát khỏi đây!
Liễu Doanh sau một hồi trấn tĩnh lại, liền kể cho đám người nghe tất cả mọi việc đã diễn ra.
Sau khi nghe hết câu chuyện, đám đệ tử Thương Sơn phái, và cả Trác Hồng Quân cùng hiện lên ngưng trọng, tỏ ra vẻ lo lắng cho Vương Nhất Tự, nhưng Trương Tố Tố, Mộc Phiến La cùng với Hoa Vi Nghi thì vẫn rất là bình thản, trên gương mặt không hề xuất hiện một nếp nhăn nào.
"Liễu cô nương, phụ quân của bọn ta có nói gì với cô nương không?"
Trương Tố Tố nhẹ nhàng hỏi.
"Vương chưởng môn...có nhờ ta chuyển lời đến các vị...nói các vị hãy quay lại môn phái... tiếp tục công việc còn dang dở..."
Liễu Doanh ngập ngừng nói.
"Chỉ vậy thôi sao...?"
Mộc Phiến La nhíu mày hỏi, tỏ ra nghi ngờ.
"Chỉ... chỉ có vậy..."
Liễu Doanh ấp úng.
"Thật sao?"
Mộc Phiến La giọng trở nên âm trầm hỏi, nàng tỏ ra ngờ vực với cái thái độ kia của Liễu Doanh.
"Phiến La tỷ... Liễu cô nương... không hề nói dối... muội có thể nhìn ra được..."
Hoa Vi Nghi đứng phía sau lên tiếng.
"Nếu như Liễu cô nương có điều khó nói muội cũng không nên ép buộc a..."
Trương Tố Tố nói thêm vào.
Hừ...
"Được rồi, muội cũng không cần biết làm gì!"
Mộc Phiến La hừ lạnh một tiếng.
Liễu Doanh ngốc trệ trước thái độ tựa như không hề quan tâm đến chuyện sống chết của Vương Nhất Tự của cả ba nương tử hắn.
"Các ngươi... không hề lo lắng cho Vương chưởng môn hay sao?!!"
"Chỉ là một Y Thánh thôi mà, có thể làm khó được phu quân của bọn ta sao chứ?!"
Mộc Phiến La trả lời Liễu Doanh bằng một câu hỏi.
'Năm xưa một trong Thập Đại Đế, Cuồng Chiến Đế còn bị phu quân đánh cho dỡ sống dỡ chết thì cái nữ nhân Song Diện Y Thánh vớ vẩn gì đó có khả năng làm khó chàng ấy hay sao chứ?'
Mộc Phiến La nghĩ ngợi.
"Nhưng mà...khi nãy...chàng ấy...ý ta là Vương chưởng môn...gần như không thể chống lại áp bức mà Y Thánh toát ra..."
Liễu Doanh ngập ngừng.
Hửm?!!
Cả Trương Tố Tố, Mộc Phiến La, Hoa Vi Nghi và cả đám đệ tử lập tức ngốc trệ nhìn chằm chằm vào Liễu Doanh.
"Sư tỷ...thái độ này...cử chỉ kia... rất là quen thuộc a..."
Âu Dương Kiệt khoé miệng giật giật nói với Lục Thiên Cầm.
"...."
Lục Thiên Cầm.
"Ta nhớ là...đã từng nhìn thấy điệu bộ này ở đâu rồi..."
Trương Tấn tay nâng cằm thêm vào.
"Không...phải chứ...?
Không lẽ...?"
Mộc Phiến La cũng cùng chung tâm trạng với đám đệ tử.
Trương Tố Tố khẽ mỉm cười, nàng có thể hiểu được đám người xung quanh đang nghĩ đến chuyện gì, nàng liền tiến lên mấy bước, nhẹ nhàng cúi người xuống nhặt lấy Dạ Thảo Liên Hoa sau đó đưa cho Liễu Doanh.
"Liễu cô nương đừng quá lo lắng, phu quân mạng lớn, sẽ không có chuyện gì nguy hiểm đâu.
Chúng ta hãy chờ thêm một chút, chắc chắn chàng ấy sẽ thoát ra ngay thôi!"
Trương Tố Tố vẫn như mọi khi, vẫn là giọng nói nhẹ nhàng nói với Liễu Doanh.
Nhưng mà, lần này, Trương Tố Tố đã không còn dùng phu quân của bọn ta, thay vào đó nàng chỉ nói là phu quân.
"....."
Liễu Doanh.
Bên trong Tuyệt Diệt Am.
Vương Nhất Tự ngồi trên ghế, hai chân bắt chéo, gương mặt chán chường nhìn về phía trước, bên cạnh hắn là tiểu yêu Chùng Quỳ.
Cách đó vài thước, Sở Vân Vi lúc này bộ dạng thê thảm, thân thể run rẩy từng cơn, nhưng đã không còn gào thét như lúc nãy, có lẽ vì trải qua vô vàn luân hồi chuyển kiếp, trải qua sự đau đớn của việc chết đi rồi sống lại, hiện tại nàng đã không còn sức để mà lên tiếng.
Quẩn quanh người Sở Vân Vi lúc này mà một luồng oán khí nặng nề.
"Chủ nhân, tâm ma của nữ nhân này đã không còn chịu nổi nữa, đang rời khỏi chủ thể..."
Chung Quỳ quan sát Sở Vân Vi sau đó thông báo cho Vương Nhất Tự.
"Sau khi tâm ma thoát ra, thu nó lại!"
Vương Nhất Tự ra lệnh.
Sau khi Vương Nhất Tự dứt lời liền từ cơ thể của Sở Vân Vi thoát ra một làn khói đen hình dạng tựa như nhân, Sở Vân Vi lúc này hai mắt trắng dã, hét lớn một tiếng sau đó ngất đi.
Chung Quỳ nhanh tay lấy ra một cái hộp bằng gỗ sau đó mở nắp hộp lên, làn khói đen kia bất chợt bị hút vào bên trong.
Chung Quỳ sau đó đóng hộp lại quay mặt về phía Vương Nhất Tự, hỏi.
"Chủ nhân, oán khí này là của cường giả cấp bậc trên cả Võ Đế, nếu như luyện hóa chắc chắn sẽ có ích sau này a..."
"Luyện hóa được thì tốt, còn không, cứ tùy tiện hủy đi là được..."
Vương Nhất Tự thản nhiên nói.
Chung Quỳ gật gật đầu.
"Nếu đã không còn gì nữa ta xin phép quay lại không gian triệu hồi "
"Ừm"
Vương Nhất Tự phất tay, liền sau đó Chung Quỳ biến mất.
Ư...ư....
Hơn thập phút sau Sở Vân Vi mới từ từ tỉnh lại, nàng ta chớp chớp mắt nhìn Vương Nhất Tự với vẻ mặt ngốc trệ.
"Ta... ngươi...?"
"Bản tọa vừa rồi đã giúp người trừ đi tâm ma, ngươi sẽ không còn bị nó ám lấy nữa!"
Vương Nhất Tự chậm rãi nói.
"Tâm ma....?"
Sở Vân Vi vẫn còn hơi chếnh choáng sau tình huống khi nãy, nàng ngập ngừng.
"Oán khí tích tụ nhiều năm, vô tình sinh ra tâm ma.
Tâm ma vốn giống như là một linh hồn khác tồn tại song song với linh hồn của ngươi, ngươi không nhận ra sự tồn tại của nó cũng không có gì là lạ..."
Vương Nhất Tự giải thích.
"Chuyện này...ta biết...ta vốn đã nhận ra...tâm ma bên trong..."
Sở Vân Vi đáp.
"À...ừm..."
Vương Nhất Tự khoé miệng hơi giật.
"Bản thân nữ nhân này được gọi là Song Diện Y Thánh, không lẽ lại không nhận ra?
Ngươi giải thích cái gì?"
Hệ thống chế giễu.
"Hóa giải tâm ma... không phải là việc dễ dàng...hơn nữa với cảnh giới của ta...khó càng thêm khó... không ngờ ngươi có thể hóa giải nó dễ dàng như vậy..."
Sở Vân Vi nhíu mày.
"Ngươi... thực ra là ai...?"
Vương Nhất Tự chậm rãi ngồi xuống ghế.
"Bản tọa là người khiêm tốn, vì thế ngươi chỉ cần xem bản tọa là một nam nhân bình thường vô tình lạc tới đây là được rồi"
'Nam nhân bình thường?
Có người bình thường nào lại có hành vi như thế không cơ chứ?!!'
Sở Vân Vi trong lòng khổ sở tự hỏi bản thân.
"Được rồi, chuyện thân phận đừng nói đến nữa..."
Vương Nhất Tự nhận thấy thái độ ngập ngừng của Sở Vân Vi liền lên tiếng.
"Ngươi ở chỗ này cũng đã ngàn năm nay, có muốn thoát khỏi đây hay không?"
"Thoát khỏi đây...?"
Sở Vân Vi chợt giật mình bởi câu hỏi của Vương Nhất Tự, nhưng ngay sau đó nàng lại bình tĩnh trở lại, ánh mắt nhìn khắp xung quanh.
"Hơn hai trăm năm đầu tiên khi bị nhốt ở đây...ta đã thử đủ mọi cách để có thể thoát ra... nhưng mà không thể nào tìm được lối thoát nào cả...
Dần dần ta cũng đã từ bỏ ý nghĩ mong muốn thoát khỏi nơi này...
Hơn nữa, bây giờ khi biết được Viễn Tín đã không còn trên đời này nữa...ta rời khỏi chỗ này còn có ý nghĩa sao...?
Ta bây giờ cũng không có ai thân thích...cũng không có nơi nào để về...chi bằng ở lại mãi mãi nơi này..."
Sở Vân Vi gương mặt đượm buồn.
"Ngươi có muốn gặp lại Viễn Tín hay không?"
"Viễn Tín...?
Ngươi... không phải ngươi nói rằng, Viễn Tín...chàng ấy đã chết rồi hay sao...?"
"Viễn Tín đúng thật là đã chết trong trận chiến với Ma Tổ ngàn năm trước, mộ phần của hắn hiện tại nằm ở Tịch Diệt Sơn Trang ở Thượng giới...
Và ở đó, hắn vẫn còn có một người thân!"
Vương Nhất Tự giải thích.
"Người thân?
Ta là nương tử của chàng ấy, chàng ấy có người thân sao ta lại không hay biết?"
Sở Vân Vi ngốc trệ hỏi.
"Người thân này của hắn tên là Lý Tiểu Ngư, vốn là một con cá chép ở Tịch Diệt Sơn Trang hấp thụ linh khí trời đất mà tu thành người, vì hữu duyên nên Viễn Tín đã thu nhận nha đầu đó làm đệ tử chân truyền...
Lý Tiểu Ngư tính tình vốn hiền lành nên được Viễn Tín thương yêu xem như là nghĩa nữ...
Khi Viễn Tín mất đi, Tiểu Ngư đã thề là sẽ ở lại Tịch Diệt Sơn Trang mãi mãi chăm sóc cho mộ phần của hắn..."
Vương Nhất Tự ngưng lại một nhịp, nhìn thẳng vào mắt Sở Vân Vi, hỏi.
"Sở Vân Vi, ngươi là nương tử của Viễn Tín, cũng xem như là nghĩa mẫu của Tiểu Ngư, ngươi có muốn rời khỏi chỗ này để đi gặp nha đầu đó hay không?"
Nghe đến đây, trong lòng Sở Vân Vi trở nên rối bời hiện lên ngổn ngang nhiều suy nghĩ.
Nếu đúng như những gì Vương Nhất Tự vừa nói, thì chắc chắn nàng phải gặp cho bằng được cái nghĩa nữ kia của phu quân nàng, thay phu quân nàng chăm sóc dạy dỗ nha đầu đó.
Nhưng mà.
"Liệu có... được không... việc thoát ra khỏi nơi này... liệu ngươi có cách nào sao?"
"Ngươi chỉ cần trả lời bản tọa, ngươi có muốn hay là không!"
Vương Nhất Tự đáp lại.
"Muốn!
Ta muốn ra khỏi chỗ này!
Ta muốn đi gặp Lý Tiểu Ngư!"
Sở Vân Vi lập tức đáp lại một cách khẩn trương, trong suốt ngàn năm nay chưa bao giờ nàng mong muốn được thoát khỏi chỗ này nhiều như bây giờ.
Sở Vân Vi, nàng, hầu như cả cuộc đời này đã hiểu lầm Viễn Tín và lúc nhận ra thì đã quá muộn màng, nàng dù muốn cũng không thể nào bù đắp được cho hắn, nhưng mà nàng vẫn còn có cơ hội có thể tiếp tục nuôi dưỡng hy vọng của hắn bằng cách chăm sóc cho Lý Tiểu Ngư, nàng muốn thoát ra khỏi nơi này, muốn gặp cái đệ tử chân truyền duy nhất của phu quân nàng, người thân còn lại duy nhất của Viễn Tín.
"Nếu đã vậy, vậy bản tọa sẽ đưa ngươi cùng rời khỏi nơi này!"
Vương Nhất Tự mỉm cười, sau đó đứng lên cất cái ghế vào không gian giới chỉ, thản nhiên nói.
"Nhưng mà...khi nãy, lúc đang bị tâm ma chiếm đi lý trí...ta mơ hồ nhìn thấy nữ nhân đi cùng ngươi, và cả...Dạ Thảo Liên Hoa đã... biến mất qua cổng không gian...
Nữ nhân đó và Dạ Thảo Liên Hoa... không phải chính là chìa khóa để mở ra cổng không gian hay sao...?"
Sở Vân Vi khổ sở nói.
"Ngươi nghĩ cái không gian này có thể ngăn cản được bản tọa hay sao?
Cho dù là không có chìa khóa để mở ra cổng không gian, thì bản tọa vẫn có cách khác để ra khỏi đây!"
"Là...cách gì...?"
"Đó là dùng đến sức mạnh tuyệt đối!"
Vương Nhất Tự gương mặt hiển hiện lên tự tin, tay phải đưa về phía trước, kinh khủng là khí lực bao lấy cả cánh tay.
Roạt!
Vương Nhất Tự nắm chặt bàn tay, bỗng chốc không gian phía trước tay hắn nứt toạt ra một vết nứt.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Vết nứt không gian do Vương Nhất Tự xé ra càng lúc càng lớn dần kèm theo đó là sự rung chuyển dữ dội của toàn bộ không gian xung quanh, mọi thứ dường như muốn sụp đổ.
"Tay...tay không...xé rách không gian?!!"
Sở Vân Vi tâm thần chấn kinh, toàn thân bủn rủn trước hành động của Vương Nhất Tự.
'Phải là tu vi cảnh giới cỡ nào mới có thể làm ra được cái hành động này chứ?!!
Ta...ta trước đây còn định... giết hắn...cũng may là hắn không tính toán... nếu không thì...'
Sở Vân Vi run run nghĩ ngợi, nàng, cho dù đã vượt xa cảnh giới Võ Đế, dù cho có vận dụng tất cả sức mạnh cũng không thể nào khiến cho không gian ở nơi này suy suyễn dù chỉ một chút, ấy thế mà tên nam nhân kia chỉ truyền linh lực vào tay là có thể tùy tiện xé không gian, đây là thao tác mà chưa chắc một Đại Đế có thể làm được.
"Sở Vân Vi, bản tọa nhắc nhở ngươi trước!
Ngươi cảnh giới tu vi đã vượt qua Võ Đế, hiện tại đang là Phá Thiên cảnh đỉnh phong, chắc chắn khi trở về Nhân giới ngươi sẽ bị áp chế bởi Thiên đạo, cho dù ngươi có muốn ở lại Nhân giới cũng sẽ bị cưỡng chế mà phi thăng..."
Vương Nhất Tự thanh âm trở nên âm trầm nói.
"Chẳng phải Tiểu Ngư hiện ở Thượng giới hay sao...?
Nếu như muốn gặp được nha đầu ấy, ta chẳng phải nên phi thăng hay sao...?"
Sở Vân Vi đáp.
"Phi thăng Thượng giới sẽ phải trải qua Thiên Lôi trận, nếu như ngươi không thể vượt qua được trận lôi này, phi thăng thất bại, cái giá phải trả chính là mạng sống của ngươi..."
"Ta không sợ chết!"
Sở Vân Vi lập tức trả lời ngay khi Vương Nhất Tự vừa dứt lời.
"Chết thì có gì đáng sợ kia chứ?
Nếu như ta không may chết dưới lôi trận của Thiên đạo...thì ta sẽ có thể gặp lại Viễn Tín...như thế thì có gì mà phải sợ..."
"Tốt lắm!"
Vương Nhất Tự hài lòng, tay trái giơ lên ra hiệu cho Sở Vân Vi.
"Đi thôi!
Cùng bản tọa trở lại Nhân giới!".
Lạc Vẫn Đảo.
Phụng Hoàng Cổ trấn.
Liễu Doanh cùng đám người đứng trước hồ nước đã đóng băng chờ đợi, hai tay nàng siết chặt vào nhau, gương mặt nàng hiện lên lo lắng, sốt ruột cùng nôn nóng, lòng nàng cứ như bị lửa đốt.
Mặt trời lúc này đã sắp lặn nơi phía đường chân trời, nó cố gắng hắt những tia sáng yếu ớt cuối cùng lên nền trời đang dần chuyển thành màu đen.
Liễu Doanh, nàng, trước giờ chưa từng có cảm giác chờ đợi một ai đó trong vô vọng như lúc này, nàng, tận mắt chứng kiến Vương Nhất Tự gục dưới chưởng pháp của Sở Vân Vi, hơn nữa, theo như lời hắn nói, nàng và Dạ Thảo Liên Hoa chính là chìa khóa để mở ra cổng không gian, từ nãy đến giờ nàng đã thử làm lại rất nhiều lần giống như lời Vương Nhất Tự chỉ dẫn khi còn ở Tuyệt Diệt Am, nhưng đều không thành công, lòng nàng rối bời vào lúc này.
Có lẽ chính do hành động của Vương Nhất Tự, có lẽ là do những lời hắn nói ra đã khiến nàng phải rung động, nhưng cho dù là vì lý do gì đi chăng nữa thì cũng không thể chối cãi một điều, Liễu Doanh, nàng, hiện giờ đang rất rất lo lắng cho tính mạng của Vương Nhất Tự, nàng ước gì nàng vẫn còn ở Tuyệt Diệt Am, nàng sẽ cùng hắn đối mặt với Sở Vân Vi, cho dù có chết cũng không hối tiếc.
Rẹt...
Rẹt...
"Mọi người nhìn xem...đó là gì?!!"
Kiều nhi bất ngờ lên tiếng, ngón tay chỉ về phía giữa hồ.
"Vết... vết nứt không gian...?!!"
Trương Tố Tố, Mộc Phiến La cùng Trác Hồng Quân gương mặt bỗng chốc hiện lên ngưng trọng.
"Mọi người lùi lại...cẩn thận!"
Mộc Phiến La dè chừng, nhắc nhở cả đám.
Nhưng đám người còn chưa hành động thì bên trong vết nứt không gian xuất hiện một hình bóng cùng một giọng nói vô cùng quen thuộc khiến cho cả đám tâm thần liền được nới lỏng ra, phấn khởi cùng vui mừng hiện lên trong ánh mắt.
"Ai nha, bản tọa nhớ là đã nhờ Liễu cô nương chuyển lời rồi mà, sao mọi người vẫn còn ở đây?"
"Là...phu quân!"
Trương Tố Tố khẳng định lên tiếng.
"Phu quân cuối cùng cũng trở lại a!"
Mộc Phiến La mừng rỡ.
"Tốt... tốt quá rồi..."
Hoa Vi Nghi tiếp lời.
'Là hắn...hắn còn sống...chính là hắn...hắn đã trở lại...'
Liễu Doanh hai tay che miệng, khoé mắt bỗng trở nên ươn ướt, nàng rất muốn lập tức lao đến mà ôm chầm lấy Vương Nhất Tự, nhưng mà có một thứ gì đó khiến cho nàng không thể tiến lên.
Là lòng tự trọng của nàng!
'Phải rồi... Vương chưởng môn...hắn còn có nương tử của hắn...còn có đệ tử của hắn...bao giờ đến lượt ta lo lắng cho hắn chứ?
Bao giờ đến lượt ta mừng rỡ khi thấy hắn bình yên vô sự chứ?
Liễu Doanh ơi Liễu Doanh, ngươi mau tỉnh lại đi, ngươi mãi không thể xứng với nam nhân kia đâu!'
Tố Tố cùng hai muội muội, cùng đám đệ tử trực lao đến chỗ của Vương Nhất Tự, cũng không hề để ý đến thái độ do dự kia của Liễu Doanh.
Nhưng cả bọn lập tức khựng lại tại chỗ khi nhìn thấy phía sau Vương Nhất Tự một nữ nhân cũng bước ra khỏi vết nứt không gian.
"Là...là Y Thánh...Sở Vân Vi..."
Liễu Doanh lập tức nhận ra được nữ nhân phía sau Vương Nhất Tự, miệng nàng lắp bắp tựa như hoảng sợ nhưng cơ thể nàng lại tự động lao về phía Vương Nhất Tự.
"Vương chưởng môn...cẩn thận!".