Chereads / Kẻ chuyển sinh cuối cùng / Chapter 172 - Chương 172: Nơi quỷ dị.

Chapter 172 - Chương 172: Nơi quỷ dị.

Chương 172:  Nơi quỷ dị.

"Sư tỷ, bên ngoài cơn bão đã qua..."

Lý Liên Hoa ánh mắt nhìn ra phía bên ngoài ngôi nhà tranh, nói.

"Mưa gió sấm chớp cả đêm cũng là nên dừng đi thôi!

Cơn bão mà còn kéo dài thêm nữa ta chắc căn nhà này cũng không thể chịu nổi!"

Trương Tấn tiếp lời.

"Chúng ta cũng khởi hành thôi, thời gian không thể chậm trễ thêm nữa!"

Lục Thiên Cầm khẽ nhíu mày nói với đám sư đệ sư muội sau đó quay lại phía Liễu Doanh ôn tồn nói.

"Liễu cô nương, phiền cô dẫn đường..."

Liễu Doanh nhẹ nhàng gật đầu, nhưng tâm trạng lại có gì đó không được tốt cho lắm, nàng chau mày đăm chiêu.

Đám người trước mặt nàng, tuy không rõ cảnh giới tu vi là ở đẳng cấp như nào, lại muốn tiến vào Phụng Hoàng Cổ trấn muốn đoạt lấy Dạ Thảo Liên Hoa, nàng vốn rõ hơn ai hết đó là một chuyện bất khả thi.

'Cho dù bọn họ có mạnh đi chăng nữa thì khi đối mặt với trăm tên của Trường Sinh giáo e là không có đường sống sót...chưa kể đến còn có hai yêu thú đầu lĩnh kia...cơ hội đoạt được Dạ Thảo Liên Hoa không mấy sáng sủa...

Nhưng mà... không thể nào không đến Phụng Hoàng Cổ trấn...Dạ Thảo Liên Hoa sắp nở, nếu bỏ lỡ cơ hội này thì phải chờ đợi mấy trăm năm...'

Liễu Doanh hít thở một hơi, hai bàn tay nắm chặt lại.

"Trước khi đi đến Phụng Hoàng Cổ trấn...hãy để ta thắp cho gia gia một nén hương, có được hay không?"

Phía sau căn nhà tranh đã cũ nát sụp xệ bởi cơn bão đám người cùng bước đi trên một lối mòn, dẫn đầu là Liễu Doanh với gương mặt âu sầu.

Phịch!

Liễu Doanh quỳ rạp xuống trước phần mộ hoang tàn đầy lá cây và cành cây bởi gió bão thổi đến, tay lấy ra những chiếc lá héo úa cùng những cành cây ướt sũng, nàng cẩn thận dọn dẹp hậu quả sau cơn bão, chăm chú, tập trung như thể đang chăm sóc cho gia gia của nàng lúc còn sống.

Ánh mắt nàng chất chứa buồn rầu nhìn lên mộ phần Bách Độc lão quái.

'Gia gia...lần này đến Phụng Hoàng Cổ trấn...có thể...có thể...con sẽ không thể quay lại để mà gặp gia gia thêm lần nào nữa...'

Bên cạnh, đám đệ tử Thương Sơn phái cùng Lý Mộng Vân cũng giúp Liễu Doanh dọn dẹp lại mộ phần.

Đoạn một nén hương trôi qua, sau khi đã dọn dẹp sạch sẽ mộ phần của Bách Độc lão quái, Liễu Doanh chầm chậm đứng lên, hai tay nàng chắp lại, đôi mắt ngân ngấn lệ nhắm nghiền, nàng tựa như đang khẩn cầu một điều gì đó với gia gia nàng, có lẽ, nàng khẩn cầu gia gia phù hộ cho chuyến đi sắp tới của nàng.

"Chúng ta khởi hành thôi..."

Liễu Doanh nói với đám người Thương Sơn phái.

Lạc Vẫn đảo vốn là hoang đảo, ngoại trừ người của Trường Sinh giáo toạ lạc ra thì không có bất cứ ai sinh sống, vì thế mà cây cối, bụi cỏ um tùm sum xuê mọc chen chúc nhau không theo một hàng lối nào cả, nếu như không phải có người đã sống ở đây từ nhỏ như Liễu Doanh dẫn đường thì đám người Lục Thiên Cầm đã sớm đi lạc mất.

Tuy rằng trên đảo có một con đường đất rộng hơn hai thước cắt ngang qua do người của Trường Sinh giáo tạo nên để dễ dàng di chuyển, nhưng Liễu Doanh lại không chọn con đường đó để đi mà lại dẫn đám người Thương Sơn phái len lỏi vào trong những bụi rậm.

"Liễu cô nương, tại sao chúng ta không đi dưới kia mà lại phải khổ sở ở trên này?!!"

Trương Tấn nhăn mặt, ngón tay chỉ xuống phía dưới con đường đất cách đám người hơn hai mươi thước, hỏi.

"Không được!

Chúng ta không thể đi đường đó được!"

Liễu Doanh lắc đầu đáp, ánh mắt vẫn nghìn thẳng về phía trước.

Với kinh nghiệm của nàng ở Lạc Vẫn đảo, chỉ có đám Trường Sinh giáo hoặc là kẻ ngu mới đi đường đó mà thôi.

Đúng là dưới cái bầu trời lúc nào cũng tối đen như mực nếu không chú ý sẽ rất dễ đi lạc này thì việc lựa chọn đi bằng con đường đất kia sẽ là khả dĩ nhất, nhưng mà, ở cái nơi ngập tràn yêu khí như thế này, xung quanh lại nhung nhúc là những yêu thú sẵn sàng lao đến tấn công bất cứ lúc nào thì một đám người di chuyển giữa một chỗ trống trãi là điều cực kì nguy hiểm, hơn nữa nếu như xui rủi còn có thể chạm mặt đám người của Trường Sinh giáo, đi đường rừng, dù là khó khăn trong việc di chuyển nhưng đổi lại sẽ không có mấy nguy cơ.

"Trương Tấn, ngươi tốt nhất đừng nên phí sức để nói, cứ đi thôi!"

Lục Thiên Cầm giọng nghiêm nghị lên tiếng.

'Ta chỉ là thắc mắc thôi mà...sao tam sư tỷ lại tự dưng bực dọc với ta cơ chứ?!!'

Trương Tấn dựa vào thái độ trong câu nói của Lục Thiên Cầm đoán rằng nàng tâm trạng đang không được tốt, hắn cũng chỉ biết im lặng mà bước tới, theo như tính cách của Lục Thiên Cầm, hắn mà oang oang lên thêm tiếng nào nữa thì chắc chắn sẽ trở thành một tảng băng người sống.

Thực ra thì Lục Thiên Cầm không phải vì cái miệng lúc nào cũng liếng thoắng của Trương Tấn mà bực dọc, bản thân nàng đang rất là bồn chồn lo lắng, nàng, tu vi cảnh giới bây giờ là Kiếm Võ song Vương có thể xem xem là một cường giả ở Tinh Vẫn đại lục, vì thế mà mức độ cảm nhận cũng như sự nhạy bén của các giác quan so với đám sư đệ sư muội đi bên cạnh đều là hơn gấp nhiều lần, càng tiến vào sâu bên trong hòn đảo Lục Thiên Cầm càng cảm nhận rõ được một mối đe dọa nguy hiểm đang trực chờ phía trước, cái cảm giác bất an cứ liên tục len lỏi khắp cơ thể nàng.

Cẩn tắc vô áy náy.

Trận chiến lúc trước với Bất Động Yêu Thù Mẫu là minh chứng rõ ràng nhất cho sự bất lực của Lục Thiên Cầm, đối mặt với tồn tại vượt xa về sức mạnh thì nàng cũng không thể làm được gì khác ngoài tấn công trong tuyệt vọng, nàng đã thế thì đối với đám sư đệ sư muội lại càng không thể nào.

Trên hòn đảo này, bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra, cẩn thận, tập trung cảnh giác tránh gặp phải những rắc rối không cần thiết đó mới là lựa chọn sáng suốt.

Thời gian trôi qua, càng tiến vào sâu hơn bên trong đảo không khí càng trở nên ngột ngạt, đám người di chuyển càng lúc càng chậm với hơi thở nặng nhọc.

"Kia rồi, Phụng Hoàng Cổ trấn chính là ở đó!"

Dừng lại trên một ngọn đồi cao, Liễu Doanh ngón tay chỉ xuống phía dưới lên tiếng.

Nơi mà hướng tay Liễu Doanh chỉ đến là một vùng đất trũng rộng lớn bao quanh bởi những vách núi chỉ duy nhất một lối có thể đi vào, một nơi dễ thủ khó công, nhìn kỹ hơn một chút sẽ thấy những căn nhà đổ nát chỉ còn lại là phế tích của một thị trấn.

Nhưng cái làm cho đám đệ tử Thương Sơn phái chú ý hơn cả chính là những luồng yêu khí dày đặc từng hồi từng hồi bốc lên không ngừng từ phía dưới lòng đất của Phụng Hoàng Cổ trấn, mặc dù chỉ là đứng từ rất xa quan sát nhưng cả đám đều cảm thấy như lồng ngực bị ép chặt rất khó thở, hòng như là phàm nhân nếu như đối diện với cái bầu không khí dày đặc là yêu khí như thế này thì sớm đã phải vong mạng.

"Liễu cô nương, Phụng Hoàng Cổ trấn này sao lại dày đặc yêu khí như thế chứ?"

Âu Dương Kiệt chân mày nhăn lại lên tiếng hỏi.

"Ta...ta cũng không rõ...nơi này trước đây đúng là chỉ có phế tích, nhưng từ lúc đám người Trường Sinh giáo đến đây bầu không khí bỗng chốc thay đổi... yêu khí tràn ngập Lạc Vẫn đảo và dị tượng bao quanh đảo cũng là bắt nguồn từ chỗ này...

Hơn nữa...càng tới gần ngày Dạ Thảo Liên Hoa nở thì yêu khí thoát ra cũng càng lúc càng nhiều tựa như thể muốn nuốt chửng cả hòn đảo này vậy..."

Liễu Doanh giải thích.

"Đáng chết!

Bây giờ thì mọi chuyện đã rõ!

Trường Sinh giáo chính là những kẻ đứng đằng sau dị tượng kia, cũng là kẻ đã hại chết sư huynh sư tỷ của ta!

Ta nhất định sẽ không tha cho bọn chúng!"

Lý Mộng Vân nghiến răng, giọng đầy giận dữ nói.

"Lý cô nương xin hãy bình tĩnh!

Đám người Trường Sinh giáo này làm ra động tĩnh lớn như thế này chắc chắn còn ẩn chứa bí mật rất lớn phía sau, nếu như chúng ta không suy nghĩ cho kỹ càng không có kế hoạch cụ thể, lao vào đó khác nào tự tìm đường chết?"

Âu Dương Kiệt lên tiếng xoa dịu Lý Mộng Vân.

"Âu sư đệ nói đúng đấy!

Lý cô nương, chúng ta còn chưa biết Trường Sinh giáo rốt cuộc là thực lực như thế nào...

Nhưng nhìn vào cái thứ kia thì ta đoán chắc nội lực bên trong Trường Sinh giáo chắc chắn có cao thủ tọa trấn, chúng ta nếu cứ như thế mà xông vào e là kẻ hối hận ngược lại chính là chúng ta"

Lý Liên Hoa tiếp lời Âu Dương Kiệt.

"Xin lỗi...là do ta không kiềm chế được..."

"Nhưng mà... thật sự là chúng ta sẽ phải... tiến vào chỗ đó hay sao...?!!

Các ngươi cũng thấy rõ rồi...chỗ đó khác gì địa ngục đâu chứ?!!"

Trương Tấn khoé miệng giật giật chen ngang vào.

Hừm...

Lục Thiên Cầm đứng phía trước đám người nãy giờ im lặng không nói gì, ánh mắt chỉ chăm chăm nhìn hướng về phía Phụng Hoàng Cổ trấn, hừ lạnh một cái.

"Ngươi đã từng thấy qua địa ngục rồi hay gì?"

"Sư tỷ...chỉ là...ta chỉ ví như thế mà thôi..."

Trương Tấn gãi gãi đầu.

"Cho dù có là địa ngục đi chăng nữa chúng ta cũng nhất quyết phải đi vào đó, đó là hy vọng cuối cùng của Thiên Tuyết!

Ngươi chẳng lẽ muốn bỏ mặc sống chết của Thiên Tuyết hay sao?"

Lục Thiên Cầm trầm giọng nói.

"Sư tỷ, ta không có ý đó!

Chỉ là...nơi này nhìn thế nào cũng ngập tràn nguy hiểm, chúng ta tùy tiện xông vào đó e là chưa cứu được nhị sư tỷ thì đã không còn mạng mà trở ra rồi...

Hay là chúng ta chờ chưởng môn đến?

Có chưởng môn ở đây thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn, không phải sao?"

Trương Tấn vội vàng giải thích.

"Sư huynh nói không sai!

Đúng là chưởng môn có thể dễ dàng giải quyết chuyện này!

Nhưng mà... chúng ta cũng không thể lúc nào cũng dựa dẫm vào chuởng môn người được!

Hãy xem như chúng ta là đang lịch luyện vậy!"

Âu Dương Kiệt lên tiếng.

'Haiz...Tam sư tỷ như vậy thì cũng thôi đi!

Đến cái tên cuồng tu luyện như ngươi cũng thế thì ta biết làm sao bây giờ?

Ta chỉ là muốn chắc chắn mọi người còn sống mà trở về môn phái thôi mà!'

Trương Tấn trong lòng gào thét.

"Theo như lời Liễu cô nương thì chỉ hơn một ngày nữa là Dạ Thảo Liên Hoa sẽ nở, chúng ta cũng không có nhiều thời gian mà ở đây nói chuyện phím, nếu như để cho đám người Trường Sinh giáo kia có được Dạ Thảo Liên Hoa thì xem như công cốc, chúng ta phải hành động ngay!

Đi thôi!"

Lục Thiên Cầm âm trầm lấy ra Lưu Ly kiếm, lời lẽ như ra lệnh cho cả đám tiến về phía trước.

Cách cổng Phụng Hoàng Cổ trấn mấy trăm thước.

Đám người Thương Sơn phái cùng Liễu Doanh đang cẩn thận ẩn nấp phía trong bụi rậm, ánh mắt quan sát nhất cử nhất động của đám đệ tử Trường Sinh giáo đang tuần tra xung quanh khu vực lối vào Phụng Hoàng Cổ trấn.

"Sư tỷ, xem chừng bọn chúng phải có hơn trăm người..."

Lý Liên Hoa lo lắng nói.

"Bọn chúng bố trí đệ tử canh gác dày đặc như này chắc chắn là để không có ai có thể cướp được Dạ Thảo Liên Hoa.

Chúng ta muốn lẻn vào Phụng Hoàng Cổ trấn mà không ai hay biết xem ra là không thể..."

Âu Dương Kiệt nhận xét.

"Hãy là chúng ta cứ xông thẳng vào đó?

Ta xem xem đám người đó tu vi cảnh giới cũng chỉ Võ Sư mà thôi, cũng không phải đối thủ của chúng ta, hơn nữa còn có tam sư tỷ ở đây!"

Trương Tấn gợi ý.

"Xông...xông thẳng vào?!!"

Liễu Doanh khoé miệng giật giật.

'Ngươi muốn đi chết thì cũng đừng có kéo ta theo chứ!!

Hơn một trăm Võ sư đấy, là một trăm chứ không phải một hai người đâu!!!'

Liễu Doanh trong lòng mắng thầm Trương Tấn.

"Ta thấy ý này của Trương sư huynh không phải là không được a..."

Lý Liên Hoa đồng thuận.

"Không!

Cho dù chỉ là Võ sư, nhưng là hơn một trăm người, nếu như chúng ta cứ thế mà xông vào ta không thể đảm bảo cho tất cả các ngươi!"

Lục Thiên Cầm lạnh lẽo thanh âm nói, ánh mắt nàng đăm chiêu nhìn về phía cổng trấn như lo lắng một chuyện gì đó.

'Rốt cuộc cũng có một người bình thường trong đám người bất thường này...'

Liễu Doanh thở ra một hơi nhẹ nhõm.

"Cứ để một mình ta lên là được!"

Lục Thiên Cầm nói tiếp.

'Cái...cái quái gì thế?!!

Ta là đang nghe nhầm sao?!!

Nữ nhân này muốn một mình xông vào đó?!!'

Liễu Doanh hốt hoảng.

"Sư tỷ...hay là để ta cùng với tỷ..."

Âu Dương Kiệt chưa nói hết câu liền bị Lục Thiên Cầm ngăn lại.

"Không được!

Sư đệ, ngươi là người có nhục thân mạnh nhất trong chúng ta, Liễu cô nương đây chỉ mới là Võ đồ, nếu như ngươi cùng ta xông vào đó, kẻ địch bỗng dưng xuất hiện phía sau tọc hậu sẽ không có ai trở tay kịp!"

"Chỗ này đã có ta và sư muội trấn giữ, sư tỷ, không lẽ ngươi lại không tin tưởng bọn ta hay sao?

Hơn nữa còn có cả Lý cô nương, một Võ Tôn!"

Trương Tấn ngốc trệ hỏi.

"Một kẻ ngoài việc mở miệng nói năng nhảm nhí thì chẳng được tích sự gì!

Một kẻ thì nhát gan đến mức đánh nhau với Địa viêm lang còn không dám mở mắt!

Một kẻ thì không thể nào kiềm chế bản thân mỗi khi cảm xúc bộc phát!

Ta chính là không tin tưởng nổi vào các ngươi!"

Lục Thiên Cầm lạnh lùng nói.

'Sư tỷ... ngươi có thể nào đừng nói thẳng thừng ra như vậy không?!!'

Trương Tấn khoé miệng giật giật liên hồi.

"Chỉ có Âu sư đệ là bình tâm nhất, có hắn ở đây cảnh giới ta mới có thể yên tâm được!"

Lục Thiên Cầm nắm chặt Lưu Ly kiếm trong tay.

"Hơn nữa, ta cảm thấy nơi này rất quỷ dị...

Không chỉ yêu khí dày đặc tuôn ra như suối...mà còn có cả mùi máu!"

Lục Thiên Cầm nhăn mặt.

"?!!!"

Cả đám hơi giật mình với câu nói của Lục Thiên Cầm.

"Sư tỷ... người nói là...mùi máu sao...?!!"

Lý Liên Hoa rùng mình.

"Ừm...tuy rằng đã bị yêu khí lấn áp, các ngươi không thể nào cảm nhận được, nhưng ta thì có thể!

Xung quanh nơi này...mùi máu tươi quẩn quanh... tựa như là... một cái lò mổ vậy...!"

Lục Thiên Cầm đáp.

"...."

Nghe đến đây đám người bỗng dưng trầm xuống hẳn, chỉ có Liễu Doanh là có chút khác lạ, nàng tựa như đang run rẩy.

"Liễu cô nương... ngươi sao thế?!!"

Âu Dương Kiệt hỏi.

"Ta...ta..."

Liễu Doanh lắp bắp, ánh mắt hoang mang hoảng sợ.

"Ta biết...mùi máu đó...là...là do đâu..."

"Là do đâu?"

Lục Thiên Cầm nhíu mày hỏi.

"Bọn...bọn chúng...ta...ta...đã tận mắt chứng kiến... Trường Sinh giáo này...là bắt người về đây...sau đó...sau đó dùng máu của những người bị bắt...để...để hiến tế..."

Liễu Doanh rùng mình sợ hãi khi nghĩ tới cảnh tượng đã chứng kiến trước kia.

"?!!!".