Chereads / Kẻ chuyển sinh cuối cùng / Chapter 130 - Chương 130: Bị đẩy lùi.

Chapter 130 - Chương 130: Bị đẩy lùi.

Chương 130: Bị đẩy lùi.

"Có thể nào...?!!

Khí tức của bọn chúng...đều là...Võ Tông...?!!"

Trương Tấn ánh mắt hoang mang khi cảm nhận sức mạnh của đám Thi quỷ.

Âu Dương Kiệt đứng bên cạnh cũng là không khỏi kinh ngạc, theo những gì hắn biết về đám xác sống thì bọn chúng chỉ là những cỗ thân thể biết đi vô tri vô giác, không hề có chút tu vi cảnh giới nào, và cũng di chuyển rất chậm, nhưng cái bọn xác sống kia nhìn khác hẳn hoàn toàn so với hiểu biết của hắn.

"Sư huynh, làm thôi!"

Hạ Cố Nghiên bước lên trước, luân chuyển linh khí trong cơ thể.

"Được!"

Trung Cố Nghiên gật đầu, hai tay chắp lại kết thành một ấn chú.

Cả hai người bộc phát ra khí tức, trực thi triển ra một loại trận pháp gì đó.

"Võ Vương đỉnh phong..."

Âu Dương Kiệt quan sát khí tức mà cả hai đang phát ra, nhận xét.

"Không hỗ là trưởng lão của một tông môn lớn..."

Nhưng mà.

Khi Trung Cố Nghiên và Hạ Cố Nghiên sắp sửa thi triển trận pháp lại bị một giọng nói lạnh lùng cản lại.

"Hai lão già, tránh sang một bên, đao kiếm không có mắt, nếu như vô tình mất đi cánh tay hay tính mạng thì đừng có trách!"

Hai vị trưởng lão chợt khựng lại, quay lại nhìn kẻ vừa lên tiếng, người đó không ai khác chính là Lục Thiên Cầm.

Dù gì thì Trung Cố Nghiên và Hạ Cố Nghiên cũng là trưởng lão của một tông môn nhất lưu, tuy thực lực không phải là quá cao nhưng vẫn là bậc tiền bối, một nữ nhân tuổi chỉ mới đôi mươi mà lại thốt ra những lời lẽ khinh thường xúc phạm như thế thì thật là không thể bỏ qua được.

Cả hai quay lại, định giáo huấn Lục Thiên Cầm thì chợt khựng lại không dám động đậy, ánh mắt cả hai hiện lên vô cùng kinh ngạc.

Trước mắt bọn họ, một nữ nhân trạc hai mươi tuổi, tay cầm một thanh đại kiếm sắc bén, toả ra một luồng hàn băng khí tức kinh người, cảm nhận qua, thì chẳng thua kém gì so với bọn họ cả.

Lục Thiên Cầm lạnh lùng bước qua giữa hai người, không thèm liếc mắt nhìn bọn họ lấy một cái.

'Làm sao... một nha đầu tuổi mới...đôi mươi... lại có thể...đạt đến cảnh giới Võ Vương cơ chứ...?'

Cả hai không giấu nổi sự kinh ngạc qua ánh mắt.

Lục Thiên Cầm cầm chuôi kiếm bằng hai tay, bàng bạc hàn băng khí tức cuộn xoáy quanh người, hai chân mày nàng nhíu lại, ánh mắt dần hiện ra sát khí.

"Hai vị trưởng lão, nếu không muốn bị thương xin hãy tránh xa chỗ này một chút"

Âu Dương Kiệt nhắc nhở Trung, Hạ trưởng lão, liền lập tức cùng Trương Tấn nhảy lùi lại mấy thước.

Trung Cố Nghiên, Hạ Cố Nghiên chưa kịp hiểu chuyện gì sắp xảy ra nhưng vẫn nhảy lùi lại theo Âu Dương Kiệt.

Grào...!

Grào...!

Hàng trăm Thi quỷ như con sóng thần hung dữ từ phía hành lang tối om tràn tới chỗ căn phòng, bọn chúng gào thét, giận dữ, lao nhanh như những con thiêu thân.

Vâng, chính xác bọn chúng là những con thiêu thân đang lao vào chỗ chết.

Đám Thi quỷ này, ngoài tốc độ di chuyển nhanh và có thể phát ra khí tức Võ Tông thì không còn gì cả, bọn chúng vốn đã chết, không hề có suy nghĩ hay tư duy như người sống, bọn chúng dù có ở cảnh giới nào đi chăng nữa thì vẫn chỉ là vô dụng, ngoại trừ những trường hợp đặc biệt khi mà Thi quỷ vẫn còn giữ được ký ức.

Hàn băng khí tức xung quanh Lục Thiên Cầm càng lúc càng tỏa ra nhiều hơn, càng lúc càng cuộn xoáy mạnh hơn, tựa như một cơn lốc đang xoay quanh thân thể nàng.

"Hàn Băng Kiếm Quyết: thức thứ hai!

Cực Băng Chi Nộ!"

Lục Thiên Cầm hét lớn, cắm mạnh Ỷ Thiên kiếm xuống nền đá, băng khí tràn ra khắp xung quanh lập tức đóng băng tất cả mọi thứ, nền đá biến thành băng, tất cả Thi quỷ cũng bị băng phong ngay lập tức.

Thi quỷ, số lượng dù có nhiều, có đông cách mấy nhưng trước đòn tấn công diện rộng này của Lục Thiên Cầm thì cũng chỉ như thiêu thân mà thôi.

Phía sau, Trung Cố Nghiên và Hạ Cố Nghiên hai mắt mở to, không dám tin vào những gì mà bản thân vừa nhìn thấy.

'Băng...băng phong... một phạm vi rộng như thế...?

Làm sao có thể...?!!'

'Tất cả... tất cả Thi quỷ...đều bị băng phong...chỉ...chỉ trong một chiêu duy nhất...?!!

Đây là...cái gì sức mạnh...?!!'

Cả hai kinh ngạc không thôi, tâm trí khẽ giao động trước đòn tấn công của Lục Thiên Cầm.

Lục Thiên Cầm chậm rãi nhấc Ỷ Thiên kiếm lên, một đường quét ngang trước mặt hướng về đám Thi quỷ, lạnh lùng nói.

"Hàn Băng Kiếm Quyết: thức thứ nhất!

Băng Hoa Bạo Vũ!"

Rẹt!

Ỷ Thiên kiếm quét ngang xuất ra một đạo kiếm khí lao vun vút về đám Thi quỷ đang bị băng phong, bất chợt cả dãy hành lang, cả lối vào căn phòng hiện lên chi chít là những kiếm khí số lượng mắt thường không thể nào đếm nổi.

Bang!

Bang!

Bang!

Lục Thiên Cầm âm trầm quay người bước đi về phía hai sư đệ, chẳng thèm để ý đến điều sắp xảy ra.

Hàng trăm đạo kiếm khí chém vào từng tảng từng tảng băng phong, đám Thi quỷ bị kiếm khí chém vào xé vụn ra thành trăm ngàn mảnh vỡ vụn, ngổn ngang khắp nền băng.

Lục Thiên Cầm, nàng, đã mạnh hơn lúc trước rất nhiều, qua thời gian cực khổ tập luyện, bây giờ nàng có thể dễ dàng thi triển ra Băng Hoa Bạo Vũ mà không hề tốn sức như trước kia.

"Cái...cái quái gì...?

Một chiêu... giết hết cả ngàn...Thi quỷ...?

Không lẽ...nha đầu này...là Kiếm Vương...?!!!"

"Không! Không thể nào!

Cho dù là...Kiếm Vương...cũng không thể... không thể xuất ra được... một chiêu kiếm... khủng khiếp như vậy...!

Cho dù có là Kiếm Vương...cũng không thể... một kiếm xuất ra... xuất ra trăm kiếm khí như thế được...!!"

Trung Cố Nghiên và Hạ Cố Nghiên không giấu nổi cảm xúc bàng hoàng nói.

Trương Tấn đi đến chỗ hai vị trưởng lão, nhỏ nhẹ nói.

"Tam sư tỷ là đệ tử mạnh nhất của Thương Sơn phái bọn ta, đám xác chết kia cũng chỉ như ruồi muỗi mà thôi, hai vị đừng có mà quá ngạc nhiên như thế!"

"Tam sư tỷ của bọn ta không phải chỉ là Kiếm Vương, nói cho đầy đủ thì tỷ ấy là Kiếm Võ song Vương với Băng hệ chi thể!"

Âu Dương Kiệt bước lên trước giải thích.

"Kiếm... Kiếm Võ song Vương?!!!"

"Băng hệ chi thể...?!!!"

Trung, Hạ trưởng lão khoé miệng giật giật liên hồi.

Phải nói, Kiếm Vương không phải là hiếm, nhưng Kiếm Võ song Vương thì lại là rất hiếm, hầu như cả trăm ngàn vạn người cũng chưa chắc có một người như thế, lại còn sở hữu cả Băng hệ chi thể?

Cái gì gọi là may mắn?

Cái gì gọi là thiên tài cơ chứ?!!

Nữ nhân trước mắt bọn họ là một cái thiên tài ngàn năm chỉ có một!

"Căn cốt?!!

Thế căn cốt của sư tỷ các ngươi là phẩm gì?!!"

"Đúng rồi!

Một thiên tài như thế, căn cốt chắc chắn phải là Thượng phẩm!

Chỉ có căn cốt Thượng phẩm mới có thể đạt đến trình độ này khi mà tuổi hãy còn rất trẻ!"

Hai vị trưởng lão khẩn trương hỏi Âu Dương Kiệt.

"Tam sư tỷ...là..."

"...tỷ ấy căn cốt Vương phẩm!"

Trương Tấn chen vào.

"Cái gì?!!!"

"Căn cốt Vương phẩm?!!!"

Trung Cố Nghiên và Hạ Cố Nghiên kém chút không thể nào đứng vững, thân thể tay chân bủn rủn.

Bọn hắn, là trưởng lão của một tông môn Nhất lưu đã qua rất nhiều đời đệ tử, chưa hề nhìn thấy cũng chưa hề nghe nói đến một người sở hữu Vương phẩm căn cốt.

Bọn hắn, sống đã mấy trăm năm, đã gặp qua rất nhiều người khi ở bên ngoài Cổ Thiên Hoa Cung, cũng chưa hề gặp qua được một người sở hữu Thượng phẩm căn cốt chứ nói gì đến Vương phẩm căn cốt.

Sốc!

Hai người bọn hắn hoàn toàn bị sốc trước thông tin này.

Một nhân tài, không, một thiên tài, nữ nhân này, chắc chắn tương lai không thể nào tưởng tượng nổi!

"Hai lão già các người đang hoảng hốt cái gì thế?"

Lục Thiên Cầm quăng ánh mắt khinh dễ cùng câu hỏi lạnh lùng tới hai trưởng lão khi nàng bước đến chỗ bọn họ.

'Tuy là thiên tài nhưng mà...cái tính tình và cái cách nói chuyện này thì...'

Trung Cố Nghiên và Hạ Cố Nghiên khoé miệng giật giật.

"Tam sư tỷ lúc nào cũng ngưu bức như thế a!"

Trương Tấn hiện lên bộ mặt nịnh nọt.

Hừ!

Lục Thiên Cầm nhìn hắn hừ lạnh một cái, nàng chẳng để tâm nhiều, tên sư đệ này của nàng mồm mép lúc nào cũng như thế.

Hiu...hiu...

Trong khi cả đám còn ngây ngây vì vừa chứng kiến Lục Thiên Cầm xuất kiếm thì một loạt âm thanh lạ trầm trầm lan đến từ phía sau lưng, một loại âm thanh mà cả đám không hề muốn nghe chút nào.

Lục Thiên Cầm cùng hai sư đệ gương mặt ngốc trệ liền quay lại nhìn, ánh mắt sau đó hiện lên ngưng trọng.

Trước mắt cả đám, hàng vạn mảnh băng vỡ dần dần như tan chảy thấm vào nền đá, đồng thời những cánh tay kinh tởm của đám Thi quỷ lại vươn lên từ những chỗ băng tan, giống hệt như lúc đầu bọn chúng xuất hiện.

Luồng khí hắc ám lúc này trở nên dày đặc hơn lúc trước, phảng phất một thứ mùi ghê tởm.

"Bọn chúng... không lẽ...lại có thể tái sinh...?!!!"

Trương Tấn khoé miệng giật giật.

"Tốc độ tái sinh này cũng quá là vô lý a!"

Âu Dương Kiệt thêm vào.

Lục Thiên Cầm gương mặt hiện lên khó chịu, rõ ràng là đòn vừa rồi đã giết sạch bọn chúng, nhưng mà bọn Thi quỷ này lại lần nữa xuất hiện, đám này không lẽ là bất tử hay sao chứ?

"Mặc kệ là bọn chúng có bất tử hay không!

Nếu như tái sinh thì ta sẽ tiếp tục giết, giết đến khi nào bọn chúng không còn tái sinh nữa thì thôi!"

Lục Thiên Cầm âm trầm nói, Ỷ Thiên kiếm lại sẵn sàng xuất ra.

"Lên thôi!"

Nàng nói với cả đám.

"Được!"

Âu Dương Kiệt, Trương Tấn cùng hai vị trưởng lão gật đầu, khí tức liền bộc phát ra.

Trong khi đó ở phía xa, Vương Nhất Tự, Serbes cùng Hoa Vi Nghi đang loay hoay chỗ bức tường.

"Chỗ này chắc chắn có lối đi bí mật, chúng ta hãy khẩn trương lên, bọn hắn sẽ không trụ được lâu với đám Thi quỷ đó đâu!"

Vương Nhất Tự bàn tay mò mẫm bức tường đá, nói.

"Cái bức tường này hoàn toàn nhẵn nhụi, làm gì có cái thứ gọi là cơ quan cơ chứ?!"

Serbes nhận xét sau khi đứng quan sát một hồi lâu.

"Theo những gì thần thiếp biết về chỗ này...thần thiếp tin rằng...chắc chắn phải có một lối đi nào đó...

Đây...đây có thể...là cách mà tổ sư gia của thần thiếp...che giấu đi Ma hạch...

Chỉ cần tìm ra... được cơ quan thì chúng ta có thể... tiếp tục đi..."

Hoa Vi Nghi ngập ngừng nói, lời là thế nhưng nàng cũng không dám chắc rằng chỗ này sẽ có lối đi.

Bành!

Bành!

Rẹt!

Rẹt!

"Đám Thi quỷ này có gì đó không đúng cho lắm!"

Trương Tấn nhíu mày nói sau khi tung một chưởng đánh bay hai Thi quỷ.

"Bọn chúng cứ tái sinh liên tục...

Hơn nữa, hình như càng tái sinh bọn chúng có vẻ càng mạnh lên..."

Âu Dương Kiệt nhấn mạnh một Thi quỷ vào tường bằng cú đấm của mình, lên tiếng.

Lục Thiên Cầm cũng đang chật vật với đám Thi quỷ, nàng tỏ ra rất khó chịu về điều này.

Đám này chỉ là Võ Tông, vốn không là cái gì trong mắt Thiên Cầm, nàng là Kiếm Võ song Vương rất dễ dàng tiêu diệt chúng trong một chiêu một thức, nhưng nàng không phải là hoàn hảo, nàng vẫn có điểm yếu của mình, chính là chiêu thức dù là Băng hệ hay Kiếm pháp sau khi sử dụng thì cần phải có thời gian để bổ sung thiên địa linh khí,nếu như miễn cưỡng thi triển chiêu thức một cách liên tục thì sẽ không giữ được linh lực ở mức ổn định rất dễ cạn kiệt, đây là điểm yếu chí mạng của nàng, hơn nữa, nếu như biết kẻ địch có thể tái sinh sau khi bị giết thì hao tổn linh lực vào những chiêu thức như vừa nãy không phải là ý hay.

Hai trưởng lão của Cổ Thiên Hoa Cung cũng khổ sở không kém, cả hai trước giờ đều dành thời gian để nghiên cứu bùa chú trận pháp, võ học chỉ là những thứ cơ bản.

Cả hai vốn không hề lo lắng gì khi đối mặt với Thi quỷ, nhưng họ là trận pháp đại sư, và muốn thi triển ra trận pháp thì cần phải có thời gian để chuẩn bị, nhưng đám Thi quỷ cứ liên tục lao đến tấn công, đến né tránh còn không có thời gian nói gì đến thời gian thi triển trận pháp.

Chỉ trong vài phút, năm người đã bị đám Thi quỷ đẩy lùi vào bên trong căn phòng gần mười thước.

"Chưởng môn, bọn đệ tử sắp không cầm cự được rồi!"

Trương Tấn hét lớn về phía Vương Nhất Tự cầu cứu.

Thi quỷ cứ thế tràn vô căn phòng ào ạt ào ạt như con sóng trước sự phản kháng tựa như bất lực của đám người.