Chereads / Kẻ chuyển sinh cuối cùng / Chapter 85 - Chương 85: Không phải trễ mà là vừa kịp lúc.

Chapter 85 - Chương 85: Không phải trễ mà là vừa kịp lúc.

Chương 85: Không phải trễ mà là vừa kịp lúc.

Sáng hôm sau.

Võ đài lớn nhất Hàn Vân thành từ sáng sớm tinh mơ đã chật kín, các Võ giả, các Tán tu, dân chúng trong thành.

Đây là một trong những giải đấu lớn, quy tụ rất nhiều môn phái, vì thế không ai muốn bỏ lỡ bất kỳ một trận đấu nào.

Đương nhiên, Võ đài không mở cửa tự do.

Những ai muốn vào xem thì phải bỏ tiền ra mua vé, và giá vé cũng tương ứng với chỗ ngồi, càng gần Lôi đài thì giá vé càng cao.

Đây là hình thức kiếm chát được nghĩ ra từ những lần tổ chức trước đây, và vẫn giữ nguyên cho đến tận bây giờ.

Những kẻ không có tiền hoặc không muốn chi tiền vẫn có nhiều cách để xem mà không cần mua vé, chẳng hạn như lẻn vào trong qua những lối bí mật, trèo lên những tán cây cao...muôn hình vạn trạng.

Võ đài của Hàn Vân thành được xây dựng và bố trí theo kiểu vòng tròn với các hàng ghế bao xung quanh một khoảng sân rộng được lát bằng đá, sức chứa có thể lên đến hơn ba mươi vạn người.

Hai bên là hai cổng lớn với hai lối đi rộng rãi, mỗi lối đi dẫn lên các khu chỗ ngồi riêng biệt.

Lối bên phải là lối đi dành cho các môn phái tham gia giải đấu và các khách mời của giải đấu, chủ yếu là người của các đại gia tộc có tiếng tăm, lối này dẫn thẳng đến khán đài trung tâm và khu vực khán đài nằm phía đối diện, và cổng bên phải là cổng không thu phí.

Lối bên trái dẫn vào khán đài nằm hai bên khán đài trung tâm, dành cho các Võ giả, Tán tu và dân thường, và đương nhiên phải bỏ tiền ra để mua vé thì mới được vào cổng.

Chính giữa Võ đài là một khoảng sân rộng lớn hình tròn với ba sàn lôi đài hình vuông được xây cách nhau bảy, tám thước, khán giả có thể ngồi xem ba trận đấu diễn ra cùng một lúc.

Thùng! Thùng! Thùng!

Hàng loạt tiếng trống vang lên báo hiệu giờ khai mạc đã đến.

Chậm rãi từng bước trong tiếng trống hào hùng kia, một trung niên y phục chỉnh chỉnh tề tề, dáng vẻ đạo mạo bước ra giữa khoảng sân rộng lớn.

Người trung niên kia hai tay chắp sau lưng, gương mặt hiện lên rạng rỡ.

Người trung niên sau một hồi quan sát khắp khán đài, ánh mắt hắn toát ra sự hài lòng, trên khán đài không còn trống một chỗ nào, cũng có nghĩa là tất cả vé đều đã được bán sạch sẽ.

Hắn sau khi ra hiệu cho toàn trường trật tự, liền cao cao giọng, nói lớn.

"Tại hạ là Tạ Ứng Thành, thành chủ của thành Hàn Vân, đa tạ các vị đã không quản đường xa lặn lội đến đây!

Như các vị cũng đã biết Môn phái Luận võ là giải đấu lớn của Tinh Không Đại lục được tổ chức mỗi năm một lần, gồm những anh tài của rất nhiều môn phái trên toàn cõi Đại lục tham gia.

Và năm nay, Hàn Vân thành rất vinh dự khi được chọn làm nơi tổ chức của giải đấu."

Tạ Ứng Thành ngưng lại một nhịp.

"Luật lệ của giải đấu vẫn giữ nguyên!

Tất cả các trận đấu sẽ được tổ chức theo hình thức đơn đấu, loại trực tiếp, người thắng sẽ bước tiếp vào vòng trong.

Nhưng năm nay, chúng tôi quyết định thêm vào hai điều quy định nếu như vi phạm thì thí sinh sẽ bị loại trực tiếp!

Một, nghiêm cấm bất cứ hành vi gian lận như là sử dụng đan dược để gia tăng tu vi cảnh giới trong thời gian ngắn.

Hai, các thí sinh được phép sử dụng bất cứ loại vũ khí hoặc ám khí nào, ngoại trừ những loại có độc.

Mỗi Lôi đài sẽ có bốn vị giám khảo quan sát.

Các vị này đều là Võ giả có cảnh giới cao, vì thế sẽ đảm bảo cho tính công bằng của từng trận đấu!"

Tạ Ứng Thành đưa tay sang hai bên ra hiệu cho đám giám khảo gật đầu chào, vừa giới thiệu giám khảo vừa nói.

"Bất cứ thí sinh nào vi phạm hai điều trên sẽ trực tiếp bị loại khỏi giải đấu!

Và còn một điều nữa, tại hạ muốn nhắc nhở các thí sinh.

Đây là bàn luận võ học không phải sinh tử lôi đài, vì thế đến điểm là dừng.

Giám sát chính của từng Lôi đài sẽ quan sát và ngăn cản những đòn chí mạng có thể gây tổn thất tới sinh mạng của thí sinh.

Nếu như có một thí sinh bất chấp quyết định của giám khảo, cố tình giết người, thí sinh đó cũng sẽ bị loại và phải chịu hình phạt khi giải đấu kết thúc!"

Tạ Ứng Thành bàn tay đưa về phía khán đài trung tâm, hướng lên vị trí cao nhất, to giọng giới thiệu.

"Môn phái Luận võ năm nay sẽ đặc biệt hơn những năm trước vì sẽ có đệ tử của Thái Huyền Thánh tông tham gia, hứa hẹn sẽ là những trận tỷ thí gây cấn và hấp dẫn nhất từ trước đến nay!"

Tất cả khán giả có mặt trên khán đài khi nghe đến cái tên Thái Huyền Thánh tông đều nhao nhao cả lên.

"Thái Huyền Thánh tông không phải là một Tam lưu tông môn hay sao?

Sao lại đến đây tham gia tranh tài ở môn phái luận võ?"

"Nếu là đệ tử của Tam lưu tông môn, tu vi cảnh giới chí ít cũng phải từ Võ Tông, làm sao đệ tử của các môn phái  có khả năng chống lại được cơ chứ?!"

"Ta thấy ngôi vị quán quân của Môn phái Luận võ lần này chắc chắn thuộc về Thái Huyền Thánh tông rồi!"

"Cũng chưa chắc!

Đệ tử của các môn phái tham gia lần này, có vài kẻ thực lực cũng không phải tầm thường, e là đệ tử Thái Huyền Thánh tông phải gặp khó khăn a"

"Hừ, giữa môn phái và tông môn thực lực vốn đã rất cách biệt, đệ tử cũng vậy mà thôi!"

Tạ Ứng Thành giơ hai tay lên ra hiệu cho toàn Võ đài im lặng.

"Xin các vị bằng hữu hãy trật tự!"

Tạ Ứng Thành phải hô đến lần thứ ba, lần thứ tư thì khán đài mới ngừng lại việc bàn tán.

"Các vị, những trận đấu năm nay chắc chắn sẽ rất căng thẳng và sẽ là một màn trình diễn làm loá mắt người xem, sẽ không khiến các vị, các bằng hữu đã cất công đến đây.

Nhưng!

Cùng với đó sẽ là phần thưởng cũng vô cùng hấp dẫn dành cho ba vị trí cao nhất của giải đấu!

Và sau khi họp bàn với nhau, ban tổ chức giải đấu quyết định sẽ tăng phần thưởng năm nay, cụ thể như sau.

Phần thưởng của người đạt hạng ba, sẽ là năm mươi vạn Sơ cấp Linh thạch, một trăm vạn kim tệ!

Phần thưởng của người đạt hạng hai, sẽ là một trăm vạn Sơ cấp Linh thạch, ba trăm vạn kim tệ!

Và phần thưởng của người đoạt quán quân, sẽ là một trăm năm mươi vạn Trung cấp Linh thạch, năm trăm vạn kim tệ, ngoài ra quán quân của giải đấu sẽ nhận được vé đặt cách để tham gia tranh tài tại Anh tài Luận võ!"

Khán đài cùng ồ lên sau khi nghe xong phần thông báo về giải thưởng của Môn phái Luận võ năm nay, tất cả Võ giả, Tán tu, dân thường đều hai con mắt sáng rực lên thèm khát.

Phải nói, phần thưởng năm nay lớn hơn gấp mấy lần so với những năm trước.

Không lẽ vì năm nay có một Tam lưu tông môn tham gia hay sao?

Đúng là như vậy!

Tạ Ứng Thành là một con người khôn ngoan, hắn sẽ không đẩy cao mức phần thưởng lên như vậy nếu như không có nguồn tài trợ dồi dào.

Nhưng Hàn Vân thành chỉ là một Cửu lưu thành trì thì ai mà lại muốn tài trợ cơ chứ?

Đâu ai ngu đến mức vứt tiền qua cửa sổ!

Ấy vậy mà có!

Thế lực đó không ai khác chính là Thái Huyền Thánh tông!

Thái Huyền Thánh tông, một Tam lưu tông môn, tài nguyên, nguồn lực vốn là rất giàu có, bọn hắn cử một tên trưởng lão dẫn theo đệ tử đến Hàn Vân thành tham gia Môn phái Luận võ cốt là để đánh bóng tên tuổi của mình, để các môn phái, các tông môn trên toàn Đại lục ai ai cũng biết đến cái tên Thái Huyền Thánh tông.

Nhưng Môn phái Luận võ xưa nay là sân chơi của những môn phái dưới Ngũ lưu, từ Tứ lưu tông môn trở lên không được phép tham gia, vì sự chênh lệch thực lực là quá lớn.

Bọn người Thái Huyền Thánh tông biết điều này, nhưng bọn hắn vẫn có cách lách luật.

Cách đó chính là dùng tiền để tham gia.

Rất nhiều tiền!

Phần thưởng của năm nay dành cho ba vị trí cao nhất cũng là đến từ tiền của Thái Huyền Thánh tông.

"Không để mọi người phải chờ lâu hơn nữa!

Sau đây sẽ tiến hành bốc thăm đấu loại trực tiếp!!!!"

Tạ Ứng Thành hô lớn, liền sau đó là hàng loạt tiếng vỗ tay, la hét trên khán đài, tất cả khán giả đang rất là háo hức.

Sau một loạt tiếng trống vang lên, Tạ Ứng Thành đi ra khỏi sân của Võ đài, trở lại vị trí của mình trên khán đài dành cho khách mời.

Những giám khảo cũng chia nhau về Lôi đài đã được phân công từ trước.

Một vài tên hộ vệ khiên lên ba cái thùng to đặt giữa ba Lôi đài.

Nhưng vào đúng lúc này, cánh cổng bên phải của Võ đài mở ra, một toán người ung dung chậm rãi bước vào.

Đám người này không ai khác chính là đám người của Thương Sơn phái.

Vương Nhất Tự dẫn đầu đám người tiến vào bên trong, hắn khoác sau lưng áo khoác da chồn, đeo kính râm, miệng ngậm một điếu thuốc, phong thái ngời ngời.

Theo sau hắn là hai mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần, y phục toàn trắng được viền hoạ tiết màu vàng, tóc xõa dài, trên đỉnh đầu cài những chiếc trâm đính đá bằng vàng, hai nàng nhẹ nhàng bước đi dưới hàng ngàn con mắt nhìn ngắm, thèm khát từ phía trên khán đài.

Theo sau đó là năm tên đệ tử với trang phục cũng là toàn trắng nhưng viền và hoạ tiết là màu đen.

"Đám người này là ai thế nhỉ?!!"

"Nhìn cách ăn mặc ta đoán có lẽ là một danh gia vọng tộc nào đó!"

"Nhìn hai mỹ nhân kia mà xem, tiên nữ giáng trần đúng là có thật a!"

"Thật đáng ghen tỵ a!"

"Ngươi ghen tỵ cái gì?

Người ta là danh gia vọng tộc, còn ngươi chỉ là Tán tu, bớt mơ mộng lại đi!"

Vương Nhất Tự gương mặt hiển hiện lên hài lòng khi nghe đám khán giả bàn tán.

Hắn đã bỏ công bỏ sức bỏ thời gian ra để chọn ra những bộ trang phục đẹp nhất cho cả hắn và hai nương tử của hắn, mục đích chính là khiến cho tất cả mọi người phải trầm trồ, phải ghen tỵ.

"Phu quân, chúng ta hình như đến hơi trễ a!"

Tố Tố nhíu mày, khẽ nói.

Năm tên đệ tử đi phía sau gương mặt sạm đen, bóng dáng ủ rũ.

Bọn hắn dậy từ sáng sớm tinh mơ, chuẩn bị sẵn sàng tất cả cho hôm nay, ấy vậy mà bọn hắn phải chờ đợi mòn mỏi đến tận giờ này chỉ để chưởng môn...lựa trang phục cho thích hợp...

"Không trễ, không trễ, chúng ta là đến vừa kịp lúc a!"

Vương Nhất Tự rít một hơi thuốc thổi phù ra một cái, sau đó chậm rãi ra lệnh.

"Tiểu Điệp, bật máy quay lên nào!".