Chương 78: Tàn cuộc.
Mộc Phiến La bay lên, với thanh Huyết thù Cuồng đao trên tay, nàng vung đông chém bắc không ngơi nghỉ, nàng không sợ gì bọn thiên tướng này cả vì bảo vệ cho nàng đã có Chu Tước.
Chu Tước quả không hỗ danh là Thượng Cổ thần thú, dù nó vừa mới tái sinh, nó vẫn có thể bay sát cạnh Mộc Phiến La dùng Hoả Hồng Liệt Diễm tấn công đám Hoàng Kim Chiến tướng mà không gây cản trở cho nàng.
Phải nói, Hoả Hồng Liệt Diễm này do Chu Tước tập trung linh khí của bản thân lại mà phát ra, dù chỉ là những quả cầu lửa lớn bằng bàn tay, nhưng sức công phá là khá lớn, có thể đẩy lùi Hoàng Kim Chiến tướng và làm bọn chúng bị thương nếu như trúng phải.
Hơn nữa, cái màn chắn hộ giáp của Chu Tước cũng không phải là hạng xoàng, đám Hoàng Kim Chiến tướng kia dù tu vi cảnh giới đã vượt qua Võ Đế nhưng không đòn tấn công nào của bọn chúng có thể xuyên qua được, dù bọn chúng có tấn công kiểu gì thì cũng không thể chạm được vào một sợi tóc của Mộc Phiến La.
Xét về sức mạnh, thực lực cũng như tu vi cảnh giới của Hoàng Kim Chiến tướng và đám quỷ linh thì Hoàng Kim Chiến tướng vượt trội hoàn toàn nếu không muốn nói là quỷ linh không có cửa nào mà so sánh được, cũng giống như là châu chấu và chiếc xe.
Một tên Hoàng Kim Chiến tướng chỉ cần một chiêu cũng có thể giết được cả tá quỷ linh.
Nhưng nếu xét về mặt tinh thần thì Hoàng Kim Chiến tướng lại không bằng được quỷ linh, cả hai đều chiến đấu vì mục tiêu khác nhau, nếu như Hoàng Kim Chiến tướng là tuân theo mệnh lệnh cấp trên hạ giới để trừng phạt kẻ vi phạm giới luật thì quỷ linh lại chiến đấu cho danh dự, cho sự áp bức đến cùng cực, cho sự yếu kém của giới vực, chiến đấu để trả thù cho cái chết không cam tâm của chính mình.
Hoàng Kim Chiến tướng có một điểm yếu chí mạng đó chính là bọn chúng không hề bất tử, còn quỷ linh thì có thể hồi sinh liên tục vì chúng là dạng linh hồn, chỉ những kẻ sở hữu chiêu thức tấn công trực diện vào linh hồn thì mới có thể tiêu diệt được chúng, Hoàng Kim Chiến tướng không nằm trong những kẻ đó.
Cho dù thực lực có mạnh áp đảo đến nhường nào thì cũng không thể nào chiếm được thế thượng phong khi phải chiến đấu với kẻ thù dù yếu hơn nhưng bọn chúng lại bất tử cả.
Tất cả đòn tấn công chỉ làm cho quỷ linh tan biến như làn khói nhưng ngay lập tức bọn chúng lại xuất hiện trở lại.
Quỷ linh, bọn chúng dưới sự chỉ huy của Vạn Cổ Yêu Đế và Thanh Cơ Yêu Hậu như một đàn kiến đang săn mồi hung hăng vây lấy và tấn công đám Hoàng Kim Chiến tướng không màng tới thân thể, không màng tới sống chết.
Dần dần đám Hoàng Kim Chiến tướng rơi vào thế hạ phong, rất nhiều rất nhiều tên cứ thế lần lượt bị đám quỷ linh kết liễu.
Bành!
Bành!
Bành!
"Bạt tay giáng thế!'
Serbes hô lớn, vận sức vào bàn tay, giáng những cú trời giáng vào đầu của mấy tên Hoàng Kim Chiến tướng đang bị choáng vì xâm nhập vào trận pháp bao quanh Vẫn Thanh thành, thân thể bọn chúng rơi xuống lún sâu xuống đất.
"Các ngươi còn đứng đực ra đó làm gì?
Còn không mau nhảy xuống mà kết liễu bọn chúng?!"
Serbes quát lớn khiến đám yêu nhân giật mình, bọn chúng ngơ ngác nhìn nhau, liền sau đó nhảy xuống, dùng đủ loại phương thức tấn công, dùng tất cả loại vũ khí mà bọn hắn có thể sử dụng để kết liễu đám Hoàng Kim Chiến tướng nằm bất tỉnh dưới đất kia.
Cả đám yêu nhân ai ai cũng hừng hực khí thế, cảm giác sợ hãi từ lúc đầu nhìn thấy thiên môn quan đã hoàn toàn biến mất, ai mà ngờ được lúc này, cái đám yếu đuối như bọn hắn lại có thể đạp dưới chân thiên binh thiên tướng đến từ Thiên giới cơ chứ.
"Bạt tay giáng thế là cái thể loại võ học gì đấy?"
Chung Quỳ nhíu mày hỏi Serbes.
"Ha ha ha!
Đây là chiêu thức ta mới vừa sáng tạo ra!
Thế nào? Có phải rất là hoành tráng phải không?!"
Serbes đắc ý cười lớn.
'Ta chẳng hề thấy có gì hoành tráng ở cái tên đó cả...'
Chung Quỳ khoé miệng hơi giật, âm thầm nghĩ, sau đó quay qua bên trái, để ý thấy vẫn còn có hai tên yêu nhân đứng đó, trông bộ dạng như là không hề muốn đánh nhau.
"Hai người các ngươi tại sao lại không tham gia với những người khác?"
Chung Quỳ thắc mắc hỏi.
"Bọn ta đường đường là Đại Tà chủ há lại tham gia chiến đấu cùng với đám thường dân kia?"
Man Nhược vương đáp lời.
"Đại Tà chủ...?"
Chung Quỳ ngốc trệ trong giây lát, liền giây sau hai mắt sáng lên như nhớ ra điều gì đó, sau đó thái độ thay đổi trở nên âm trầm, quăng ánh mắt khinh dễ kèm theo chút đe dọa tới chổ Man Nhược cùng Vô Diện.
"Hoá ra hai ngươi chính là hai tên Tà chủ đã hãm hại Phiến La đại nhân...
Hừm....hai ngươi có thể đứng yên ở đó, chờ cuộc chiến này kết thúc, chủ nhân của ta sẽ tính toán sổ sách rõ ràng với các ngươi!"
"Ngươi là đang đe dọa bản vương?"
Man Nhược nhíu mày hỏi.
"Ngươi câm miệng lại cho ta!"
Vô Diện vương quát lớn, lập tức tung một chưởng vào ngực Man Nhược vương khiến hắn văng vào tường hộc máu.
"Ngươi... ngươi...?!!!"
Man Nhược vương khổ sở gượng dậy, khó khăn hỏi Vô Diện vương.
"Ngươi ngươi ta ta cái gì?
Ngươi có nhìn thấy tình hình hiện tại không hả?
Ngươi có thấy tên kia chơi đùa với một đại đế ra sao không hả?
Ngươi tưởng bây giờ ngươi còn là Tà chủ của Yêu giới hay sao hả?!"
Vô Diện tức giận quát vào mặt Man Nhược.
Với tên đầu óc bã đậu, lúc nào cũng nghĩ tới quyền lực, nghĩ tới cái tôi như hắn, không tức giận làm sao được chứ?
Vô Diện vương bây giờ cảm thấy rất hối hận khi chọn một tên không có não như hắn làm đồng minh, nếu còn để hắn buông ra những lời ngu ngốc chết tiệt kia thì tánh mạng của cả hai xem chừng không thể giữ được nữa.
Không sợ kẻ địch mạnh, chỉ sợ đồng đội óc heo!
"Ta...ta nên làm gì để...để có thể chuộc lại...lỗi lầm của ta...?"
Vô Diện quay qua xuống nước, ra vẻ hối hận hỏi Chung Quỳ.
Chung Quỳ tiếp tục truyền linh lực vào trận pháp hòng giữ vững nó, mặt không nhìn hai tên Tà chủ, hừ lạnh một cái, giọng nặng nề.
"Việc đó hai ngươi tự mà biết!"
"Nếu vậy, bọn ta cũng sẽ chiến đấu..."
Vô Diện ngập ngừng, liền sau đó quay lại lớn tiếng với Man Nhược.
"Ngươi còn không mau đứng lên?!"
Nói xong Vô Diện liền bộc phát khí tức của mình, nhảy xuống bên ngoài tường thành.
Man Nhược chật vật đứng dậy, tay quệt đi vệt máu nơi khoé miệng, loạng choạng nhảy theo Vô Diện.
Rầm!
Roẹt...!
Roẹt...!
Một tên Hoàng Kim Chiến tướng lao nhanh về phía đám quỷ linh, cái khiên to lớn ép sát phía trước cơ thể, hắn dùng sức ủi tới đánh bay bốn năm tên quỷ linh trước mặt, sau đó hắn dậm mạnh chân đồng thời tay phải vung thanh trường thương sang hai bên, một đường thương giết hơn mười tên quỷ linh, nhưng còn chưa kịp thi triển chiêu thức tiếp theo thì mấy mươi tên quỷ linh lại lao tới, bọn chúng dùng tất cả sức lực, vận dụng tất cả chiêu thức mà bọn chúng có để quật ngã hắn.
Đám Hoàng Kim Chiến tướng ở cả hai cánh bắt đầu có dấu hiệu chững lại, chỉ huy của bọn chúng vừa bị giết, bọn chúng như rắn mất đầu, hoang mang không biết nên tiếp tục tấn công hay lùi lại phòng ngự chờ tiếp viện đến, nhưng bọn chúng càng tỏ ra do dự, càng thiếu quyết đoán thì lại càng nhanh bị tiêu diệt.
Lần lượt hết tên này đến tên khác gục ngã dưới sức ép của đám quỷ linh, số lượng đám Hoàng Kim Chiến tướng sụt giảm kha khá.
"Năm xưa, vì cái đám Thiên giới các ngươi ngăn cản mà ta và Thanh Cơ không được ở bên nhau, âm dương cách biệt.
Nay ta trả lại bằng hết cho đám các ngươi!"
Vạn Cổ Yêu Đế ánh mắt hằn học, rút thanh kiếm ra khỏi ngực một tên Hoàng Kim Chiến tướng, giọng lạnh lùng nói.
"Sau trận chiến này, chúng ta sẽ mãi mãi được ở bên nhau..."
Thanh Cơ Yêu Hậu nhảy đến, đứng ngang với Vạn Cổ Yêu Đế, tiếp lời.
Nói đoạn, cả hai lại tiếp tục hướng về đám Hoàng Kim Chiến tướng mà đánh.
Keng!
Keng!
Bành!
Bành!
Phía trên cao, Cuồng Chiến Đế Cửu Trọng Tiêu cũng đang rất vất vả và chật vật phòng thủ trước những đòn tấn công chớp nhoáng mang một lực lượng kinh người từ phía Triệu Thường Côn.
Cửu Trọng Tiêu không có thời gian để ý mọi chuyện xung quanh đang diễn ra như nào cả, hắn còn không có cả thời gian để mà thở.
Keng!
Triệu Thường Côn vung kiếm chém mạnh vào bên phải, Cửu Trọng Tiêu giơ tay ra đón đỡ, một chấn động cực mạnh khiến cho Cửu Trọng Tiêu văng ra hơn hai mươi thước, gương mặt Cửu Trọng Tiêu hiện lên nhăn nhó, cánh tay hắn dù được bảo vệ bởi thiết thủ nhưng lại cảm thấy đau buốt, tựa như xương cánh tay bị gãy vậy.
Lại nói, Cửu Trọng Tiêu là một đại đế, lại là một người rất hiếu chiến, từ lúc bắt đầu tu luyện, hắn tập trung rất nhiều vào rèn luyện nhục thân, thân thể hắn, từng cơ bắp, từng thớ thịt đều rắn chắc, cường hãn hơn người thường rất nhiều lần, có thể nói là đao thương bất nhập.
Ấy vậy mà giờ đây từng nhát chém, từng chưởng ấn mà Triệu Thường Côn tung ra lại khiến cho cơ thể hắn đau nhói, tựa như cơ thể hắn sắp rách ra.
Cảm giác đau đớn khiến cho đầu óc hắn không còn được tỉnh táo, hắn càng lúc càng không thể nào nhìn thấy bất cứ chuyển động nào của Triệu Thường Côn, trực giác và phán đoán của hắn cũng không còn nhạy bén như lúc trước, hắn bây giờ chỉ còn biết gồng mình cố thủ mà không thể nào phản kháng.
Tuy là Huyết Sắc Chiến giáp có thể giúp Cửu Trọng Tiêu trị thương ngay tức thì nhưng bây giờ đến ngay cả khả năng chữa trị của bộ giáp cũng không thể theo kịp tốc độ lãnh vết thương của hắn.
Vô vọng!
Cửu Trọng Tiêu, hắn bây giờ đánh cũng không được mà lui cũng không xong, tình thế này, hắn chưa bao giờ, chưa bao giờ gặp phải từ đó đến nay.
Cái danh dự, cái tôi, cái ngông cuồng của một đại đế được xem là chiến thần của Thiên giới đang từng giây từng phút bị Triệu Thường Côn đập nát.
"Giáng Long Thập Bát chưởng!"
Triệu Thường Côn hô lớn, liền bàn tay trái xuất ra một chưởng pháp cuồn cuộn, bàng bạc những long khí tức hung hăng lao về phía Cửu Trọng Tiêu.
"Thôi Sơn Quyền!"
Cửu Trọng Tiêu liền lập tức vận khí lực vào hai tay, tung ra một quyền pháp hữu hình khí linh đón đỡ.
Bành!
Hai luồng khí tức chạm vào nhau tạo nên một vụ nổ long trời lở đất, khiến cho tất cả những kẻ đang chiến đấu phải ngừng lại ngước mắt lên mà nhìn.
Cửu Trọng Tiêu bị xung kích đẩy lùi ra hơn bảy, tám thước, còn chưa kịp định thần thì đã thoáng thấy hình bóng của Triệu Thường Côn từ phía trên vung kiếm chém xuống, trực giác của hắn chỉ kịp giúp hắn giơ hai tay lên đón đỡ đòn tấn công đó.
"Quỷ Tức Trảm!"
Bang!
Hiên Viên kiếm chém vào Huyết thủ tạo nên một âm thanh chói tai vang vọng khắp thương khung, âm thanh lớn và khó chịu đến nỗi khiến cho tất cả những kẻ gần đó phải bịt cả tai lại.
Rắc...rắc...
Nhát chém này của Triệu Thường Côn phát ra mang theo một nữa lực lượng của y, nó mạnh đến nỗi Huyết thủ của Cửu Trọng Tiêu được rèn từ thứ kim loại cứng nhất nhì Tam giới phải nứt ra.
Cửu Trọng Tiêu bị lực chém đánh rơi xuống đất như một viên đá rơi tự do từ trên trời xuống.
Ầm!
Mặt đất lún xuống tạo thành một hố sâu khi Cửu Trọng Tiêu rơi xuống, đất đá khói bụi mù mịt.
Cửu Trọng Tiêu nằm giữa hố đất miệng hốc ra máu.
Vết thương mà hắn nhận quá nặng đến nổi Huyết Sắc Chiến giáp không thể chữa kịp.
"Thiên Thủ Phật Ấn!"
Triệu Thường Côn bàn tay xuất ra một chưởng pháp đánh bồi xuống chỗ mà Cửu Trọng Tiêu rơi xuống, một chưởng pháp hữu hình khí linh mang hình dáng của một bàn tay khổng lồ.
Bàn tay khổng lồ ấy từ trên trời đè xuống bộc phát ra vô vàng khí tức, áp lực mà chưởng khống toả ra khiến cho không gian phải ngưng đọng lại.
Ực...
Tất cả những kẻ phía dưới nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt hiện lên kinh hãi khi nhìn vào bàn tay khổng lồ từ trên trời giáng xuống.
Ầm!!!!
Chưởng pháp giáng xuống chổ Cửu Trọng Tiêu đang nằm tạo nên một vụ nổ kinh thiên động địa, mặt đất rung chuyển dữ dội tựa như sắp nứt ra, đất đá theo luồng xung kích lan ra khắp xung quanh cuốn phăng đi những kẻ đứng gần đó, nhìn từ trên cao không khác gì một trái bom phát nổ.
Tất cả, Mộc Phiến La, Vạn Cổ Yêu Đế, Thanh Cơ Yêu Hậu, Serbes, Chung Quỳ, Hắc Bạch Vô Thường, Man Nhược, Vô Diện, cùng đám Hoàng Kim Chiến tướng, đám quỷ linh, tựa như chết lặng, chăm chú, tập trung vào đám bụi đất mù mịt, tất cả đều nín thở theo dõi, tìm kiếm một tia sự sống bên trong đó.
Một phút, hai phút, vài phút ngắn ngủi trôi qua...bụi đất dần dần lắng xuống, nhưng không hề có một chút phản ứng nào.
Đến khi bụi đất hoàn toàn tan biến thì tất cả mọi người mới có thể nhìn thấy những gì đang diễn ra.
Triệu Thường Côn đứng đó, giữa cái hố khổng lồ mang hình dáng một bàn tay, Hiên Viên kiếm trên tay hắn chĩa thẳng vào ngực Cửu Trọng Tiêu đang nằm bất động hơi thở yếu ớt, dự chỉ còn lại nữa cái mạng, bộ giáp đỏ rực như màu máu của Cuồng Chiến Đế đã vỡ nát ra từng mảnh, vươn vãi khắp nơi.
Thất bại!
Hoàn toàn thất bại!
Một đại đế, một kẻ hùng mạnh, một chiến thần của Thiên giới bị một tên phàm nhân đánh cho bất tỉnh nhân sự mà không hề có chút cơ hội nào phản kháng.
Đây là cái gì tình huống?
Đây là cái gì sức mạnh?
Là cái gì ngưu bức?
Thiên phạt giáng xuống là để trừng trị kẻ vi phạm giới luật.
Một Quản sự nhiếp chính của Giới Thiên Luật Điện, một Cuồng Chiến Đế trong Thập đế hạ giới, kẻ thì chết tức tưởi, kẻ thì chỉ còn lại nữa hơi thở.
Roảng!
Roảng!...
Đám Hoàng Kim Chiến tướng toàn bộ buông bỏ vũ khí, tâm thần của bọn chúng hoàn toàn bị đạp đổ.
Triệu Thường Côn lãnh đạm giơ cao thanh kiếm chém xuống hòng lấy đi tính mạng của Cửu Trọng Tiêu, nhưng khi mũi kiếm cách ngực Cửu Trọng Tiêu chỉ một đốt ngón tay thì chợt khựng lại bởi một giọng nói vang lên.
"Ngừng tay!"
Giọng nói trong trẻo nhưng lại toát ra một vẻ cứng rắn, quyền uy, vang vọng khắp đất trời khiến cho tất cả mọi người kể cả Triệu Thường Côn phải ngước lên mà nhìn.
Thiên môn quan lại một lần nữa mở ra, nhưng lần này xuất hiện một luồng hoàng kim khí tức khủng bố nhanh chóng bao trùm cả không gian.
Triệu Thường Côn hai chân mày nhăn lại, nhìn kẻ vừa xuất hiện.
"Thật không ngờ đến cả người đó cũng hạ giới...".