Chereads / Kẻ chuyển sinh cuối cùng / Chapter 158 - Chương 158: Nhãn lực của ta là vô đối!

Chapter 158 - Chương 158: Nhãn lực của ta là vô đối!

Chương 158: Nhãn lực của ta là vô đối!

Bang!

Âu Dương Kiệt đứng phía xa quăng mạnh Hộ Sơn thuẫn bay tới đập vào bên hông Bất Động Yêu Thù Mẫu hòng khiêu khích con yêu thù.

Và đúng như những gì Âu Dương Kiệt mong muốn, Bất Động Yêu Thù Mẫu liền đổi hướng di chuyển, nó bất chợt quay ngoắt cả thân thể khổng lồ lại, phẫn nộ lao đến chỗ Âu Dương Kiệt.

Lúc này Trương Tấn cùng Lý Liên Hoa cũng thay đổi mục tiêu, cả hai người bỏ qua đám hắc thù xung quanh kia, dùng những đòn tấn công tầm xa công kích Bất Động Yêu Thù Mẫu.

"Tu La chưởng!"

Cả hai tay vận chưởng pháp tung liên tục vào thân thể đồ sộ của Bất Động Yêu Thù, nhưng do khoảng cách về thực lực là quá lớn, những chưởng pháp kia không mảy may làm tổn thương một chút nào đến con yêu thù, ngay cả lớp màn chắn hộ giáp của nó cũng không hề suy suyễn.

Kích thước khổng lồ, những đòn tấn công mang uy lực chết người, lại thêm sự phòng ngự gần như tuyệt đối, Bất Động Yêu Thù Mẫu cứ thế lao đến chỗ ba đệ tử Thương Sơn phái ăn thua đủ mà không hề có một chút sợ sệt nào.

Trương Tấn, Âu Dương Kiệt, Lý Liên Hoa, cả ba người, kẻ tấn công, kẻ làm yêu thù phân tâm, kẻ làm con mồi dụ địch, liên tục ra vào, luân phiên thay thế nhau, hòng kéo giãn sức lực của yêu thù.

Nhưng mà, đúng như suy nghĩ của Lục Thiên Cầm lúc đầu, rắc rối từ đám hắc thù bảo bảo kia đã xuất hiện.

Bọn chúng không tự tiện lao đến đám người như trước nữa, mà sau khi được tiếng gầm của Bất Động Yêu Thù Mẫu thức tỉnh bọn chúng đã bình tĩnh trở lại, chúng nhảy lùi ra khá xa trận chiến, bao vây lấy đám người ở một khoảng cách an toàn và bắn ra những sợi tơ từ bụng của chúng hướng đến Trương Tấn, Âu Dương Kiệt cùng Lý Liên Hoa.

Những sợi tơ mà đám Bất Động Yêu Thù bảo bảo bắn ra tuy là không so được về độ dẻo dai với những loại thù yêu khác, nhưng loại tơ này có một công dụng hết sức khó chịu, đó là nó rất dính.

Ý định của đám Bất Động Yêu Thù bảo bảo không phải là gây thương tích cho đám người, mà chính xác là chúng muốn hạn chế sự di chuyển của đám người kia, chỉ cần một chút sơ sảy vướn vào tơ của chúng thì trận đấu cũng xem như kết thúc.

"Chậc...đám tơ này đúng là phiền phức...!"

Âu Dương Kiệt hai chân mày nhăn lại khi bàn chân đạp vào tơ của đám Bất Động Yêu Thù bảo bảo.

Oành!

Âu Dương Kiệt lập tức vận hết sức để khỏi chỗ vừa đứng, vừa kịp suýt soát né tránh đi đòn tấn công trời giáng của Bất Động Yêu Thù Mẫu.

"Sư đệ, ngươi không sao chứ?!"

Trương Tấn cùng Lý Liên Hoa vội vàng nhảy lại chỗ Âu Dương Kiệt, đồng thanh hỏi.

"Đệ không sao... nhưng mà cứ kéo dài như vậy cũng không phải cách..."

Âu Dương Kiệt khó khăn đáp.

"Cái con yêu thù này... không những to lớn một cách bất thường, mà ngay cả sức mạnh của nó cũng quá là vô lý đi..."

Lý Liên Hoa nhận xét.

"Khoảng cách quá lớn...chúng ta tấn công nãy giờ mà không hề gây ra được một vết sướt nào trên người nó... nếu như có chưởng môn ở đây thì tốt biết mấy..."

Trương Tấn chua chát nói.

"Chúng ta cũng không nên lúc nào cũng dựa vào chưởng môn được...

Sư huynh, sư tỷ, chúng ta làm lại lần nữa!

Kéo dài thời gian để tam sư tỷ hồi phục, trong chúng ta thì chỉ có tỷ ấy mới có thể đánh ngang với cái thứ này..."

Âu Dương Kiệt âm trầm nói, hắn cất Tử Liên kiếm vào không gian giới chỉ, nắm chặt hai tay.

Kiếm không thể gây thương tích cho Bất Động Yêu Thù Mẫu, dù có sử dụng thì cũng là vô ích mà thôi.

"Được, cùng lên thôi!"

Trương Tấn cùng Lý Liên Hoa gật đầu.

"Hai người nhớ cẩn thận đám tơ dính ở dưới đất..."

Lý Liên Hoa nhắc nhở.

Cả ba người lại một lần nữa lao vào đối mặt với Bất Động Yêu Thù.

Cùng lúc đó, phía đằng xa, chỗ Lục Thiên Cầm và Lý Mộng Vân, một đám hơn mười con Bất Động Yêu Thù bảo bảo nhảy đến bao vây lấy hai người, bọn chúng lăm lăm cặp nanh sắc nhọn cùng tiếng rít rít lạnh người, trực chờ lao vào mà cắn xé hai nữ nhân kia.

Lục Thiên Cầm, đòn tấn công vừa nãy của nàng đã làm cho tất cả bọn yêu thù bảo bảo hoảng sợ, nhưng tinh thần của bọn chúng bây giờ đã bình tĩnh trở lại, nỗi sợ hãi phút chốc đã biến mất.

Lục Thiên Cầm hiện tại đã bị thương nghiêm trọng, mùi máu từ vết thương của nàng kích thích đám yêu thù càng trở nên hung hăng hơn.

Một nữ nhân thân mang trọng thương, đến đứng còn không vững.

Một nữ nhân thì sợ hãi toàn thân run rẩy.

Cả hai nữ nhân kia chẳng khác nào một món tráng miệng được bày sẵn ra để bọn chúng lao vào mà cấu xé cả.

Xoạch!

Lý Mộng Vân bước lên phía trước, đứng che cho Lục Thiên Cầm, hai tay run run cầm chặt Giáng Ma Giản đối mặt với đám yêu thù áp đảo cả về số lượng lẫn kích thước.

"Ta...ta sẽ...bảo vệ ngươi..."

Lý Mộng Vân lắp bắp nói.

Lý Mộng Vân, tâm thần nàng hoảng sợ cực độ.

Nàng trước giờ ngoài thời gian tu luyện ở phân đà Thiên môn Đại học các ra, thì chưa bao giờ ra ngoài lịch luyện cũng như chưa bao giờ đối mặt với hung thú.

Lần trước nàng cùng với sư huynh đệ đồng môn theo lệnh của đà chủ điều tra dị tượng ngoài khơi Đông Bắc Hải, đó cũng là lần đầu tiên nàng đối mặt với hung thú.

Khi Tam Sinh Hải Xà Vương xuất hiện, trước kích thước hùng vĩ cũng như sức mạnh đáng sợ của nó, toàn thân nàng bỗng chốc mềm nhũng ra, nàng không thể làm được gì cả, đến ngay cả việc bỏ chạy cũng không thể.

Nàng chỉ đứng đó, chứng kiến sư huynh sư tỷ sư đệ của nàng, từng người từng người một bị Tam Sinh Hải Xà Vương giết chết.

Nàng chỉ đứng yên một chỗ, và lắng nghe những lời trăn trối cuối cùng của sư huynh nàng.

Từ đầu đến cuối, nàng không hề làm gì cả, chỉ sợ hãi và đứng yên phó mặc cho số phận.

Đến lúc nàng thoát ra khỏi tình cảnh đó, tỉnh dậy trên một cái giường êm ấm trong nhà của một ngư dân, nàng đã vô cùng ân hận, nàng vô cùng tự trách bản thân mình, nếu như lúc đó nàng can đảm hơn, nếu như lúc đó nàng có thể cùng sư huynh đệ đồng môn chiến đấu, thì có lẽ mọi chuyện đã khác, nếu như...

Và tất cả cũng chỉ là nếu như mà thôi!

Sự việc xảy ra rồi, người cũng đã mất, nàng không thể quay ngược thời gian mà làm những điều nàng tự cho là đúng đó được.

Nhưng ngay lúc này thì khác!

Lục Thiên Cầm đang bị trọng thương, và người duy nhất có thể bảo vệ Thiên Cầm chỉ có Lý Mộng Vân nàng.

Nàng sẽ không để bất cứ ai phải bỏ mạng trước mặt nàng nữa, nàng sẽ bảo vệ cho Lục Thiên Cầm, cho dù có chết thì nàng cũng không hề hối hận!

"Haiz..."

Lục Thiên Cầm nhìn cảnh tượng Lý Mộng Vân thân run cầm cập đứng trước mặt mà thở dài một cái, sau đó lấy ra một viên đan dược từ không gian giới chỉ cho vào miệng.

"Ta cần ngươi bảo vệ hay sao?"

Lục Thiên Cầm bước lên ngang hàng với Lý Mộng Vân, lạnh lùng nói.

"Trước khi muốn bảo vệ người khác ngươi hãy tự bảo vệ bản thân đi đã!

Đừng có làm vướng chân vướng tay của ta!"

Lục Thiên Cầm nói rồi âm trầm lao đến đám Bất Động Yêu Thù bảo bảo.

"Đám chết tiệt các ngươi, chết hết đi!"

Lục Thiên Cầm hét lớn, Ỷ Thiên kiếm vung ra xuất ra hàng loạt kiếm khí lao vun vút về phía trước trước ánh mắt kinh ngạc của Lý Mộng Vân.

Vài phút trước, Lục Thiên Cầm còn là đang thân mang trọng thương, ho ra máu, đứng còn không vững, bây giờ nàng ta lại lao lên đánh nhau với đám yêu thù như chưa từng có gì xảy ra, toàn bộ vết thương tựa như biến mất một cách kì diệu, không những thế, ngay cả khí tức toát ra cũng có vẻ hùng hậu hơn khi nãy.

'Chuyện... chuyện gì đang xảy ta thế...?!!

Lục cô nương... không phải là đang trọng thương hay sao chứ?!!

Sao lại có thể...?!!'

Lý Mộng Vân khổ sở suy nghĩ.

Nhưng rồi nàng lại lắc đầu mấy cái để cho tâm thần tỉnh táo lại.

'Bây giờ việc đó quan trọng hay sao?!!'

Lý Mộng Vân tự hỏi bản thân mình.

Nàng ánh mắt hết nhìn Lục Thiên Cầm lại nhìn sang Âu Dương Kiệt, Trương Tấn, Lý Liên Hoa.

'Bọn họ....bọn họ không hề sợ đám yêu thú này sao...?

Bọn họ... lấy đâu ra can đảm...để đối mặt với...con quái vật kia chứ...?'

Lý Mộng Vân nhìn bốn tên đệ tử Thương Sơn phái đang tả xung hữu đột giữa vòng vây của đám yêu thù, tâm thần nàng chợt hiện lên ngưỡng mộ, nàng ngưỡng mộ cái sự can đảm của bốn người bọn họ.

Lý Mộng Vân, nàng, thân là đệ tử của một cái Nhất lưu tông môn khi đối mặt với những nguy hiểm đến tính mạng lại không bằng những đệ tử của một cái Thập lưu môn phái...

Nàng cũng đâu thua kém gì bọn họ cơ chứ?

Nàng bây giờ cũng đã là Võ Tôn nhất phẩm, há lại run sợ trước một đám yêu thù hay sao chứ?!!

Lý Mộng Vân cắn chặt răng, hai bàn tay siết chặt Giáng Ma Giản, tinh thần hiện lên quyết tâm cao độ.

Nàng lên đảo là vì cái gì?

Chẳng phải là để tìm kiếm kẻ đã gây ra cái chết cho sư huynh đệ đồng môn của nàng hay sao?

Không phải trước kia nàng đã từng nói, nếu như có thể trả được mối thù của sư huynh đệ đồng môn, nàng có chết cũng không màng hay sao?

Sợ hãi liệu có giúp ích được cho nàng hay không hay nó chỉ khiến nàng trở nên vô dụng trước mắt tất cả mọi người?

'Không!

Ta không phải kẻ vô dụng!

Ta không phải!!!'

Lý Mộng Vân vận khí lực bộc phát ra khí tức của mình.

'Chết thì có gì đáng sợ cơ chứ?!!'

Nàng dậm mạnh chân, lấy đà lao lên phía trước tiếp cận một con Bất Động Yêu Thù bảo bảo.

Nàng nhảy lên cao, hai tay vung Giáng Ma Giản giáng một đòn toàn lực xuống đầu của con yêu thù.

Lý Mộng Vân hét lớn.

"Tất cả các ngươi, chết hết đi cho ta!!!"

Trong khoảnh khắc, Giáng Ma Giản bất chợt phát sáng, một luồng sáng màu đỏ bao quanh cả người Lý Mộng Vân, luồng sáng như thể hiện cái quyết tâm của nàng vào lúc này.

Oành!

Lý Mộng Vân giáng một cú trời giáng vào đầu của con yêu thù khiến đầu nó vỡ nát ra, cả thân thể đổ ập xuống đất, nàng đứng đó, y phục dính đầy thứ chất nhờn màu xanh túa ra từ cơ thể con yêu thù.

Lục Thiên Cầm liếc mắt qua Lý Mộng Vân, khoé miệng khẽ mỉm cười, nhưng liền sau đó nàng lại tập trung vào trận chiến.

"Phu quân đúng là có mắt nhìn người a...

Vân nhi vậy mà trong hoàn cảnh nguy hiểm như thế này lại có thể vượt qua được nỗi sợ của bản thân...nha đầu này tiền đồ sau này sẽ không thể đong đếm được đâu a..."

Trương Tố Tố nhận xét.

"Là tiền đồ vô lượng..."

Vương Nhất Tự thản nhiên nói.

"Nha đầu Vân nhi này, thiên phú cực cao, còn cao hơn cả Thiên Cầm!

Chỉ là nha đầu này vẫn chưa nhận thức được rằng bản thân mạnh mẽ đến cỡ nào mà thôi.

Chỉ cần có thể vượt qua được sự sợ hãi thì không có việc gì mà nha đầu này không làm được cả!

Một nhân tài rất đáng để bồi dưỡng a!"

"Hừ!...

Một nhân tài như thế mà tên đà chủ của Thiên môn Đại học các lại không nhận ra, còn khai trừ ra khỏi tông môn?

Hắn là bị mù hay gì?"

Mộc Phiến La nhíu mày, hừ lạnh.

"Có lẽ...tên đó... không có được nhãn lực nhìn người thấu đáo...như phu quân của chúng ta..."

Hoa Vi Nghi ngượng ngùng lên tiếng.

"Ha ha ha!

Chính xác!

Nghi Nghi, nàng nói rất đúng!

Tên đó làm sao có nhãn lực như ta được cơ chứ?!!"

Vương Nhất Tự sảng khoái cười lớn.

Cách chỗ đám người Thương Sơn phái mấy mươi dặm.

Ngoài khơi Đông Bắc Hải.

Hắt xì...!

Trịnh Kiểm đang chỉ đạo đám đệ tử của hắn về việc treo cờ trước mũi tàu thì bỗng chốc có cảm giác ngứa mũi.

'Là tên chết tiệt nào đang nói xấu ta?!!'

Trịnh Kiểm suy nghĩ.

Trác Hồng Quân chễm chệ ngồi trên ghế giữa khoang thuyền, tay chống cằm, hai chân bắt chéo, ánh mắt sắc lạnh quan sát từng hành động của tên Trịnh Kiểm.

Đứng ngay bên cạnh nàng là nữ đệ tử tên Mạc Vân Kiều, một Võ Vương nhất phẩm.

Cả hai cùng đám người của phân đà Thiên môn Đại học các đang lênh đênh trên biển trên một con thuyền lớn, hướng đến Lạc Vẫn đảo.

"Trịnh Kiểm, giải thích cho ta vì sao lại treo cái thứ vớ vẩn đó trước mũi thuyền?"

Trác Hồng Quân âm trầm hỏi.

Trịnh Kiểm khẽ giật mình, liền lập tức quay người lại, tay ôm quyền cung kính đáp với giọng run run.

"Trác trưởng lão...đây là...

Vì dị tượng xung quanh Lạc Vẫn đảo... gây ra biển động rất dữ dội... kèm theo cả mưa to gió lớn...còn có cả sương mù dày đặc...chưa kể đến là có rất nhiều thủy quái xung quanh hòn đảo...sẵn sàng tấn công bất cứ tàu thuyền nào mon men đến gần...

Đây là... biểu trưng....là cờ của...Trường Sinh giáo...chỉ cần treo lá cờ này trước mũi thuyền thì thuyền của chúng ta...sẽ không bị ảnh hưởng bởi dị tượng kia..."

Rầm!

"Cờ của Trường Sinh giáo?!!"

Trác Hồng Quân giận dữ quát lớn, tay đập mạnh xuống tay vịn ghế làm cho nó gãy nát tức khắc, khiến cho Trịnh Kiểm cùng đám đệ tử giật thót mình sợ hãi.

"Há lại có lý đó?!!

Ta đường đường là trưởng lão của Thiên môn Đại học các lại phải dựa vào lá cờ của một tà giáo để đảm bảo an toàn hay sao?!!

Ngươi là đang muốn chọc tức ta hay sao?!!

Mau tháo xuống cho ta!!"

"Trác trưởng lão...xin...xin bớt giận...xin hãy nghe ta giải thích..."

Trịnh Kiểm lắp bắp nói.

"Trác trưởng lão...cao cao tại thượng...uy vũ hơn người...đúng là những thứ như dị tượng hay đám hung thú kia...chẳng đáng để vào mắt...

Nhưng mà...chuyến đi này còn có những đệ tử của phân đà đi theo... bọn chúng... người tuy đông nhưng sức lực chẳng bao nhiêu...ta là lo cho an toàn của bọn chúng... nên mới nghĩ ra hạ sách này..."

"Ý ngươi là ta không thể bảo vệ được cho bọn chúng?!!"

Trác Hồng Quân gằn giọng hỏi.

"Không... không...ý ta không phải như vậy..."

Trịnh Kiểm lắc đầu chối.

"Sư tôn..."

Lúc này, đứng bên cạnh, Mạc Vân Kiều ghé tai nói nhỏ với Trác Hồng Quân.

"Chúng ta là đang đến Lạc Vẫn đảo để điều tra và giết hết đám người dám bôi nhọ danh dự của Thiên môn Đại học các, nếu như chúng ta tùy tiện xông vào sẽ đả thảo kinh xà, như thế chúng ta sẽ không thể tóm gọn được đám người đó.

Nếu như mượn danh nghĩa của bọn chúng để lên đảo, vừa có thể đảm bảo an toàn cho bọn đệ tử, vừa khiến cho đám người Trường Sinh giáo kia trở tay không kịp.

Tuy cách làm này không phải phong thái của sư tôn, nhưng đây là vì đại cục, xin sư tôn hãy cân nhắc..."

Trác Hồng Quân sau khi nghe đệ tử khuyên bảo liền một mặt suy nghĩ.

Lời lẽ mà Mạc Vân Kiều nói không phải là không có lý.

Tuy là khổ nhục kế, một kế sách mà Trác Hồng Quân rất là không thích, nhưng xem ra đây là phương án tối ưu nhất vào lúc này.

Nếu có thể bằng cách này khiến cho đám người Trường Sinh giáo kia mất đề phòng mà một mẻ tóm gọn tất cả bọn chúng, thì không những Trác Hồng Quân lập được đại công cho tông môn, mà còn có thể để cho tên Trịnh Kiểm kia lập công chuộc tội.

Trác Hồng Quân, người sư tỷ này của Trịnh Kiểm vẫn là bể ngoài nóng nảy nghiêm khắc nhưng bên trong lại mềm yếu.

Vốn dĩ nàng và Trịnh Kiểm là sư tỷ sư đệ cùng một lứa, cùng có một quá khứ tại tông môn, thứ tình cảm đó, Trác Hồng Quân vốn không khi nào xem nhẹ.

Lúc đầu, khi biết được những việc tày trời mà Trịnh Kiểm làm ra, Trác Hồng Quân, nàng, rất giận dữ và phẫn nộ, chỉ muốn chém chết hắn ngay lập tức mà thôi, nhưng cuối cùng lương tâm nàng không cho phép làm như vậy.

Nàng có thể ra lệnh nhốt hết đám người Trịnh Kiểm vào đại lao của phân đà, sau đó cùng hai nữ đệ tử đến Lạc Vẫn đảo để trừng trị những kẻ tự xưng là Trường Sinh giáo kia, nhưng nàng lại đem theo Trịnh Kiểm cùng đám đệ tử của hắn cùng đi đến Lạc Vẫn đảo, rốt cuộc là vì cái gì?

Lý do rất đơn giản, Trác Hồng Quân là muốn cho Trịnh Kiểm một cơ hội, muốn hắn cùng đám đệ tử lập công chuộc tội!

Trác Hồng Quân nhăn mặt, sau đó giọng âm trầm ra lệnh cho Trịnh Kiểm.

"Được rồi, ngươi không cần phải giải thích thêm nữa!

Tiếp tục cho thuyền tiến tới đi!"

Trác Hồng Quân giả đò không quan tâm đến những gì Trịnh Kiểm đang làm nữa, nàng xua xua tay ra hiệu cho đám người bọn hắn.

"Đa tạ Trác trưởng lão thấu hiểu!"

Trịnh Kiểm tay ôm quyền cúi đầu nói với Trác Hồng Quân.

Hắn sau đó quay người lại, hô lớn, ra lệnh cho đám đệ tử.

"Căng buồm lên, tiến về phía trước!".