Chereads / Kẻ chuyển sinh cuối cùng / Chapter 150 - Chương 150: Giáng Ma giản.

Chapter 150 - Chương 150: Giáng Ma giản.

Chương 150: Giáng Ma giản.

Oành!

Đạo kiếm khí khổng lồ hình bán nguyệt do Lục Thiên Cầm chém tới va chạm vào một lớp màn chắn hộ giáp sau đó nổ tung.

Cả đám người cánh tay che gương mặt khi nước biển bắn tới do dư chấn của vụ nổ.

Lục Thiên Cầm ngay sau đó nhẹ nhàng đáp xuống mặt băng, lại nhảy đến trên lưng Cổ Băng Long Quy.

Nàng tích tụ khí lực, lại mượn linh lực của Ỷ Thiên kiếm, một chiêu này mang lực lượng có thể chém chết cả Võ Thánh, một ngũ giai hung thú chắc chắn hoàn toàn không thể nào sống sót được sau khi lãnh trọn đòn này.

Trương Tố Tố, Hoa Vi Nghi, cùng ba đệ tử và Lý Mộng Vân, tâm trí cũng nghĩ giống như Lục Thiên Cầm, chỉ có Vương Nhất Tự và Mộc Phiến La là cảm nhận khác.

Lục Thiên Cầm chân vừa đáp xuống lưng Cổ Băng Long Quy thì lập tức từ dưới mặt nước, một cột nước bắn thẳng đến.

Bang!

Vương Nhất Tự trong nháy mắt tay thi triển màn chắn hộ giáp bao quanh cả bọn, đón đỡ cột nước kia, ôn tồn nói.

"Các ngươi thả lỏng cái gì thế?

Đối phương vẫn còn sống sờ sờ ra kia kìa!"

Gương mặt Lục Thiên Cầm cùng ba đệ tử hiện lên nhăn nhó khó chịu nhìn cơ thể khổng lồ của Tam Sinh Hải Xà Vương nổi lên mặt nước.

Xà Vương nhìn đám người bằng cặp mắt như muốn ăn tươi nuốt sống, nó hoàn toàn bị chọc giận sau đòn vừa rồi, nó vừa mới trồi lên liền lập tức phóng ra hàng loạt hoả cầu về phía đám người, đồng thời cái đuôi đầy gai độc chết chóc cũng quật từ dưới lên, nó là muốn tấn công vào điểm mù phía dưới mặt nước của Cổ Băng Long Quy.

Oành!

Oành!

Oành!

Hàng loạt hoả cầu bắn tới liên tục đánh vào màn chắn hộ giáp đang bảo vệ đám người.

Bành!

Đuôi của Xà Vương từ phía dưới quật vào bụng của Cổ Băng Long Quy, nhưng không thể xuyên qua lớp mang chắn, chỉ có thể hất Cổ Băng Long Quy cùng cả đám lên trên không.

Ngoại trừ Vương Nhất Tự, những người khác trong tình huống này đều khổ sở bám vào lưng Cổ Băng Long Quy tránh bị rơi xuống biển.

"Con giun hạ đẳng này dám đánh lén ta sao?!!"

Cổ Băng Long Quy tuy bị hất lên không, nhưng thái độ vẫn bình tĩnh lạ thường, nó âm trầm nói, ánh mắt khinh dễ nhìn Xà Vương, liền tức thì miệng há rộng, bắn hàng loạt bong bóng về phía Xà Vương.

Ầm!

Cổ Băng Long Quy thân thể nặng nề rơi xuống nước, tạo ra một đợt sóng cao đến mấy thước lan ra xung quanh.

Đùng!

Đùng!

Đùng!

Bong bóng mà Cổ Băng Long Quy bắn ra từ miệng va chạm với những quả cầu lửa, tạo ra những vụ nổ kinh người nổ liên tục.

"Không thể nào!

Tại sao nó có thể chịu được đòn vừa rồi của Tam sư tỷ cơ chứ?!!"

Âu Dương Kiệt khổ sở nói, tay cố bám chắc vào lưng Cổ Băng Long Quy.

Lục Thiên Cầm cũng là không thể hiểu được tình huống vừa rồi.

Khoảng cách xuất chiêu chỉ cách Tam Sinh Hải Xà Vương chưa tới hai mươi thước, với khoảng cách đó, cho dù Xà Vương có phản ứng nhanh đến đâu thì cũng không thể nào có thể né tránh được, không mất mạng thì cũng bị trọng thương.

Và rõ ràng, không chỉ nàng, mà tất cả những người khác đều tận mắt nhìn thấy Xà Vương lãnh trọn đạo kiếm khí đó.

'Rốt cuộc là thế nào chứ?!!'

"Haiz..."

Vương Nhất Tự thở dài, tay vẫn duy trì màn chắn hộ giáp trước sự tấn công tới tấp và hung hãn của Xà Vương.

"Trước giờ, chẳng phải bản tọa luôn nhắc nhở các ngươi không được khinh dễ đối thủ của mình rồi hay sao?

Trong bất kỳ trận chiến nào, các ngươi cũng phải tìm được điểm yếu của đối thủ mà từ đó lập ra phương thức tấn công.

Cả bốn người các ngươi, tuy là phối hợp không tồi, nhưng điểm yếu của Tam Sinh Hải Xà Vương vẫn là không nhìn thấy.

Cho dù các ngươi có tấn công nó liên tục cũng chỉ tổn hao linh lực của bản thân, mà không thể làm được gì nó cả."

Vương Nhất Tự càu nhàu.

"...."

Cả bốn đệ tử gương mặt hiển hiện lên thất vọng trước lời trách móc của Vương Nhất Tự.

Đúng là cả bốn người đã quá hấp tấp, trong giây phút đối mặt với Tam Sinh Hải Xà Vương, bọn hắn ỷ y vào một điều là có chưởng môn của bọn hắn ở phía sau thì cho dù đối thủ có là ai bọn hắn vẫn sẽ không sợ.

Bốn người bọn hắn cứ thế tung ra hết sức, cứ tưởng rằng tấn công liên tục với lực lượng mạnh nhất sẽ có thể kết thúc trận đấu, mà quên mất một điều rất quan trọng trong các cuộc chiến sinh tử.

Nếu tình huống khác đi, bọn hắn không đi cùng Vương Nhất Tự, thì có lẽ bây giờ cả bọn đã nằm gọn trong bụng của hung thú rồi cũng nên.

Vương Nhất Tự quay người lại, ánh mắt âm trầm nhìn Xà Vương.

"Sở dĩ gọi nó là Tam Sinh Hải Xà Vương không phải là vì con hung thú này có ba cái đầu, mà chính xác là do khả năng của cái đầu thứ ba của nó!"

Lời nói này như khai sáng tâm trí cả bốn đệ tử.

Từ lúc bắt đầu đánh nhau đến giờ, Xà Vương chỉ có hai cái đầu là thi triển ra chiêu thức để tấn công, cái đầu còn lại của nó đều không có bất cứ hành động nào cả.

Bọn hắn, từ lúc chiến đấu với Tam Sinh Hải Xà Vương, vì mải mê chứng tỏ bản thân trước sự chứng kiến của chưởng môn đều là không chú ý đến chi tiết này.

"Vậy cái đầu còn lại của nó...có khả năng gì vậy, chưởng môn...?"

Lục Thiên Cầm lạnh lùng hỏi.

"Tam Sinh Hải Xà Vương là hung thú thủy hệ có ba đầu.

Cái đầu ở giữa có thể sử dụng được các chiêu thức thủy hệ diện rộng.

Cái đầu bên phải có thể thi triển ra những chiêu thức hoả hệ.

Riêng cái đầu còn lại, có thể triển khai ra một ảo giác có thể ảnh hưởng trực tiếp đến rất nhiều đối tượng trên diện rộng và ngay lập tức.

Với khả năng này, Tam Sinh Hải Xà Vương có thể dễ dàng tấn công hoặc bỏ chạy khi gặp những đối thủ mạnh hơn nó."

Vương Nhất Tự ngón tay chỉ vào từng cái đầu của Xà Vương, giải thích.

"Vừa nãy khi Thiên Cầm chém ra đạo kiếm khí, tất cả đều nhìn thấy Tam Sinh Hải Xà Vương đã lãnh trọn chiêu đó.

Nhưng thực ra đó chỉ là ảo ảnh do cái đầu thứ ba của nó gây ra mà thôi.

Trước khi đạo kiếm khí kia kịp chạm vào lớp phòng thủ của nó, nó đã lặn xuống nước trước một nhịp."

"Ra...ra vậy..."

Bốn đệ tử gật đầu thông suốt.

'Không ngờ là nó còn có khả năng này...

Đúng là dưới lớp sương mù dày đặc và mưa nặng hạt như thế này thì khó mà phát giác ra ảo ảnh kia...

Nhưng mà... bây giờ phải làm thế nào để hạ gục nó đây?!!'

Lục Thiên Cầm tâm thần khổ sở suy nghĩ.

Hiện tại cả đám đang đứng trên lưng Cổ Băng Long Quy, xung quanh, lớp băng đã bị Xà Vương phá nát, hoàn toàn không còn chỗ nào để mà đặt chân, hơn nữa, Xà Vương đang điên cuồng tấn công vào lớp phòng hộ của Cổ Băng Long Quy không hề cho đám người có chút nào thời gian để phản công.

Nếu như Lục Thiên Cầm lại thi triển ra Cực Băng Chi Nộ thì vẫn có thể tạo ra được một lớp băng phong để cho sư đệ sư muội nàng có chỗ đứng để mà đánh nhau, nhưng cái cơ hội để cả bốn người cùng triển khai đội hình như vừa nãy đã không còn, bây giờ mà ra khỏi lớp màn chắn hộ giáp chắc chắn sẽ lãnh trọn ngay những đòn tấn công của Xà Vương, cho dù thân pháp có nhanh đến mấy cũng không thể nào né tránh được những đòn tấn công đó mà không bị trọng thương.

"Chưởng môn, đệ tử có thể thử thêm lần nữa...!"

Âu Dương Kiệt bàn tay siết chặt lại, ánh mắt hiện lên quyết tâm, nói.

"Không được!"

Vương Nhất Tự lắc đầu.

"Các ngươi dù có thử lại bao nhiêu lần thì cũng chỉ tổn hao linh lực của bản thân mà thôi, sẽ không thể nào kết thúc được trận đấu này!

Bốn người các ngươi, ngoại trừ Thiên Cầm thì đều không hề có sát chiêu.

Thiên Cầm thì muốn thi triển được kiếm pháp khi nãy, buộc phải có thời gian tích tụ linh lực.

Các ngươi bây giờ vừa ra khỏi màn chắn này liền lập tức dính ngay những đòn tấn công kia, làm sao có thể câu thời gian cho sư tỷ các ngươi?"

"...."

Cả bốn đệ tử đều nhìn rõ được vấn đề này, nhưng cả bốn người không muốn phải dừng lại ở đây.

"Phu quân, hay là để con rắn này cho thiếp?"

Mộc Phiến La đề nghị.

"Không, nàng không được!"

Vương Nhất Tự lắc đầu.

"Vậy không lẽ chàng muốn tự tay giết nó?"

Mộc Phiến La ngốc trệ hỏi.

'Nếu như là phu quân (chưởng môn) ra tay, thì mọi chuyện sẽ được giải quyết một cách nhanh chóng a!'

Đám người cùng hiện lên chung một suy nghĩ.

"Ta cũng sẽ không ra tay!"

Vương Nhất Tự lại lắc đầu trước những gương mặt ngốc trệ đang nhìn chằm chằm vào hắn.

"Chưởng môn, ở đây ngoài người và Mộc sư nương ra thì không có ai đủ sức để hạ Tam Sinh Hải Xà Vương... nếu như cả hai người đều không ra tay thì phải làm thế nào?!!"

Trương Tấn hoang mang hỏi.

"Ai nói ở đây chỉ có bản tọa và Phiến La là có thể giết nó?"

Vương Nhất Tự thản nhiên hỏi lại.

'Chứ còn có ai nữa đâu?!!'

Bốn đệ tử tâm trí gào thét lên.

"Có thù thì phải trả!

Nhưng mượn sức người khác để giúp bản thân báo thù thì mãi mãi sẽ chỉ là kẻ yếu đuối mà thôi!"

Vương Nhất Tự thanh âm trở nên nghiêm túc, ánh mắt hướng về phía Lý Mộng Vân đang ngồi bệt phía sau thân thể run lên theo từng đòn tấn công của Xà Vương.

Đám người hiểu ý của Vương Nhất Tự biết hắn là đang nói đến ai, liền một mặt kinh ngạc quay lại nhìn Lý Mộng Vân.

"?!!"

Lý Mộng Vân gương mặt trở nên lo lắng khi đám người nhìn chằm chằm vào mình.

"Vương... Vương chưởng môn...?"

"Vân nhi, ngươi có phải đã từng nói là sẽ trở thành đệ tử Thương Sơn phái nếu như bản tọa giúp ngươi trả thù, đúng không?"

Vương Nhất Tự chậm rãi hỏi.

Lý Mộng Vân không đáp lại, chỉ khẽ gật đầu.

"Vậy bây giờ, bản tọa sẽ tạo cơ hội cho ngươi được tận tay giết chết thứ đã hại chết sư huynh đệ đồng môn của ngươi, ngươi có dám không?"

"....?!!"

Ánh mắt Lý Mộng Vân trở nên bàn hoàng xen lẫn lo lắng nhìn thẳng vào Vương Nhất Tự.

Đến ngay cả một Võ Vương như Lục Thiên Cầm, ngay cả cái chiêu thức kiếm pháp kinh khủng kia còn không thể làm gì được Tam Sinh Hải Xà Vương, một Võ Tôn nhất phẩm như Lý Mộng Vân thì có thể làm được trò trống gì cơ chứ?

'Không lẽ tên Vương Nhất Tự này cảm thấy không đánh lại được con Xà Vương kia, định dùng ta làm mồi nhử để cho cả đám có thể thoát thân hay sao?!

Không lẽ ta đã tin nhầm người rồi sao...?'

Trong lòng Lý Mộng Vân hiện lên nghi ngờ.

"Vương... Vương chưởng môn... người là đang nói đùa với tiểu nữ có đúng không?

Tiểu nữ... tiểu nữ làm sao...lại có thể đánh lại cái thứ đó được chứ...?!!"

Lý Mộng Vân thăm dò.

"Bản tọa không hề nói đùa với ngươi.

Bản tọa nói ngươi có thể giết được nó thì ngươi chắc chắn làm được!"

Vương Nhất Tự chắc cú.

Hắn sau đó đưa tay về phía Tam Sinh Hải Xà Vương, vận khí lực thi triển ra Cầm Long Thức.

Khựng lại!

Con hung thú đang điên cuồng tấn công vào màn chắn hộ giáp liền lập tức toàn thân bất động, nó không hiểu được chuyện gì vừa xảy ra, chỉ có thể cảm nhận được một sức khống chế cực kỳ kinh khủng đang bóp chặt nó, nó cố gắng vùng vẫy, cố gắng thoát ra khỏi sự khống chế kia, nhưng sức của nó không thể nào chống lại được.

Ánh mắt Xà Vương chợt hiện lên vài tia sợ hãi và lo lắng, cơn phẫn nộ của nó bất chợt tan biến ngay lập tức.

Không thể cử động, không thể cựa quậy, không thể làm bất cứ hành động nào khiến cho Xà Vương tâm thần hoảng loạn, đến ngay cả khả năng gây ảo giác cũng bị khóa lại, cái thứ duy nhất giúp nó chạy trốn lúc này đã trở nên vô dụng.

"Bây giờ Tam Sinh Hải Xà Vương đã hoàn toàn bị bản tọa khống chế, nó không thể tấn công cũng như bỏ chạy được nữa!

Vân nhi, ngươi có tự tin đối mặt với nó không?!"

Vương Nhất Tự nghiêm túc hỏi.

Ba nương tử của Vương Nhất Tự cùng bốn tên đệ tử vẫn bình thản như không có chuyện gì xảy ra trước tình huống này, lẽ dĩ nhiên, cả đám điều là quá quen thuộc với những hành động vô lý này của Vương Nhất Tự.

Việc khống chế một đầu lĩnh hung thú cấp bậc ngũ giai đối với hắn chỉ đơn giản như lật bàn tay mà thôi.

Trái lại với sự bình thản của đám người, tâm trí Lý Mộng Vân hoảng hốt cực độ.

'Cái quái gì thế này?!!

Đây là loại tình huống gì thế này?!!

Chỉ...chỉ là tay xuất ra khí lực... liền... liền có thể...khống chế một ngũ giai thú khổng lồ như thế...?!!

Đây còn là hành vi của con người hay sao chứ?!!

Vương Nhất Tự...hắn...hắn rốt cuộc là...là... người như thế nào cơ chứ?!!'

Lý Mộng Vân, nàng, sau đó lại tự cắn rứt lương tâm vì khi trước còn ngờ vực Vương Nhất Tự.

'Lý Mộng Vân ơi là Lý Mộng Vân!

Ngươi nghĩ một người mạnh đến mức vô lý như thế lại lừa gạt ngươi hay sao chứ?!!

Ngươi đúng là ngu ngốc mà!!'

Tam Sinh Hải Xà Vương toàn thân bị khống chế, không thể cử động, đây chính là lúc tốt nhất để Lý Mộng Vân trả thù nó.

Không còn là dám hay không dám nữa!

Lý Mộng Vân, ánh mắt tràn đầy thù hận lấy ra một thanh kiếm từ không gian giới chỉ.

Vụt!

Nàng lập tức nhảy đến chỗ Xà Vương trước sự bất ngờ của đám người.

Tay nàng siết chặt chuôi kiếm, tất cả cảm xúc phẫn nộ, uất ức đều dồn vào lưỡi kiếm.

Nàng vận hết tất cả sức lực, vận hết tất cả khí lực mà nàng có trong cơ thể, một kiếm chém thẳng vào cái đầu ở giữa của Xà Vương.

Trượt!

Nhưng mà, tuy Tam Sinh Hải Xà Vương bị khống chế, nhưng lớp phòng ngự của nó vẫn còn đó.

Và cái lớp chất nhầy bao quanh thân thể của Xà Vương ngăn không cho lưỡi kiếm của Lý Mộng Vân chạm vào thân thể nó.

Lý Mộng Vân gương mặt hiện lên cực kỳ khó chịu, nàng không có chỗ đặt chân liền rơi tự do xuống biển.

Bặc!

Vương Nhất Tự lắc đầu ngao ngán, tay phải vận Cầm Long Thức chộp lấy Lý Mộng Vân lôi nàng về lại trên lưng Cổ Băng Long Quy trước khi nàng chạm mặt nước.

'Cái nữ nhân này là loại đầu óc ngu si tứ chi phát triển hay sao chứ?!!'

Phịch!

Lý Mộng Vân đáp xuống lưng Cổ Băng Long Quy, gương mặt tràn đầy thất vọng.

Khả năng của nàng, thực lực của nàng, tu vi cảnh giới của nàng, tất cả nếu so với Tam Sinh Hải Xà Vương đều là cách xa một trời một vực.

Cho dù là Xà Vương đứng yên một chỗ để mặc cho nàng tấn công thì nàng cũng không thể nào làm nó bị thương dù chỉ một chút.

Nàng hận bản thân quá vô dụng!

"Vương chưởng môn... tiểu nữ... tiểu nữ không thể..."

Lý Mộng Vân ngập ngừng nói.

"Đúng là không thể!"

Vương Nhất Tự ngắt lời Lý Mộng Vân.

"Với thứ vũ khí đó, ngươi làm sao có thể giết chết Tam Sinh Hải Xà Vương được cơ chứ?"

"Vậy... tiểu nữ phải làm thế nào?!!

Xin Vương chưởng môn hãy chỉ điểm!"

Lý Mộng Vân quỳ sụp xuống, khẩn cầu Vương Nhất Tự.

Chưa bao giờ nàng đến gần giây phút được trả thù như lúc này, chỉ cần Vương Nhất Tự giúp nàng trả được thù, nàng không ngại bất cứ việc gì kể cả phải chết đi.

"Cầm lấy!"

Vương Nhất Tự không nói gì nhiều liền quăng cho Lý Mộng Vân một thanh vũ khí mà hắn vừa lấy ra trong không gian giới chỉ.

Lý Mộng Vân ngốc trệ vội vàng đón lấy thanh vũ khí kia.

"Vương chưởng môn, đây là..?!!"

Lý Mộng Vân hoang mang nhìn thứ vũ khí đang cầm trên tay.

Đám người đứng xung quanh cũng hiển hiện lên ngốc trệ nhìn chằm chằm vào thứ mà Vương Nhất Tự vừa đưa cho Lý Mộng Vân.

'Chỉ là một thanh sắt gỉ...?

Thứ này có thể giúp ta sao?!!'

Lý Mộng Vân suy nghĩ.

"Đây là thứ vũ khí có thể giết Tam Sinh Hải Xà Vương!

Nhưng có giết được nó hay không thì phải trông chờ vào cơ duyên của ngươi mà thôi!"

Vương Nhất Tự thản nhiên nói.

"Tên vật phẩm: Giáng Ma Giản.

- Giới thiệu: là vũ khí mà Nhân hoàng Nhân giới năm xưa dùng để tiêu diệt yêu ma quấy phá Nhân giới, được rèn từ Tinh Thiết ngàn năm tôi luyện từ Xích Hoả, là thứ vũ khí không thể bị phá hủy.

- Công dụng: có khả năng phá vỡ mọi loại phòng ngự, đòn đánh xuất ra chắc chắn chí mạng,  giúp người sử dụng có thể chiến đấu vượt giới một cách dễ dàng.

- Nhược điểm: khuếch đại cảm xúc của người sử dụng lên cực điểm, cảm xúc càng mãnh liệt gây ra sát thương càng cao. Nhưng nếu như người sử dụng không đủ năng lực khống chế tinh thần sẽ bị linh trí của Giáng Ma Giản hấp thụ tâm trí dẫn đến mất đi lý trí.

- Cấp bậc: Thánh phẩm."

Một màn hình thông tin hiện ra trước mắt Vương Nhất Tự.