Chereads / Kẻ chuyển sinh cuối cùng / Chapter 108 - Chương 108: Huyết Ngọc Thi nhân thuật.

Chapter 108 - Chương 108: Huyết Ngọc Thi nhân thuật.

Chương 108: Huyết Ngọc Thi nhân thuật.

Lục Thiên Cầm chân đạp mạnh vào bức tường sau lưng, lấy đà lao đến chỗ tên Thi nhân.

Nàng vung kiếm lên tựa như sắp xuất ra một chiêu chém từ trên xuống.

Nhưng khi tên Thi nhân đưa gậy lên hòng đón đỡ thì bất chợt nàng rụt khuỷu tay lại, xoay kiếm một phần tư vòng tròn xuất ra một đường chém ngang hông.

Hành động thay đổi bất chợt này làm cho tên Thi nhân bất ngờ, nó không kịp phản ứng với đường kiếm của Thiên Cầm.

Lục Thiên Cầm lúc này dồn hết lực lượng truyền vào lưỡi kiếm, sơ hở này không phải dễ dàng xuất hiện, nàng phải tranh thủ một phát chém hạ đo ván đối thủ.

Nhưng mà...

Keng!

Âm thanh phát ra khi lưỡi kiếm chém vào hông tên Thi nhân khiến Lục Thiên Cầm chững người mất một nhịp.

Lưỡi kiếm không phải đang chém vào da thịt mà tựa như là chém vào đá vậy.

Bặc!

Trong một giây đứng hình vì kinh ngạc, cây gậy của tên Thi nhân vụt xuống nhắm hướng lưng Lục Thiên Cầm.

Nàng rất nhanh xoay người, chân phải đạp vào thân gậy, dùng sức tự đẩy mình ra xa.

Lục Thiên Cầm trán nhăn lại.

'Tên này...còn là thân thể bất hoại hay sao chứ...?'

Thiên Cầm khó khăn nghĩ.

So về sức lực, so về tốc độ Lục Thiên Cầm đều là lép vế hơn so với đối phương, mà kiếm lại không thể gây thương tích cho hắn, làm cách nào mới có thể thắng đây?

"Được rồi các bảo bối, các ngươi không phải đối thủ của hai tên này đâu!"

Vương Nhất Tự lên tiếng, tay vẫy vẫy ba đệ tử.

Lục Thiên Cầm, Trương Tấn, Âu Dương Kiệt liền lập tức nhảy lại chỗ Vương Nhất Tự.

"Chưởng môn, hai tên này quả thật rất mạnh, đệ tử đã cố hết sức nhưng mà..."

Âu Dương Kiệt ủ rũ nói.

"Đã vậy, kiếm cũng chẳng thể làm nó bị thương được"

Lục Thiên Cầm thêm vào.

"Ha ha ha! Bản lĩnh chỉ có bấy nhiêu đó mà cũng muốn đi qua chỗ này sao?

Ta khuyên các ngươi nên là buông tay chịu chết đi! Ha ha ha!"

Bạch Nhãn đứng bên trên cười lớn đắc ý.

Hai tên Thi nhân này là hắn tốn biết bao nhiêu công sức mới thu thập được, là lá bài tẩy của hắn, một đám tu vi cảnh giới không đáng nhắc đến như kia vốn chẳng có chút cơ hội nào.

Bọn chúng sớm muộn cũng trở thành những Thi nhân trong bộ sưu tập của hắn mà thôi.

"Thiên Cầm, lưỡi kiếm của ngươi vẫn chưa đủ sắc bén!"

Vương Nhất Tự không hề quan tâm đến cái tên Bạch Nhãn kia, tựa như hắn không tồn tại vậy.

"Trên đời này không có thứ gì mà kiếm không thể cắt được cả!

Để bản tọa cho ngươi thấy!

Nhìn cho kỹ!"

Vương Nhất Tự nhận lấy Lưu Ly kiếm từ tay Lục Thiên Cầm, liền trong chớp mắt biến mất, sau đó xuất hiện bất ngờ trước mặt tên Thi nhân cầm gậy.

Tốc độ di chuyển của Vương Nhất Tự nhanh đến mức mắt thường không thể nào bắt kịp được.

Tên Thi nhân cầm gậy chỉ vừa kịp giơ gậy lên đón đỡ đường kiếm thì đã nghe một tiếng roạt.

Tên Thi nhân đứng chôn chân tại đó tựa như không thể cử động.

Vương Nhất Tự quay người ánh mắt hướng về tên Thi nhân còn lại.

Khi hắn vận Lăng Ba Vi Bộ tiếp cận tên kia, thì tên Thi nhân cầm gậy thân thể liền xuất hiện một lằn đỏ kéo dài từ vai xéo xuống hông, cơ thể hắn từ từ tách ra làm đôi, máu túa ra, cây gậy cầm trên tay cũng bị cắt đôi.

Rắc!

Rắc!

Ngay cả bức tường cách bảy, tám thước phía sau tên Thi nhân cầm gậy cũng xuất hiện một vết chém dài ba, bốn thước.

"...." Lục Thiên Cầm sắc mặt âm trầm dõi theo từng hành động, từng bước di chuyển của Vương Nhất Tự.

Bặc!

Vương Nhất Tự tay trái gạt đi Âm Phong Trảo của tên Thi nhân đâm tới, tay phải quăng Lưu Ly kiếm lên trên không đồng thời vận chưởng lực đánh thẳng vào giữa ngực tên Thi nhân.

Bành!

Tên Thi nhân lãnh trọn một chưởng bị hất văng thẳng vào bức tường sau lưng gây ra một chấn động lớn.

Vương Nhất Tự còn chưa dừng lại ở đó, hắn lại vận chưởng hướng về tên Thi nhân mà xuất ra.

"Như Lai Thần Chưởng!"

Chưởng pháp hữu hình khí tức mang hình dáng một bàn tay khổng lồ cao hơn bảy thước bàng bạc lao về phía bức tường như vũ bão.

Đùng!

Cả căn phòng rung chuyển dữ dội.

Bức tường, chỗ mà tên Thi nhân bị đánh văng tới, hiển hiện lên một bàn tay khổng lồ lún sâu vào cả thước, thân thể tên Thi nhân bị cường lực ép cho đất đá lẫn lộn chỉ còn là một bệt đỏ be bét máu.

Trương Tấn, Âu Dương Kiệt, cả tên Bạch Nhãn đứng trên cao hai mắt trố ra, miệng há hốc, kinh hồn bạt vía.

Kẻ địch mà cả ba người dốc ra hết sức cũng không thể chiếm được thế thượng phong thì chưởng môn lại chỉ trong một, hai chiêu là có thể tiêu diệt.

Hai Thi nhân mà Bạch Nhãn tốn biết bao nhiêu thời gian, công sức thu thập lại chỉ trong vài cái chớp mắt bị đánh đến cơ thể không còn nguyên vẹn.

Đây là cái gì ngưu bức là cái gì tình huống?

Hai chữ ngưu bức không đủ để miêu tả về tình huống này.

Vương Nhất Tự quay mặt về phía ba đệ tử, tay chắp sau lưng, hiển hiện ra phong thái ngời ngời, Lưu Ly kiếm từ phía trên cao rơi xuống, chuôi kiếm nằm gọn trong lòng bàn tay hắn.

Vương Nhất Tự không nói không rằng biến mất tại chỗ.

Bạch Nhãn hoang mang, ánh mắt đảo khắp căn phòng tìm kiếm nhưng không phát hiện người.

"Tìm bản tọa à?"

Một tiếng nói vang lên sau lưng Bạch Nhãn, là Vương Nhất Tự.

Bạch Nhãn còn chưa kịp quay lại thì đã lãnh trọn một cước vào lưng.

"Aaaaaaa...."

Huỵch!

Tên Bạch Nhãn bị Vương Nhất Tự đạp rơi xuống dưới từ độ cao hơn mười thước, đau đớn nằm sóng soài trên nền đá.

Đôi mắt hắn lộ ra vẻ hoảng sợ khi ba tên đệ tử Thương Sơn phái nhảy đến bủa vây hắn.

Bạch Nhãn, hắn, vốn là một thuật sĩ, sử dụng Huyết Ngọc Thi nhân thuật để tấn công, tu vi cảnh giới của bản thân vốn không hề cao, nếu như mất đi Thi nhân bảo vệ, hắn chẳng khác nào cá đã nằm trên thớt.

"Nói! Nơi này rốt cuộc là nơi nào?"

Vương Nhất Tự âm trầm hỏi, ánh mắt từ trên cao quăng xuống chỗ tên Bạch Nhãn.

"Ngươi nghĩ rằng ta sẽ nói cho các ngươi biết hay sao?"

Bạch Nhãn lấy hết cản đảm, hỏi ngược lại Vương Nhất Tự.

Hắn biết rõ bây giờ dù hắn có nói ra hay không thì kết cục cũng chỉ có một.

Nhưng mà, hắn thà không nói.

Nếu như chủ nhân của nơi này biết hắn tiết lộ thông tin, dù chỉ một chút, thì hắn sẽ phải nhận một cái chết đau đớn dã man đến cùng cực mà hắn không bao giờ có thể tưởng tượng ra được.

Chẳng thà chết dưới tay đám người này, như thế còn nhẹ nhàng hơn.

"Ồ, cũng có chút khí khái a!

Bản tọa khuyên ngươi nên ngoan ngoãn mà trả lời câu hỏi của bản tọa, nếu không, đừng trách bản tọa độc ác!"

Vương Nhất Tự gằn giọng.

"Muốn biết?

Đi mà hỏi cái xác của ta!"

Vừa dứt lời, Bạch Nhãn liền cắn lưỡi tự tử.

Âu Dương Kiệt vội vàng ngăn hắn lại, nhưng vẫn trễ một nhịp.

"Chưởng môn, hắn chết rồi!"

Âu Dương Kiệt xem xét qua tình hình của Bạch Nhãn sau đó thông báo cho Vương Nhất Tự.

"Thà chết chứ không hề tiết lộ ra thông tin về nơi này...

Xem ra...kẻ đứng sau không phải đơn giản..."

Lục Thiên Cầm nhận xét.

"Ta càng lúc càng cảm thấy nơi này có gì đó rất quỷ dị a..."

Trương Tấn khẽ rùng mình.

Vương Nhất Tự nhảy xuống chỗ đám đệ tử, chó giữ nhà cũng bước đến gần.

"Ngươi nghĩ rằng chết đi thì bản tọa không thể điều tra được hay sao?"

Vương Nhất Tự khẽ cười, bàn tay thi triển ra trận pháp triệu hồi.

Từ trong vòng sáng, tiểu yêu Chung Quỳ xuất hiện.

"Chung Quỳ, bắt linh hồn của tên này, tra khảo hắn, buộc hắn khai ra tất cả thông tin mà hắn biết cho bản tọa!"

Vương Nhất Tự ra lệnh cho Chung Quỳ.

Nhưng Chung Quỳ khi nhìn vào xác tên Bạch Nhãn lại trở nên do dự.

"Chủ nhân...linh hồn của tên này...đã biến mất..."

"Hửm?!

Biến mất?

Hắn vừa mới chết tức thì, linh hồn làm sao lại biến mất nhanh như vậy được?!!"

Vương Nhất Tự ngốc trệ hỏi.

"Không chỉ có mỗi linh hồn hắn, mà tất cả linh hồn mà hắn thao túng cũng biến mất!"

Chung Quỳ đảo mắt nhìn xung quanh căn phòng, sau đó ánh mắt tập trung hướng về phía cánh cửa lớn đang đóng kín.

"Là bên trong đó!"

Chung Quỳ ngón tay chỉ vào cánh cửa nói.

"Linh hồn của tất cả bọn chúng đã bị thứ gì đó hút vào bên trong cánh cửa kia!"

Vương Nhất Tự cùng ba đệ tử nhíu mày nhìn về phía cánh cửa.

Vương Nhất Tự cảm thấy khó chịu, hắn không hề thích việc này một chút nào.

"Chủ nhân, bên trong đó, ta cảm nhận được một luồng ma khí rất khủng bố, nơi này rất có thể liên quan đến Ma giới!

Ngươi nên cẩn thận!"

Chung Quỳ nhắc nhở.

"Chuyện này bản tọa có thể đoán được.

Trở về!"

Vương Nhất Tự phất tay hủy đi trận pháp triệu hồi, Chung Quỳ cũng biến mất.

Ánh mắt Trương Tấn trở nên hoang mang lo lắng khi nghe nhắc đến Ma giới.

Cả Âu Dương Kiệt cùng Lục Thiên Cầm trong lòng cũng không khỏi có nhiều nghĩ ngợi.

Trong Tam giới thì Ma giới là giới vực bí ẩn nhất, một nơi không phải muốn đến là đến muốn đi là đi, sử sách có rất ích ghi chép về giới vực này.

Nó còn được biết đến với sự tàn ác vô nhân tính, vô luật lệ.

"Chưởng môn, người hình như biết rất rõ về Ma giới nên mới có thể biết cách tiêu diệt đám Thi nhân này...?"

Lục Thiên Cầm nhíu mày hỏi.

"Lúc trước bản tọa cũng từng một lần đối đầu với Ma giới.

Thi nhân bản tọa cũng đã đối mặt rất nhiều lần"

Vương Nhất Tự gật đầu, nói.

"Đám Thi nhân này thực ra đều là người sống..."

Vương Nhất Tự ánh mắt hiện lên tiếc nuối.

"Người sống?!!!"

Cả ba đệ tử đồng loạt kinh ngạc.

Lúc đối đầu với đám Thi nhân, bọn hắn nghĩ rằng chúng chỉ là những xác của kẻ đã chết, vì thế nên bọn hắn mới không kiêng dè mà ra tay.

"Ừm... Huyết Ngọc Thi nhân thuật là một yêu thuật cổ xưa của Ma giới.

Muốn tạo ra được Thi nhân thì cần phải có cơ thể của người sống, cấy ghép Huyết Ngọc vào.

Huyết Ngọc sau khi cấy vào người sẽ hút dần sinh mệnh và linh hồn của cơ thể đó.

Người bị cấy Huyết Ngọc sẽ phải chịu đau đớn về cả thể xác lẫn tinh thần, còn khủng khiếp hơn cả lăng trì xử tử.

Khi linh hồn và sinh mệnh của cơ thể bị Huyết Ngọc hút cạn, người đó sẽ trở thành một Thi nhân bất tử, dù có bị giết bao nhiêu lần cũng sẽ tái sinh lại, và càng tái sinh thì sức mạnh càng lớn hơn.

Nhưng không phải ai cũng có thể cấy Huyết Ngọc.

Những kẻ không tương thích sẽ chết mà không biến thành Thi nhân.

Những cái xác mà ban đầu chúng ta nhìn thấy, chính là những kẻ đó..."

Nói đến đây, gương mặt Vương Nhất Tự trở nên nghiêm túc.

"Quả thực là...quá ác độc..."

Âu Dương Kiệt nhận xét.

Lục Thiên Cầm cùng Trương Tấn nhìn quanh đám Thi nhân một lượt, ánh mắt hiện lên thương xót.

Bọn chúng, đám Thi nhân kia, dù gì cũng là con người, dù gì cũng chỉ là bị kẻ ác hãm hại, trở thành người không ra người, ma không ra ma.

"Đi thôi!"

Vương Nhất Tự chân bước về phía cánh cửa lớn.