Chereads / Kẻ chuyển sinh cuối cùng / Chapter 99 - Chương 99: Bọn ta là sát thủ.

Chapter 99 - Chương 99: Bọn ta là sát thủ.

Chương 99: Bọn ta là sát thủ.

Âu Dương phủ đệ.

Soạt...

Soạt...

Bốn bóng đen lao nhanh, nhảy đến, đứng ở khoảng sân rộng lớn trước Chính điện Âu Dương gia.

Hành động của bốn tên hắc y nhân rất nhanh khiến cho đám hộ vệ Âu Dương phủ không kịp trở tay, không kịp báo động.

Phải năm, sáu phút sau, bọn chúng mới từ từ kéo ra.

Tay lăm lăm vũ khí, bao vây lấy bốn tên hắc y nhân.

"Các ngươi là ai?

Đêm hôm dám đột nhập vào Âu Dương phủ, các ngươi là muốn đi tìm đường chết hay gì?!!"

Một tên hộ vệ chĩa mũi kiếm về phía bốn hắc y nhân, quát lớn.

Bốn hắc y nhân này không ai khác chính là Vương Nhất Tự cùng đồng bọn.

"Chưởng môn, chúng ta tại sao lại phải ăn mặc như lũ cướp thế này?"

Lục Thiên Cầm càm ràm, hỏi, nàng không thèm để tâm đến đám hộ vệ kia.

"Đây là ý đồ của bản tọa, chốc nữa ngươi sẽ biết!"

Vương Nhất Tự thản nhiên đáp.

Cả bọn, bốn người, đều ăn mặc giống như đám sát thủ của Âu Dương gia, và chỉ có Âu Dương Kiệt là che mặt.

"A Kiệt, tháo cái bảng kia xuống cho bản tọa!'"

Vương Nhất Tự ngón tay chỉ lên tấm bảng sơn son thếp vàng to lớn treo trước chính điện, nói.

Lách cách!

Âu Dương Kiệt liền lôi ra khẩu AWM, lên đạn, ngắm bắn, ngón tay chuẩn bị bóp cò.

"Tên kia, dừng lại!

Ngươi đang định làm gì thế hả?!!"

Tên hộ vệ quát lớn.

Bang!

Một âm thanh chói tai vang lên, tấm bảng hiệu Âu Dương phủ bị viên đạn găm thẳng vào gãy nát, rơi xuống đất.

Lần này, Âu Dương Kiệt không hề bị văng ra sau như lần thử súng trước, hắn vẫn đứng nguyên tại chỗ.

Từ khi Môn phái Luận võ kết thúc, Âu Dương Kiệt, hắn, ngày đêm lao đầu vào luyện tập, quên cả ăn quên cả ngủ, tập trung tất cả thời gian vào rèn luyện thân thể, có thể nói nhục thân hắn bây giờ rắn chắc tựa như đá tảng, độ giật của AWM hiện giờ cũng không thể gây khó khăn cho hắn.

"Ngươi?!!!

Cái quái...?!!

Đúng là chán sống!!!

Tất cả lên! Giết chết bọn chúng!"

Tên hộ vệ gầm thét cầm kiếm lao đến chỗ Vương Nhất Tự.

Tức thì cả đám hộ vệ hơn hai mươi tên lao vào đám người Thương Sơn phái.

Bốp!

"Ngươi hơi to mồm rồi đấy!"

Trương Tấn rất nhanh thi triển Lăng Ba Vi Bộ tiến lên phía trước, nắm đấm hướng thẳng mặt tên hộ vệ mà xuất ra, đánh hắn văng ra bảy, tám thước.

Một quyền bất tỉnh tại chỗ.

"Tu La chưởng!"

Trương Tấn hai tay tiếp tục thi triển chưởng pháp hướng về đám hộ vệ mà đánh.

Thân pháp của Trương Tấn nhanh đến mức đám hộ vệ không kịp phản ứng thì đã lãnh trọn một chưởng vào người.

Chỉ vỏn vẹn chưa đầy hai phút, hai mươi mấy tên hộ vệ bị Trương Tấn đánh, nằm la liệt dưới đất, kẻ bất tỉnh, người không gượng dậy nổi.

Nghe thấy động tĩnh lớn, người nhà Âu Dương gia, phải gần năm trăm người, từ các phòng, các dãy nhà, lập tức kéo nhau ra sân chính điện.

Bọn hắn nhìn thấy tình hình trước mắt, bốn tên hắc y nhân không biết từ đâu xông vào đánh mấy tên hộ vệ nằm la liệt dưới đất, cả bảng hiệu của gia tộc cũng vỡ nát, cả đám không ai nói với ai lời nào liền biết bọn người kia là kẻ địch, lập tức lấy ra vũ khí, hầm hầm lan tỏa khí tức áp chế hắc y nhân.

Bầu không khí tĩnh mịch buổi đêm bỗng chốc náo loạn hẳn lên.

Âu Dương Trác, gia chủ tại vị của Âu Dương gia, lúc này cũng từ trong chính điện bước ra.

Hắn nhìn thấy trước mặt, bảng hiệu của gia tộc vỡ nát nằm dưới đất thì gương mặt trở nên ngưng trọng.

"Đám các ngươi đêm hôm tự tiện xông vào Âu Dương phủ ta, đả thương hộ vệ của ta, lại còn đập nát bảng hiệu của gia tộc ta, các ngươi đêm nay cũng đừng hòng sống sót mà ra khỏi chỗ này!"

Âu Dương Trác trán nổi gân xanh, gằn giọng nói lớn.

"Không chỉ bảng hiệu, bản tọa còn muốn đập nát cả cái chính điện này ra a!"

Vương Nhất Tự thản nhiên nói, gương mặt hiện lên gợi đòn.

Lời Vương Nhất Tự thốt ra làm cho Âu Dương Trác giận càng thêm giận.

Bảng hiệu gia tộc suốt bao thế hệ bệ vệ treo trước chính điện, là niềm hãnh diện, là bộ mặt của toàn bộ Âu Dương đại gia tộc, nay lại bị một đám ất ơ không biết từ đâu đến đập nát, không những thế bọn chúng còn buông lời ngông cuồng muốn đập phá cả chính điện.

Cái cục tức này nuốt không trôi!

Âu Dương đại gia tộc không phải là tờ giấy, muốn lật muốn xé cứ thế mà tùy tiện!

Không cần biết đối phương là ai, giết trước rồi tính sau!

"Tất cả xông lên, băm chúng thành trăm mảnh cho ta!"

Âu Dương Trác gầm thét, ra lệnh cho tất cả.

Năm trăm nhân nhận lệnh, bàng bạc khí tức bộc phát ra, quyền pháp, chưởng ấn, kiếm chiêu, tất cả cùng một lúc xuất ra, như một cơn sóng khổng lồ cuồn cuộn hướng tới chổ đám người Thương Sơn phái sẵn sàng cuốn phăng đi tất cả.

Giữa cái tình huống chênh lệch về số lượng là quá lớn, lại thêm tất cả năm trăm nhân cùng một lúc xuất ra chiêu thức hướng tới, người thường chỉ có thể sợ hãi, chôn chân tại chỗ, ngay cả chạy cũng không nhấc chân lên nổi, thế nhưng Vương Nhất Tự cùng ba tên đệ tử lại không một chút nào sợ hãi, hắn, thậm chí còn mỉm cười.

"Hừ, đám ruồi muỗi!"

Lục Thiên Cầm hừ lạnh một tiếng, vận khí lực lưu chuyển xuống lòng bàn chân, ánh mắt hiển hiện khinh dễ nhìn trước mắt lúc nhúc những nhân là nhân.

"Cực Băng Chi Nộ!"

Lục Thiên Cầm vừa dứt lời nền đá dưới chân liền bị băng phong.

Hàn băng khí tức lan tỏa ra khắp xung quanh với tốc độ chóng mặt.

Rắc!

Rắc!

Chỉ trong vài cái chớp mắt toàn bộ khoảng sân rộng hơn trăm thước lập tức đóng băng cùng tất cả những người có mặt ở đây.

Tình huống diễn ra nhanh đến mức Âu Dương Trác cũng chưa thể bắt kịp thì đã nhìn thấy toàn bộ năm trăm người của Âu Dương gia đã trở thành những bức tượng băng với đủ kích thước, hình dạng.

Hai chân mày hắn nhăn lại, cảm nhận cái không khí lạnh buốt đến thấu xương kia.

Băng tu ở Tinh không Đại lục không hiếm, nhưng người có thể thi triển ra băng thức với phạm vi và tốc độ kinh khủng như thế này thì hắn lần đầu tiên chứng kiến.

Nữ nhân kia, khí tức bộc phát ra chỉ là Võ Vương, nhưng lại là một băng tu sở hữu Băng hệ chi thể thức tỉnh.

Nếu so về tu vi cảnh giới hắn hoàn toàn có thể áp đảo nàng, nhưng thêm cả băng hệ chi thể thức tỉnh thì lại là chuyện khác.

Muốn thắng nàng, hắn chắc chắn phải tốn không ít sức lực.

Một đối thủ khó nhằn!

Chưa kể còn có ba tên đang đứng cạnh, vẫn chưa biết thực lực như thế nào.

Hắn đang từ thế thượng phong chỉ trong chớp mắt rơi xuống hạ phong.

Nếu đánh nhau bây giờ chắc chắn sẽ tổn hại đến đám người Âu Dương gia đang bị băng phong kia.

Âu Dương Trác gương mặt hiện lên khó khăn.

Lục Thiên Cầm quả rất mạnh, nhưng Âu Dương Trác chỉ đoán đúng được một phần mà thôi.

Đúng là Lục Thiên Cầm sở hữu băng hệ chi thể, nhưng vẫn nàng vẫn chưa thức tỉnh được nó.

Âu Dương Trác còn chưa biết tình huống tiếp theo phải xử lý như thế nào thì bầu trời phía xa trước mặt hắn bỗng chốc sáng rực lên một màu như màu của hoàng hôn, cùng với những tiếng la hét vang vọng đến.

Hắn còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì thì bỗng cánh cổng lớn mở toang ra, một tên gia nhân hoảng hốt chạy vào.

Tên gia nhân kia, chân vừa bước vào sân liền bị trượt, ngã nhào về phía sau một cái rõ đau.

Hắn cố gắng gượng dậy, hai tay ôm đầu, hơi chếnh choáng.

Và rồi khi hắn nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hắn tựa như bị đóng băng theo.

"Cái...cái quái...gì thế này...?"

Hắn lẩm bẩm, miệng run lên vì kinh sợ trước khung cảnh mà từ lúc sinh ra cho đến bây giờ hắn chưa bao giờ nghĩ tới là sẽ nhìn thấy.

"Có chuyện gì?!!!"

Âu Dương Trác quát lớn, đem tâm thần của tên gia nhân trở về thực tại.

"Gia...gia chủ...Trác...Trác Hồng Lâu...ư...ư..."

Tên gia nhân còn chưa nói hết câu liền bị một lực vô hình tác động, bóp chặt cổ họng hắn, khiến hắn không thể nào thở được.

Cả người hắn bắt đầu bị kéo lên, lơ lửng cách mặt đất hơn một thước.

Hai tay hắn cố gắng gỡ một thứ gì đó ra khỏi cổ, hai chân đạp liên tục, hai mắt hắn trừng lên đến nổi con ngươi như muốn lọt ra ngoài.

"...Trác Hồng lâu đang bốc cháy!

Có phải ngươi muốn nói thế không?!"

Đứng trên mái che cổng lớn, một hắc y nhân thân hình gầy guộc, cao gần hai thước, ánh mắt thích thú cúi nhìn tên gia nhân Âu Dương gia vùng vẫy phía dưới.

Bàn tay phải của hắc y nhân này xoè ra.

Âu Dương Trác trán nhăn lại, nheo mắt nhìn.

Hắn phát hiện ra một sợi dây trong suốt nối từ ngón tay của tên hắc y nhân đến cổ của tên gia nhân.

Khoảng mười mấy giây sau, tên gia nhân hai tay buông thõng, thân thể cũng không còn cựa quậy.

Phịch!

Hắc y nhân cao lớn kia thu hồi lại sợi dây, thân thể tên gia nhân Âu Dương gia rơi sấp xuống mặt sân đóng băng, mệnh khí tiêu tán.

"Ta đến rồi đây!

Ồ, ồ!

Cảnh tượng gì đây?!!"

Liền lại xuất hiện một hắc y nhân khác bay đến, đứng bên cạnh tên hắc y nhân cao lớn.

Tên này nhìn vóc dáng nhỏ bé, hơn nữa nghe qua thanh âm, Âu Dương Trác có thể đoán là một tiểu nha đầu mười ba, mười bốn tuổi.

Nhưng mà, cái làm hắn trở nên lo lắng là khí tức phát ra trên người hai tên hắc y nhân vừa đến kia.

Đó rõ ràng là khí tức của Võ Vương đỉnh phong!

Âu Dương Trác ngay lúc này không thể quan tâm tới việc Trác Hồng lâu đang bốc cháy được, cái hắn phải đối diện trước mắt là sáu tên hắc y nhân thực lực rất mạnh.

Ý đồ của bọn chúng, không nghi ngờ gì nữa, chính là đến đập phá quán.

Âu Dương Trác là một kẻ thông minh, nếu không muốn nói là ranh mãnh, hắn dù đang rất tức giận, nhưng cũng không dám làm liều.

Tuy hắn hiện tại là Võ Hoàng Tam phẩm, nhưng đối mặt với sáu Võ Vương, thì lại là chuyện không thể đoán trước được, nếu như không tính toán cẩn thận, cả Âu Dương gia và cả tính mạng của hắn e là khó giữ được.

"Âu Dương gia chủ, ngươi có thích món quà bản tọa tặng cho ngươi không?"

Vương Nhất Tự lên tiếng hỏi, ánh mắt nhìn thẳng vào Âu Dương Trác như đang khiêu khích.

"Các ngươi thật ra là ai?

Âu Dương gia ta không hề đắc tội với các ngươi, cớ sao lại đến đây đập phá quán?!"

Âu Dương Trác hạ giọng hỏi, vẫn giữ thanh âm âm trầm, gương mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh.

Hắn vừa phóng thích ra khí tức của mình hòng đe dọa đám hắc y nhân, vừa suy nghĩ trong đầu, rốt cuộc là Âu Dương gia đã đắc tội đến thế lực nào.

Hắn nghĩ mãi vẫn không tìm ra đáp án.

Từ cách ăn mặc cho tới hành động của đám người này, hắn đoán chắc là xuất thân từ Tà phái.

Không một danh môn chính phái nào lại làm ra những chuyện như thế này cả.

Nhưng, xưa nay Âu Dương gia không hề qua lại với Tà phái, lại càng không thể đắc tội đến.

Rốt cuộc thì chuyện này là như thế nào?!!

"Ngươi hỏi bọn ta là ai sao?

Nhìn không đoán ra được à?

Bọn ta là sát thủ!"

Vương Nhất Tự thản nhiên trả lời Âu Dương Trác.

"Rốt cuộc Âu Dương gia ta đã đắc tội gì đến các ngươi?!!"

Âu Dương Trác hỏi lớn, hắn lúc này vẫn giữ phong thái của một bậc gia chủ.

"Không, không!

Ngươi đừng hiểu lầm!

Âu Dương gia vốn không hề đắc tội gì bọn ta cả..

Mà là..."

Vương Nhất Tự xua xua tay nói, ánh mắt tựa như chế giễu Âu Dương Trác.

"...mà là bọn ta thấy Âu Dương gia...quá ngứa mắt...nên quyết định tới đây giết hết các ngươi a!"

"Ngươi?!!"

Âu Dương Trác tức không nói nên lời, gương mặt hắn đỏ rần lên vì giận.

"Thật ngông cuồng!"

Lúc này, một giọng nói truyền đến từ phía bên trong chính điện, vang vọng cả Âu Dương phủ.

Giọng nói mang một sức mạnh kinh người kèm theo một luồng khí tức đáng sợ.

Đám đệ tử Thương Sơn phái khẽ rùng mình, cảm thấy ớn lạnh nơi sống lưng, bất giác lùi về sau một bước.

Luồng khí tức kinh khủng kia đè ép lên cả đám, khiến cả bọn cảm thấy ngột ngạt đến khó thở.

"Võ Thánh..."

Lục Thiên Cầm khoé miệng hơi giật, nhíu mày, khẽ nói.

Âu Dương Kiệt nhận ra giọng nói này, hắn biết kẻ sắp xuất hiện là ai.

Cơ mặt của Âu Dương Trác cũng liền giản ra khi giọng nói ấy vang lên.

Hắn nở một nụ cười đắc ý, nhìn đám hắc y nhân bằng ánh mắt khinh dễ.

'Đám các ngươi chuẩn bị chết đi là vừa!'

Hắn nghĩ thầm trong bụng.