Chereads / Kẻ chuyển sinh cuối cùng / Chapter 95 - Chương 95: Mang tiền đến.

Chapter 95 - Chương 95: Mang tiền đến.

Chương 95: Mang tiền đến.

Sáng hôm sau.

Đại điện Thương Sơn phái.

Vương Nhất Tự hai tay chống cằm, tâm thần rũ rượi, ánh mắt hướng ra cửa đại điện nhìn xa xăm.

'Chủ nhân, Thương Sơn phái đã là quán quân của Môn phái Luận võ, danh tiếng cũng có thể nói là có một chút.

Đây là thời điểm tốt để thu nạp thêm đệ tử a!'

Hệ thống gợi ý.

"Để làm gì?!"

Vương Nhất Tự đáp lại lời của hệ thống với giọng điệu chẳng hề quan tâm.

'Không lẽ ngươi không muốn chiêu mộ thêm đệ tử hay sao?'

Hệ thống hỏi.

"Ta chưa từng nghĩ đến sẽ chiêu mộ thêm.

Thương Sơn phái bây giờ đã rất tốt, chẳng phải sao?"

Vương Nhất Tự nhíu mày nói.

Lúc này Trương Tố Tố đi đến, trên tay bưng một khay trà, đặt lên bàn.

"Mấy việc này nàng cứ để đám đệ tử làm.

Nàng không cần phải động tay động chân đến làm gì đâu"

Vương Nhất Tự nhẹ nhàng nói với Trương Tố Tố.

"Thiếp cũng chẳng bận việc gì cả...

Hơn nữa nếu để bọn hắn làm, thiếp sợ là sẽ không thể pha được vị trà mà chàng thích a"

Trương Tố Tố cười nhẹ, trả lời Vương Nhất Tự, nàng sau đó ngồi xuống cạnh hắn.

Vương Nhất Tự nhấp một ngụm trà, sau đó ôn nhu nói với Trương Tố Tố.

"Đúng là chỉ có nàng lúc nào cũng quan tâm đến ta a!"

Ngón tay hắn khẽ vuốt vuốt má Tố Tố.

Nàng gương mặt chợt đỏ, e thẹn, ánh mắt hiện lên hạnh phúc.

Rầm!

Chợt tiếng đập bàn vang lên làm cả hai giật mình, Vương Nhất Tự vội rụt tay lại.

Cả hai ánh mắt ngơ ngác nhìn kẻ vừa mới gây ra tiếng động.

"Không thể như thế được!

Không phải chỉ có Tố Tố tỷ mới quan tâm tới chàng!

Thiếp cũng thế!"

Mộc Phiến La đứng cạnh, nói lớn.

"Tỷ, ngày mai muội muốn học cách pha trà!"

Trương Tố Tố tay che miệng khẽ cười, nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của Mộc Phiến La.

"Được rồi, được rồi, ngày mai tỷ sẽ hướng dẫn cho muội."

Vương Nhất Tự liền kéo tay Mộc Phiến La để nàng ngồi xuống.

"Cả nàng nữa, ta biết là nàng cũng rất quan tâm ta mà!"

Hắn dỗ dành Mộc Phiến La.

"Tất nhiên là vậy rồi!"

Mộc Phiến La hứ một tiếng, vẻ mặt hờn dỗi của nàng càng nhìn càng xinh đẹp.

'Này, này... ngươi làm ơn tập trung dùm ta một chút!'

Hệ thống quát lớn.

"Hừ, chuyện thu nạp thêm đệ tử, ta nghĩ không cần thiết cho lắm."

Vương Nhất Tự vẫn giữ quan điểm của mình.

'Muốn phát triển và mở rộng quy mô môn phái thì cái đầu tiên phải là số lượng đệ tử của môn phái, đệ tử càng nhiều thì môn phái càng lớn mạnh, không lẽ ngươi không hiểu chuyện này?'

Hệ thống chất vấn.

"Đúng rồi đấy, phu quân!

Thương Sơn phái của chúng ta chỉ là một môn phái mới thành lập không lâu, chỉ mới là Thập lưu môn phái.

Nếu chàng muốn tấn thăng môn phái lên cấp cao hơn thì đầu tiên đệ tử phải đạt được số lượng nhất định mới được..."

Trương Tố Tố tiếp lời hệ thống.

"Phiến La, nàng thấy thế nào?"

Vương Nhất Tự quay sang hỏi Mộc Phiến La.

Mộc Phiến La, nàng, gương mặt hiện lên đăm chiêu một vài giây, sau đó nói.

"Thiếp trước giờ chưa từng quản một môn phái, cũng không biết nên hay không.

Nhưng trước kia thiếp đã từng cai quản cả một thành trì, nên có một chuyện thiếp có thể chắc chắn, rằng một thành trì được cho là phồn hoa, được cho là giàu có thì thành trì đó phải đông dân, số lượng đại diện cho sự giàu có.

Thiếp nghĩ môn phái cũng như thành trì, đệ tử càng đông thì càng mạnh..."

Vương Nhất Tự tay nâng cằm suy nghĩ.

Lời lẽ này không phải là không có lý.

Hắn lúc đầu lập ra Thương Sơn phái cũng chỉ là để làm nhiệm vụ hệ thống mà thôi.

Nhưng trải qua một thời gian, nhìn thấy và đối mặt với những môn phái, tông môn khác, hắn lại nhận ra rằng, ở Tinh không Đại lục bây giờ con người đối xử với nhau là dựa vào quyền lực, dựa vào tiền tài, vật chất.

Quyền lực và tiền tài, nếu như không có hai thứ đó, một môn phái sẽ sớm bị đào thải, sẽ bị những môn phái khác chèn ép, tan rã là kết quả cuối cùng.

Thương Sơn phái không phải là không có những thứ đó, nhưng nếu như nhìn rộng và xa hơn, thì Tinh không Đại lục này đang gặp phải một vấn đề vô cùng lớn, một vấn đề có thể từ từ giết chết tất cả.

Đại lục này cần một thế lực đứng lên lãnh đạo tất cả, và đó không ai khác chỉ có thể là Thương Sơn phái của hắn.

Nhưng việc đó không thể cứ một sớm một chiều là có thể làm được, cần phải có thời gian, rất nhiều thời gian.

"Chuyện chiêu mộ đệ tử để sau hẳn tính.

Việc trước mắt, chúng ta cần xử lý chuyện tối qua cái đã!"

Vương Nhất Tự nói.

"Chuyện tối qua?!"

"Đêm qua thì có chuyện gì xảy ra chứ?!!"

Cả Trương Tố Tố cùng Mộc Phiến La đều hiển hiện lên ngốc trệ hỏi.

'Canh ba đêm qua có hai tên sát thủ đột nhập vào môn phái, nhưng bị Cổ Băng Long Quy phát giác ra.

Bọn chúng tìm đến sương phòng của đệ tử, mục tiêu là Âu Dương Kiệt'

Hệ thống giải thích.

"Sau khi đuổi chúng đi, ta đã cho Tiểu Kha với Cốt Độc theo dõi bọn chúng, chắc sẽ sớm có kết quả"

Vương Nhất Tự thêm vào.

"Chả trách, từ sáng sớm thiếp đã không thấy bọn Tiểu Kha..."

Mộc Phiến La nói.

"A Kiệt ở Môn phái Luận võ đoạt quán quân, ắt hẳn là có nhiều người ganh ghét, chuyện này có thể hiểu được.

Nhưng đến mức thuê sát thủ tìm giết thì...

Chẳng lẽ lại là...??!"

Trương Tố Tố suy đoán, liền nàng khẽ giật mình như phát giác ra chuyện gì đó.

"Nếu ta đoán không lầm, hai tên sát thủ kia có lẽ là do Âu Dương gia phái tới!"

Vương Nhất Tự gật đầu tỏ ra đồng ý với suy đoán của Trương Tố Tố.

"Phu quân, nếu đúng là vậy, chàng sẽ làm gì?"

Trương Tố Tố hỏi.

"Còn làm gì nữa, tất nhiên là giết hết cái đám Âu Dương gia đó rồi!"

Mộc Phiến La thản nhiên nói.

"Phiến La, muội suy nghĩ hơi đơn giản rồi.

Âu Dương gia là một đại gia tộc bậc nhất ở Hoa Dương thành, phía sau chắc chắn có rất nhiều thế lực.

Môn phái của chúng ta vẫn chỉ là Thập lưu môn phái, thực lực còn rất yếu, hoàn toàn không có cơ hội đối đầu với một đại gia tộc được đâu"

Trương Tố Tố phân tích cho Mộc Phiến La hiểu.

"Không cần phải phiền phức như thế, chỉ cần muội hoặc phu quân ra tay, dù bọn chúng có đông đến nhường nào thì muội cũng không tin bọn chúng có khả năng chống lại!"

Mộc Phiến La tự tin nói.

"Nhân giới không giống như Yêu giới, nàng không thể cứ thế mà tiêu diệt một thế lực được.

Nhân giới tuy rằng không đoàn kết, nhưng nếu một đại gia tộc bị tàn sát, bọn chúng chắc chắn sẽ liên kết lại để làm khó chúng ta.

Nếu như muốn tiêu diệt Âu Dương gia, chúng ta cần phải có một lý do mà bọn chúng không thể nào phản bác lại được."

Vương Nhất Tự nói.

"Phu quân, chàng xác định là sẽ tiêu diệt Âu Dương gia sao?"

Trương Tố Tố kinh ngạc hỏi.

"Vẫn chưa xác định được có phải là do Âu Dương gia đứng phía sau hay là không.

Nhưng nếu như là bọn chúng, chắc chắn ta sẽ bắt bọn chúng phải trả giá về hành động của mình.

Bọn sát thủ chắc chắn đã điều tra rất kỹ về môn phái của chúng ta, vì thế bọn chúng mới có thể tìm đến chính xác phòng của A Kiệt.

Nhưng cái bọn chúng không ngờ đến rằng A Kiệt từ lúc nhập môn chưa đêm nào là hắn ngủ trong phòng, chỗ ngủ duy nhất của hắn là ở phòng huấn luyện.

Nếu như mục tiêu không phải là A Kiệt, nếu như không có Tiểu Long cảm nhận được sự đột nhập, thì đêm qua có lẽ đã có chuyện đáng tiếc xảy ra.

Thương Sơn phái của chúng ta không phải là cái chợ, thích ra vào tùy ý.

Đệ tử Thương Sơn phái ta không phải là chỉ mành treo chuông, muốn cắt là cắt.

Ta sẽ cho bọn chúng, và tất cả những kẻ muốn động đến Thương Sơn phái, biết cái giá phải trả cho hành động ngu xuẩn của chúng!"

Vương Nhất Tự âm trầm nói, với một giọng điệu rất nghiêm túc.

Trương Tố Tố, nàng, không nói gì thêm, nàng hiểu rõ tính tình của Vương Nhất Tự, một khi đã quyết định làm việc gì thì sẽ làm đến cùng, và không ai có thể ngăn cản hay lay chuyển được quyết định đó.

Nàng nhìn hắn bằng một ánh mắt tự hào.

Người thanh niên trước mặt nàng, đôi khi tỏ ra ngu ngơ, nhiều lúc lại rất hay làm ra những trò trời ơi đất hỡi, nhưng một khi đã nghiêm túc thì trời không sợ đất cũng không sợ, một mình dám đối đầu với tất cả, và người thanh niên này chính là phu quân của nàng, một người có thể sống chết vì nàng.

"Chưởng môn, Tô gia chủ của Tô gia cầu kiến!"

Lúc này, Lý tổng quản bước vào đại điện, ôm quyền nói với Vương Nhất Tự.

"Mau mời vào!"

Vương Nhất Tự gật đầu nói.

"Đang bàn về chuyện ở Hoa Dương thành, thì lại có người của Hoa Dương thành tìm đến, đúng là trùng hợp a"

Vương Nhất Tự tay chống cằm nói.

"Tô gia chủ đến chắc là vì chuyện liên quan đến đan dược a..."

Tố Tố suy đoán.

"Cũng chỉ có thể là vì chuyện đó mà thôi!"

Khoảng một, hai phút sau, Tô Cấn Thành bước vào đại điện, gương mặt hân hoan, hai tay ôm quyền, nói.

"Vương chưởng môn, đã lâu không gặp a!"

Vương Nhất Tự cũng đứng dậy, tay ôm quyền chào lại với vẻ mặt niềm nở.

"Tô gia chủ, đã lâu không gặp!

Mời ngồi!"

Cả hai người cùng ngồi xuống.

Tô Cấn Thành ánh mắt đảo qua hai nữ nhân xinh đẹp ngồi hai bên Vương Nhất Tự, hắn khẽ giật mình khi nhận ra Trương Tố Tố.

Tố Tố là người tinh tế, bắt gặp ánh mắt của Tố Cấn Thành, nàng liền nhận ra ý định của hắn, và không để hắn nói ra, nàng liền lên tiếng.

"Tô gia chủ, đã lâu không gặp!"

Tô Cấn Thành hơi bất ngờ về tình huống này.

Hắn nhận ra nữ nhân đó chính là Trương tiểu thư của Trương gia.

Không sai!

Đích thị là nàng!

"Trương tiểu thư, thứ cho tại hạ tò mò, vì sao lại có mặt ở Thương Sơn phái này a?"

"Nàng hiện tại là chưởng môn phu nhân, nương tử của bản tọa"

Vương Nhất Tự nói xen vào.

"Đây là Mộc Phiến La, cũng là nương tử của bản tọa!"

Vương Nhất Tự giới thiệu.

Tô Cấn Thành trong lòng không khỏi hiện lên kinh ngạc.

Trương gia tộc ở Hoa Dương thành đã lụi tàn từ lâu, tất thảy người trong gia tộc đều bị giết chỉ trong một đêm, chỉ còn lại hai người sống sót là con gái của Trương gia chủ và lão quản gia.

Không lâu trước đây, hắn còn nhìn thấy Trương tiểu thư bán nghệ ở Trác Hồng lâu, ấy vậy mà nay lại trở thành Thương Sơn phái chưởng môn phu nhân.

Đại lục này quả thật đi đâu cũng có thể gặp người quen a!

Hắn rất tò mò muốn biết chuyện rốt cuộc là như thế nào, nhưng đây là chuyện riêng tư, hắn không thể cũng không có cớ gì hỏi đến.

"Vương chưởng môn không những là anh hùng xuất thiếu niên, chỉ mới đôi mươi đã là chưởng môn của một phái a!

Lại còn có hai người nương tử xinh đẹp, nghiêng nước nghiêng thành kề cận.

Thật khiến người ta không khỏi ghen tỵ a!"

Tô Cấn Thành chân thành nói.

"Tô gia chủ quá khen!

Không biết Tô gia chủ hôm nay đến đây là vì chuyện gì?"

Vương Nhất Tự không vòng vo, liền đi thẳng vào vấn đề chính.

"Thật không dám giấu gì, hôm nay tại hạ tới Thương Sơn phái là để mang tiền đến!"

"Mang tiền đến?!!"

Vương Nhất Tự nhíu mày hỏi lại.