Chereads / Kẻ chuyển sinh cuối cùng / Chapter 156 - Chương 156: Kẻ địch trong bóng tối.

Chapter 156 - Chương 156: Kẻ địch trong bóng tối.

Chương 156: Kẻ địch trong bóng tối.

Vương Nhất Tự nhắm nghiền mắt lại, tập trung luân chuyển khí lực bên trong cơ thể, tập trung nơi hai lòng bàn tay truyền khí lực cho Hoa Vi Nghi, giúp nàng chống lại yêu khí đang xâm chiếm cơ thể.

"Phu quân, bọn hắn chắc là đã đi được khá xa rồi, chàng không cần phải giả vờ nữa đâu!"

Trương Tố Tố giọng nhỏ nhẹ nói với Vương Nhất Tự, nàng khẽ mỉm cười.

"Ai nha, ta đâu có giả vờ đâu chứ!

Ta thật là đang truyền khí lực cho Nghi Nghi đây mà...

Dù sao thì cũng phải đảm bảo cho nàng ấy không bị ảnh hưởng từ yêu khí chứ..."

Vương Nhất Tự bất chợt đứng dậy, thanh minh.

"Phu quân... liệu... liệu làm như thế...có ổn không vậy...?

Nơi này vốn không bình thường... nếu như để bọn hắn lang thang trên đảo này... liệu có xảy ra chuyện gì không...?"

Hoa Vi Nghi gương mặt đỏ ửng lên, ngập ngừng hỏi.

"Bọn chúng thì có chuyện gì xảy ra được chứ?

Nàng đừng nên lo lắng vô ích..."

Vương Nhất Tự thản nhiên đáp.

"Nhưng mà..."

Hắn tiến sát lại Hoa Vi Nghi, ngón tay nựng cằm của nàng.

"Thật không ngờ một cung chủ như nàng... giả vờ cũng là rất giống a!"

"Thiếp... thiếp...chỉ là...làm theo lời... của chàng thôi mà..."

Hoa Vi Nghi cúi đầu thẹn thùng, lí nhí đáp.

"Phu quân, chàng đừng trêu chọc Nghi muội nữa... muội ấy đỏ chín cả mặt rồi kia kìa..."

Trương Tố Tố tay che đi nụ cười trước thái độ rụt rè đáng yêu của Hoa Vi Nghi.

"Phu quân, Nghi muội nói không phải không có lý..."

Mộc Phiến La nhíu mày lên tiếng.

"Sự kỳ lạ của hòn đảo này, thêm vào cái dị tượng xung quanh đảo, thiếp đoán chắc chuyện này có không ít dính dáng đến Yêu giới.

Nếu như đám đệ tử bọn hắn đụng độ phải người của yêu tộc e là..."

"Không sao!

Nếu như gặp phải yêu tộc thì càng tốt!"

Vương Nhất Tự nói với Mộc Phiến La, tay phải đồng thời thi triển ra trận pháp triệu hồi.

"Ta muốn xem xem bọn chúng đã trưởng thành đến mức nào!

Và ta cũng muốn nhìn xem tên yêu tộc nào đang tác oai tác quái ở chỗ này!"

Từ trong vòng tròn trận pháp tiểu yêu Chung Quỳ xuất hiện, lơ lửng trước mặt Vương Nhất Tự cùng ba nương tử, sau đó cung kính cúi đầu.

"Chủ nhân gọi ta ra đây không biết là muốn ta làm gì?"

"Ta muốn ngươi che giấu đi khí tức cùng sự hiện diện của bọn ta!"

"Vâng, thưa chủ nhân!"

Chung Quỳ gật đầu, liền hai tay tụ khí lực, thi triển ra một màn chắn bao bọc lấy bốn người.

"Chủ nhân, lớp màn chắn này chỉ cần không mất đi thì dù chủ nhân có đang đứng trước mặt kẻ khác thì cũng sẽ không bị phát hiện!"

"Ừm!"

Vương Nhất Tự gật đầu tỏ ý hài lòng, sau đó nói với ba nương tử.

"Tố Tố, Phiến La, Vi Nghi, chúng ta cũng đi thôi!"

"Vâng!"

Cả ba nàng đồng thanh.

Sau đó cả bốn người liền tiến vào khu rừng, lần theo dấu vết mà đám đệ tử đã đi qua.

Phía bên kia hòn đảo.

Đại điện Trường Sinh giáo.

"Phó giáo chủ, thuộc hạ đã truyền đạt lời của người đến cho tên Trịnh Kiểm kia, hắn đã bắt đầu hành động, nếu không có gì bất trắc thì ngày mai hắn sẽ đưa người đến Lạc Vẫn đảo..."

Tên sứ giả ôm quyền, cúi đầu, báo cáo sự tình ở phân đà Thiên môn Đại học các cho Cửu Trôn Đẳng.

"Hai ngày nữa giáo chủ sẽ xuất quan, tuyệt đối không để xảy ra chuyện ngoài ý muốn!

Nếu như có gì bất trắc xảy ra, làm hỏng đại sự của giáo chủ, cả bản toạ và ngươi đều không gánh nổi!"

Cửu Trôn Đẳng âm trầm nói.

"Thuộc hạ đã hiểu!

Tuyệt sẽ không có chuyện bất trắc nào xảy ra, xin phó giáo chủ yên tâm!"

"Ừm..."

Tên sứ giả vừa nói ánh mắt vừa  khẽ đảo quanh khắp Đại điện, từ lúc hắn trở về từ phân đà Thiên môn Đại học các hắn cảm thấy giáo phái dường như vắng hẳn đi, hắn trở về giáo phái đã gần một canh giờ nhưng không hề thấy mặt bất cứ trưởng lão nào, điều này hết sức kỳ lạ.

Đến ngay cả Đại điện ngoài phó giáo chủ ra thì không còn bất kỳ một ai khác.

'Không lẽ trong lúc ta rời đi đã có chuyện gì xảy ra hay sao?'

Hắn suy nghĩ.

"Ngươi thế nào?"

Cửu Trôn Đẳng nhìn thấy vẻ mặt hoang mang của tên sứ giả, liền hỏi.

"Bẩm phó giáo chủ, thuộc hạ có chuyện mạn phép muốn hỏi..."

Tên sứ giả đáp.

"Có chuyện gì cứ việc hỏi..."

Cửu Trôn Đẳng xua xua tay nói.

"Từ lúc thuộc hạ trở về, liền không thấy các vị trưởng lão đâu cả, ngay cả những đệ tử cũng là thưa thớt hẳn đi...

Không biết là trong lúc thuộc hạ rời đi Lạc Vẫn đảo....trong giáo phái đã xảy ra chuyện gì hay sao?"

"Cũng không phải chuyện gì to tát cả..."

Cửu Trôn Đẳng thản nhiên trả lời tên sứ giả.

"Chỉ là Tôn trưởng lão báo cáo lại cho bản toạ về việc có một đám người nào đó đã giết chết Tam Sinh Hải Xà Vương, tự tiện xông vào Lạc Vẫn đảo.

Vì thế bản toạ đã ra lệnh cho Đại trưởng lão cùng các trưởng lão khác dẫn đệ tử đi tìm và xử lý đám người đó.

Chắc sớm sẽ có kết quả thôi!"

'Thì ra là như vậy!

Nhưng mà... nếu như có kẻ có thể vượt qua được dị tượng cũng như giết chết Tam Sinh Hải Xà Vương thì kẻ đó chắc chắn không phải tầm thường...

Tam Sinh Hải Xà Vương vốn là một hung thú đầu lĩnh cai trị cả một vùng biển... không thể nào bị giết một cách dễ dàng được...

Phó giáo chủ là một người thông minh, không lẽ không nhận ra được điểm này?

Nếu có kẻ mạnh xâm nhập lên đảo, việc đầu tiên là phải tăng cường phòng vệ ở giáo phái mới đúng, những chỗ quan trọng như nơi bế quan của giáo chủ cũng phải được bảo vệ nghiêm ngặt... nhưng sao phó giáo chủ lại không phân phó cho đệ tử trong giáo mà lại ra lệnh cho hầu như tất cả mọi người ra ngoài để tìm một đám lạ mặt?

Phó giáo chủ, ngươi rốt cuộc là đang tính toán chuyện gì?'

Tên sứ giả nhíu mày suy nghĩ, sau đó liền hỏi lãng sang chuyện khác.

"Tam Sinh Hải Xà Vương vốn là hung thú do Tôn trưởng lão khống chế, nếu như nó bị giết sẽ gây phản thệ rất nặng.

Không biết tình hình của Tôn trưởng lão hiện giờ thế nào?"

Cửu Trôn Đẳng tay phải chống cằm, chậm rãi nói.

"Tình hình của Tôn trưởng lão chỉ là bị nội thương một chút mà thôi, không nguy hiểm đến tính mạng, tập trung tịnh dưỡng chỉ cần hai, ba ngày là sẽ có thể hồi phục...

Ngươi không cần phải lo lắng quá!"

"Phó giáo chủ, nếu không còn gì phân phó thì thuộc hạ xin cáo lui trước, tiện thể thuộc hạ muốn gặp Tôn trưởng lão để hỏi han tình hình vết thương của y..."

Tên sứ giả ôm quyền, giọng cung kính nói.

"Được rồi, ngươi rời đi cũng đã vài ngày, cũng nên là nghĩ ngơi đi thôi!

Hai ngày nữa giáo chủ sẽ xuất quan, đến lúc đó ngươi cũng nên chuẩn bị một chút!"

Cửu Trôn Đẳng căn dặn tên sứ giả, sau đó xua tay ra hiệu cho hắn rời đi.

"Thuộc hạ đã rõ!

Thuộc hạ cáo lui!"

Tên sứ giả ôn tồn đáp, sau đó quay người lại trực bước đi thì phía ngoài cửa Đại điện có hai kẻ bước vào khiến tên sứ giả khựng lại một nhịp, vẻ mặt hiện ra khó chịu nhìn hai tên vừa xuất hiện xen lẫn chút khinh dễ trong ánh mắt.

Hai kẻ vừa bước vào, một tên to xác cao hai thước với gương mặt đần độn hiển hiện ra rõ ràng, tên của hắn là Phá Mạc, những bước đi của tên này vừa chậm chạp lại nặng nề khiến cho người khác khi nhìn vào sẽ nghĩ hắn quá nặng nề đến mức không bước đi nổi, y phục của hắn cũng không giống bất cứ ai ở đây, hắn mặc cộc lốc một chiếc quần màu nâu được làm từ da của một loại hung thú nào đó đã ngã màu, sờn và cũ kỹ để lộ ra cái bụng phệ cùng tua tủa là lông ở trước ngực, tay phải của hắn nắm chặt một cây chùy khổng lồ phải nặng hơn ba trăm cân lúc nào cũng vác trên vai vì thế mà trông hắn cứ như một tên man rợ của một tộc không có trí khôn.

Tên còn lại cũng không khá khẩm hơn, vóc dáng của hắn hoàn toàn trái ngược với tên bự con kia, hắn nhỏ con hơn rất nhiều, chỉ cao chưa đầy một thước, ốm yếu và gầy guộc, hắn tên là Phá Tàn, gương mặt của tên này lại gian xảo một cách lạ thường khiến cho người đối diện cảm thấy bất an về hắn, cách ăn mặc của tên này cũng rất lạ, hắn chỉ dùng một tấm vải dầy màu chàm nhăn nhó và loang lổ những vết ố để mà quấn quanh người từ bả vai xuống tới đầu gối, không biết là hắn có mặc gì nữa bên trong hay không, tên sứ giả cũng không buồn bận tâm đến chuyện đó, Phá Tàn, vũ khí của hắn là một cây đao trong như một lưỡi cưa, nhìn rất dị hợm.

Hai tên này là thuộc hạ thân tín của Cửu Trôn Đẳng, vốn không phải thuộc Trường Sinh giáo, nhưng khi Cửu Trôn Đẳng được giáo chủ sủng ái đề bạt hắn làm phó giáo chủ thì hai tên này cũng trở thành Tả, Hữu hộ pháp của Trường Sinh giáo, đây là lý do tên sứ giả căm ghét hai tên này ra mặt.

Tên sứ giả hừ lạnh một cái khi bước ngang qua Phá Mặc và Phá Tàn, hắn sau đó âm trầm bước ra khỏi Đại điện mà không ngoáy lại lần nào nữa.

"Việc bản toạ giao cho hai ngươi thế nào rồi?"

Cửu Trôn Đẳng nghiêm nghị hỏi Phá Mặc và Phá Tàn.

"Phó giáo chủ xin hãy yên tâm!

Thuộc hạ đã hoàn thành việc phó giáo chủ giao phó, bây giờ chỉ còn việc chờ đợi giáo chủ xuất quan nữa mà thôi!"

Phá Tàn đáp.

"Hai ngươi tuyệt đối không được để xảy ra sai sót nào!

Kế hoạch này của bản toạ chỉ còn thiếu đúng một bước đó nữa mà thôi!

Đã rõ chưa?!!"

"Thuộc hạ đã rõ!"

Phá Mặc, Phá Tàn cùng đồng thanh đáp.

"Phó giáo chủ, theo như ta thấy, tên Đại trưởng lão cùng tên sứ giả kia rất có thể sẽ trở thành rắc rối lớn gây cản trở kế hoạch của người, hay là để ta và Phá Mặc giải quyết bọn chúng...?"

Phá Tàn gian xảo nói.

"Không cần thiết!

Cả Trường Sinh giáo đã bị bản toạ nắm trong lòng bàn tay, với sức của hai tên vô dụng đó không đủ làm khó bản toạ!

Hai tên đó vẫn còn giá trị lợi dụng, đợi sau khi đại công cáo thành, bản toạ muốn hai tên đó chết thì bọn chúng không thể nào sống được!"

Cửu Trôn Đẳng thanh âm lạnh lẽo, gian ác nói.

"Là thuộc hạ nghĩ nhiều..."

Phá Tàn cúi đầu cung kính đáp.

Ở đâu đó trong khu rừng rậm rạp của Lạc Vẫn đảo.

Bốn đệ tử Thương Sơn phái cùng Lý Mộng Vân khó khăn bước đi trên nền đất phủ đầy lá khô, tất cả lối đi đều bị bụi rậm che phủ, dây leo chằng chịt.

Một khu rừng hoang sơ và lâu năm, không dấu tích của con người.

"Khu rừng này rốt cuộc là rộng bao nhiêu thế nhỉ?

Chúng ta đi nãy giờ đã hơn một canh giờ rồi mà vẫn chưa ra khỏi khu rừng..."

Trương Tấn bước đi sau Âu Dương Kiệt giọng càu nhàu nói.

"Chúng ta cứ việc đi thẳng về phía trước, nói không chừng sẽ thoát ra được khu rừng này..."

Âu Dương Kiệt, chân tiến lên phía trước tay cầm Tử Liên kiếm chém những sợi dây leo cản lối, tay còn lại cầm một cây đuốc mở đường cho cả đám, hắn nhăn nhó đáp lời Trương Tấn.

"Khu rừng này cây cối quá dày đặc, không một chút ánh sáng nào...sư đệ... ngươi có chắc là chúng ta đang tiến thẳng về phía trước không vậy...?"

Lý Liên Hoa đi sau Trương Tấn, tay cũng cầm một cây đuốc soi soi về phía trước, giọng ngập ngừng hỏi.

"....."

Âu Dương Kiệt im lặng không nói gì, vẫn tiến về phía trước.

Trong một khu rừng tối tăm như thế này, không có một thứ gì có thể giúp cả đám xác định được phương hướng, chuyện cả bọn nãy giờ đi vòng vòng quanh quẩn trong khu rừng là chuyện rất có thể xảy ra.

Lý Mộng Vân đi sau cùng, tay cầm ngọn đuốc, bước nhanh, tiến lên đi ngang hàng với Lục Thiên Cầm, nàng trở nên rụt rè, giọng lí nhí nói với Lục Thiên Cầm.

"Lục cô nương...ta...xin lỗi..."

Lục Thiên Cầm ánh mắt vẫn hướng về phía trước, tựa như không màng đến Lý Mộng Vân, giọng nàng lạnh lùng hỏi.

"Ngươi việc gì phải xin lỗi ta?"

"Chuyện khi nãy...là do ta lỡ lời..."

Lý Mộng Vân ngập ngừng nói.

Lòng nàng là đang hiện lên nuối tiếc.

Lời đã nói ra thì cũng như nước đã tràn ly muốn thu lại cũng không thể được.

Nhìn vào thái độ giận dữ khi nãy mà Lục Thiên Cầm thể hiện ra, Lý Mộng Vân có thể mơ hồ đoán được phần nào rằng, Lục Thiên Cầm này ít nhiều có dính dáng đến tà phái hoặc thậm chí đã từng là người của tà phái, chỉ có những kẻ từng xuất thân từ tà phái mới nổi giận khi người đối diện tỏ thái độ phân biệt, khinh dễ giữa Chánh và Tà.

Vì sao Lý Mộng Vân lại suy đoán Lục Thiên Cầm đã từng là người thuộc tà phái?

Vì từ lúc gặp đám người Vương Nhất Tự cho đến bây giờ, mặc dù đám người này khá kỳ lạ khiến nàng không thể đoán biết được gì cả, nhưng quan sát hành động của bọn họ, nàng tin chắc rằng đám người Thương Sơn phái này không phải là tà phái, không hề có một chút gì tà ý xuất phát ra từ hành động của bọn họ cả.

Chính vì thế mà nàng đoán Thương Sơn phái vốn không phải là môn phái đầu tiên mà Lục Thiên Cầm gia nhập, và nàng cũng không muốn hỏi nhiều về chuyện đó.

Mỗi người, ai cũng có cho mình một quá khứ mà không muốn bất cứ người nào khác biết được.

"Chưởng môn của ta chẳng phải đã nói rồi hay sao?"

Lục Thiên Cầm lạnh lùng nói với Lý Mộng Vân.

"Chính phái cũng được, Tà phái cũng không sao!

Chưởng môn không quan tâm!

Nếu như chưởng môn đã không quan tâm thì ta quan tâm làm gì chứ?"

Lục Thiên Cầm ngưng lại một nhịp, ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn Lý Mộng Vân một cái.

"Ngươi xuất thân là đệ tử của Thiên môn Đại học các, một Nhất đại tông môn thuộc chính phái, chuyện ngươi có suy nghĩ cũng như thái độ không tốt đối với tà phái âu cũng là điều dễ hiểu.

Nhưng ta khuyên ngươi một câu, hãy mau chóng bỏ đi cái ý nghĩ đó ra khỏi đầu ngươi đi!

Ngươi bây giờ đã không còn là đệ tử của Thiên môn Đại học các, sau này, cho dù ngươi có trở thành đệ tử của Thương Sơn phái hay không, nếu như vẫn giữ cái ý nghĩ đó, ngươi sẽ sớm nhận được kết cục không mấy tốt đẹp gì cả đâu!"

"Ta...ta có thể... hiểu..."

Lý Mộng Vân lí nhí đáp.

"Dừng lại!"

Lục Thiên Cầm bất chợt hô lên, khiến cho cả đám người giật thót mình, liền lập tức đứng hình tại chỗ.

"Sư tỷ...có chuyện gì vậy?"

Âu Dương Kiệt ngốc trệ hỏi.

Trương Tấn, Lý Liên Hoa ánh mắt quan sát khắp xung quanh, cố gắng dò xét mọi thứ.

Đây không phải là lần đầu cả đám ở vào trong tình cảnh này.

Cả Lục Thiên Cầm, Âu Dương Kiệt, Trương Tấn cùng Lý Liên Hoa đã ít nhiều có vài lần theo Vương Nhất Tự ra ngoài lịch luyện, vì thế trong đầu cả bọn luôn luôn ghi nhớ từng lời từng chữ mà Vương Nhất Tự căn dặn.

Ở một nơi có thể chứa đựng những mối nguy hiểm tiềm tàng, thì sự cảnh giác luôn phải đặt lên hàng đầu, dù chỉ là một ngọn cỏ, một nhánh cây cũng không thể bỏ qua.

Sài một ly là đi cả tánh mạng!

Trong cái khu rừng này, bất cứ cái gì cũng có thể xảy ra, bất cứ loại hung thú nào cũng có thể xuất hiện.

Lục Thiên Cầm là người có tu vi cảnh giới cao nhất trong đám người hiện giờ, nàng chắc chắn đã cảm nhận được gì đó nên mới lên tiếng cảnh báo cho cả bọn.

Lục Thiên Cầm gương mặt hiển hiện lên ngưng trọng, liền lấy ra Lưu Ly kiếm, thủ thế.

Nàng vừa cảm nhận được có một luồng khí tức giao động ở phía trước, cách đám bọn họ chỉ chưa tới mười thước, tuy là luồng khí tức kia chỉ ngang với Võ Sư mà thôi, nhưng trong phút chốc liền xuất hiện hàng trăm khí tức như thế xuất hiện xung quanh cả bọn, điều này cũng đồng nghĩa với việc cả bọn đã bị một bầy hung thú đông đúc bao vây.

Với ánh sáng lập lòe từ những ngọn đuốc, không đủ để xác định được là loại nào hung thú để chuẩn bị cách đối phó, địch tối ta sáng, tốt nhất trong trường hợp này là không nên có bất kỳ động thái nào cả, yên lặng và cảm nhận rõ ràng, sẵn sàng ứng phó, đó mới là cách tốt nhất.

Âu Dương Kiệt, Trương Tấn, Lý Liên Hoa cùng với Lý Mộng Vân cũng lấy ra vũ khí của mình, lưng áp sát vào nhau, mỗi người hướng mắt về một phía.

"Chúng ta hình như đã rơi vào phục kích của một bầy hung thú...ta có thể cảm nhận được bọn chúng rất đông, ít nhất là ba, bốn trăm.

Mọi người cẩn thận!"

Lục Thiên Cầm nhắc nhở cả bọn.

Lơ lửng phía trên cao cách đám đệ tử hơn hai mươi thước, Vương Nhất Tự cùng ba nương tử chăm chú quan sát, tầm nhìn ở trên cao giúp bọn hắn có thể quan sát được rất là rõ ràng.

"Kẻ địch hàng trăm tên, ẩn nấp trong bóng tối, không rõ thực lực cũng không rõ lúc nào kẻ địch sẽ tấn công...

Để bản toạ xem xem, tiếp theo, các ngươi sẽ làm thế nào đây...".