Chereads / Kẻ chuyển sinh cuối cùng / Chapter 73 - Chương 73: Kẻ mạnh được quyền áp đặt kẻ yếu?

Chapter 73 - Chương 73: Kẻ mạnh được quyền áp đặt kẻ yếu?

Chương 73: Kẻ mạnh được quyền áp đặt kẻ yếu?

"Quỳ...dập đầu...cầu xin...?"

Man Nhược, Vô Diện cùng với tất cả yêu nhân đi theo hai bọn hắn khóe miệng giật giật.

Man Nhược vương, Vô Diện vương là đại Tà chủ, mỗi người thống trị một phương, nay đến Vẫn Thanh thành, địa bàn của Mị Yêu vương, mang hơn năm trăm ngàn vạn yêu nhân đi theo, những tưởng sẽ là vinh quang, những tưởng sẽ vang danh sử sách, những tưởng toàn bộ Yêu giới đã nằm gọn trong lòng bàn tay, nhưng ai nào ngờ được phải quỳ mọt dưới mặt đất hết lần này đến lần khác, phải vô cùng cực nhục nhã, phải xuống nước cầu xin cho tính mạng của chính mình.

Đúng là bọn hắn sẽ được lưu vào sử sách của Yêu giới nhưng sẽ là vai trò của một nhân vật phụ, một viên đá lót đường cho sự huy hoàng của Mị Yêu vương.

Nếu như biết trước sự tình sẽ diễn ra như thế này, bọn chúng thà chết già chết bệnh ở cái xó xỉnh nào đó trong chính thành trì của mình, còn hơn là ở đây làm trò hề cho cả thiên hạ xem xem.

"Sao nào?!

Nếu không quỳ được thì mau cút đi, ta không có thời gian rảnh rỗi mà chờ đợi đám côn trùng các ngươi đâu!"

Serbes nghiêng đầu hỏi.

Phịch!

Vô Diện một chân quỳ xuống trước ánh mắt ngỡ ngàng của Man Nhược và hạng vạn yêu nhân phía sau.

"Vô Diện vương, ngươi là đang làm cái quái gì thế?!!"

Man Nhược hỏi lớn.

"Ta là đang muốn sống!

Ngươi nếu như muốn chết có thể không quỳ..."

Vô Diện khoé miệng cay đắng đáp lời Man Nhược.

Cho dù nhục nhã thì đã sao?

Cho dù nhục nhã cũng phải cố cắn răng mà chịu đựng.

Chỉ cần giữ được cái mạng thì sau này còn có thể làm nên chuyện, chứ như chết rồi thì tất cả cũng tiêu tùng.

Mối nhục này, cái thù hận này, Vô Diện sẽ trả lại gấp trăm gấp ngàn lần cho Mị Yêu vương.

Phịch!

Phịch!

Phịch!

Tất cả yêu nhân phía sau Vô Diện vương lần lượt quỳ xuống đất, bọn chúng bây giờ cái hy vọng gì cũng tiêu tan, chỉ có là hy vọng sống mà thôi.

Man Nhược vương ánh mắt dáo dát nhìn xung quanh.

Tất cả bọn hắn đều quy phục, tất cả bọn hắn đều muốn chịu nhục nhã sao?

"Thế còn ngươi?!"

Serbes nhìn vào Man Nhược vương hỏi.

"Bản...bản vương..."

Man Nhược nghẹn không thốt ra lời.

Hắn chỉ còn cách chức vị Yêu Hoàng của Yêu giới một bước nữa mà thôi, nhưng bây giờ thì...

Phịch!

Nặng nề toàn thân Man Nhược vương khuỵu xuống trên hai đầu gối, cố gắng đánh vần ra từng tiếng.

"Cầu...xin...các ngươi...hãy...hãy...cho...bọn ta...bọn ta...vào...vào...lánh nạn..."

"Hả? Gì cơ?

Ngươi nói nhỏ như thế cho ruồi muỗi nó nghe à?"

Serbes bàn tay đặt sau vành tai giả đò như không nghe thấy.

Man Nhược toàn thân run lên vì giận, nhưng không dám bật lại, hắn cúi gầm mặt hét lớn.

"Cầu xin các ngươi cho bọn ta vào trong thành lánh nạn!!!"

"Ồ, thanh âm tốt đấy!

Nhưng mà... ngươi quên nói hai chữ làm ơn rồi..."

Serbes gãi gãi đầu, giọng chế giễu.

'Cái định mệnh nhà nó!!'

Man Nhược vương chửi thầm trong đầu, gương mặt đỏ bừng lên vì giận, đầu hắn tựa như bốc khói.

Hắn hận ngay lúc này không thể tự tay phanh thây cái con thú nhân kia.

Nhưng giận thì cũng không được gì cả, phải nhịn!

Sau lưng hắn còn có một con quái vật kinh khủng mà chỉ trong chớp mắt có thể lấy đầu hắn, đó là còn chưa kể phía trên kia là thiên môn quan sắp mở ra, hoạ sắp giáng xuống đầu, giờ phút này mà nóng giận là đi đoàn tụ với ông bà ngay.

Man Nhược, hắn không thông minh bằng Vô Diện nhưng vẫn có thể hiểu được là hắn đang nằm trong hoàn cảnh như thế nào.

"Làm...làm ơn..."

Man Nhược vương nghiến răng nghe ken két.

Dân chúng Vẫn Thanh thành nhìn thấy cảnh tượng này gương mặt không khỏi hiện lên hoảng sợ, tâm thần giao động cực mạnh.

Chỉ với vài câu nói mà có thể khiến cho hai đại Tà chủ phải quỳ gối cầu xin, ở Yêu giới này ai có thể làm được chuyện đó cơ chứ?

Không, không ai làm được cả, trừ khi là Yêu Hoàng, nhưng Yêu giới đã rất lâu rồi không có Yêu Hoàng tại vị.

Bộp bộp bộp...

Serbes vỗ tay, ánh mắt khinh dễ nhìn đám yêu nhân phía dưới sau đó ra lệnh mở cổng thành.

Cổng thiên môn quan mở rộng ra, từ bên trong một dáng người đạo mạo, thân mặc bộ y phục màu nâu có hoạ tiết vàng, đội mũ quan cưỡi mây chầm chậm bay ra phía trước, người đó chính là Hạo Nhiên Chính, quản sự nhiếp chính của Giới Thiên Luật Điện.

Hạo Nhiên Chính hai tay chắp ra sau lưng, gương mặt lộ vẻ nghiêm túc, ánh mắt âm trầm nhìn xuống hai kẻ phía dưới.

Xuất hiện tiếp sau Hạo nhiên chính là hàng loạt hàng loạt những thiên binh thiên tướng thân mặc giáp trụ màu vàng sáng loáng, tay phải cầm thương, tay trái cầm khiên, bọn chúng chính là Hoàng Kim Chiến tướng.

Đám Hoàng Kim Chiến tướng với số lượng lên đến một trăm vạn nhân xếp hàng ngay ngắn, chỉnh chỉnh tề tề, che kín cả bầu trời, vũ khí nắm chặt cặp sát thân người, sẵn sàng hành động theo mệnh lệnh, áp lực và khí thế mà bọn Hoàng Kim Chiến tướng này toả phải nói là rất khủng bố khiến cho đám yêu nhân ở phía xa trong Vẫn Thanh thành cảm thấy không thể nào thở nổi.

"Thường Côn..."

Cả Mộc Phiến La cũng cảm thấy khó chịu dưới cái áp lực kia, nàng nắm chặt tay Triệu Thường Côn, khoé miệng hơi run.

Khi mà đứng trước cả một đội quân trăm vạn người, mà tất cả đều tu vi cảnh giới Võ Đế thì ai cũng sẽ phải run sợ mà thôi, trừ một người.

Tất nhiên Triệu Thường Côn không hề có một chút cảm giác gì hiển hiện lên gương mặt, hắn vỗ vỗ vào tay Mộc Phiến La, trấn an nàng.

"Đừng lo lắng, có ta ở đây..."

"Này này... rốt cuộc là cái quái gì đang diễn ra ở đây vậy?

Sao ta lại phải rơi vào hoàn cảnh này chứ?

Và cái đám kia muốn gì thế?"

Chu Tước chân đạp đạp lên đầu Triệu Thường Côn, hỏi.

Nó sau khi nhìn thấy thiên môn quan xuất hiện liền lập tức dùng hết sức lực đập cánh phi tới chỗ Triệu Thường Côn.

Không phải là nó sợ thiên môn quan, mà vì nó bây giờ không có khả năng tự bảo vệ bản thân khi mà mới vừa hồi sinh.

"Thứ vô dụng ngươi đứng trên đầu ta làm cái quái gì hả?!"

Triệu Thường Côn xua xua tay, gạt Chu Tước ra.

Chu Tước vỗ vỗ cánh bay lên sau đó đáp lên vai Mộc Phiến La.

"Là thiên phạt!"

Mộc Phiến La nói cho Chu Tước biết.

"Ồ, thì ra là vậy, bây giờ ta có thể hiểu tại sao Trấn Thiên Tứ Tượng trận lại xuất hiện rồi.

Ngươi là muốn mượn sức mạnh của bọn ta để chống lại thiên phạt chứ gì..."

Chu Tước ánh mắt dán lên phía trên, cùng Triệu Thường Côn và Mộc Phiến La chờ đợi.

"Ngươi là kẻ bày ra Trấn Thiên Tứ Tượng trận, cũng là kẻ dám có tình yêu vượt giới?"

Hạo Nhiên Chính ánh mắt khinh dễ nhìn xung quanh sau đó nhìn xuống Triệu Thường Côn, giọng âm trầm hỏi.

"Nếu đúng như vậy thì sao?"

Triệu Thường Côn thản nhiên hỏi trả lại.

"Tội thứ nhất, sử dụng cấm trận tàn sát vô cớ số lượng lớn sinh linh vô tội!

Tội thứ hai, ngươi là con người lại dám nảy sinh tình cảm với một yêu nhân, ngang nhiên trái với giới luật.

Với hai tội này, ngươi và ả yêu nhân kia bắt buộc phải chết!"

Hạo Nhiên Chính gằng giọng.

"Ồ, ngươi dựa vào đâu mà phán tội cho bọn ta như thật vậy?"

Triệu Thường Côn tay chống cằm hỏi.

"Dựa vào ta chính là quản sự nhiếp chính của Giới Thiên Luật Điện!

Ta có quyền xử tội bất cứ kẻ nào vi phạm giới luật trong Tam giới!"

Hạo Nhiên Chính nhìn Triệu Thường Côn bằng nữa con mắt, nói.

"Ha ha ha..."

Triệu Thường Côn cười lớn.

"Giới Thiên Luật Điện là cái khỉ khô gì thì ta không quan tâm đến.

Bọn các ngươi ỷ mình đến từ Thiên giới mà chèn ép các giới vực khác, đặt ra những luật lệ vô lý sau đó áp dụng cho cả Tam giới bắt buộc tất cả phải nghe theo, kẻ nào làm trái sẽ phải chết.

Các ngươi lấy quyền gì áp đặt người khác?

Ta và Phiến La có tình cảm với nhau thì liên quan quái gì đến bọn các ngươi mà phải xen vào?

Trong Tam giới rộng lớn này, có biết bao nhiêu mối tình vượt giới?

Các ngươi liệu quản được hết hay sao?

Tình yêu là cái tự nhiên nhất của một sinh linh có sự sống, sống mà không yêu thì cũng chỉ như là một cái vỏ rỗng tuếch không có thứ gì bên trong cả.

Các ngươi lấy quyền gì cấm cản cái thứ tự nhiên nhất đó chứ?

Chẳng qua bọn các ngươi ỷ mình mạnh nên mới ức hiếp kẻ yếu, muốn giữ lấy cái gọi là quyền lực của mình mà thôi.

Hôm nay, ta sẽ kết thúc cái gọi là giới luật đó!

Có giỏi thì phóng ngựa xuống đây mà cản ta!"

"Nói hay lắm!"

Chu Tước gật gù hưởng ứng theo.

"Thật là quá sức ngông cuồng!

Kẻ như ngươi mà không sớm chết đi sẽ trở thành mối họa cho Tam giới!"

Hạo Nhiên Chính giận đỏ mặt, bàn tay giơ lên cao ra hiệu.

"Ta lập tức sẽ kết thúc sinh mạng ngươi ngay tại đây!"

Hắn hét lớn.

Liền tức thì cuồng phong nổi lên, bầu trời mây đen kéo đến, vần vũ trên không, ánh chớp chói loà giật liên hồi.

Một vòng tròn trận pháp to lớn xuất hiện phía trên bao quanh cả một khu vực rộng lớn.

Triệu Thường Côn biết chắc cái gì đang sắp xảy đến, hắn liền vận khí lực hòng tạo ra một lớp màn chắn cho cả hắn và Mộc Phiến La, nhưng lại bị Chu Tước ngăn lại.

"Đừng vận khí lực!"

"Một con chim ngu ngốc như ngươi thì biết cái gì chứ?"

Triệu Thường Côn trả lời Chu Tước nhưng không nhìn nó mà dán mắt vào vòng tròn trận pháp phía trên.

"Đó là Vạn Kiếp Thiên Lôi trận, một trận pháp với sát thương gây ra trên diện rộng cực lớn, là trận pháp Thiên giới dùng để trị tội những kẻ vi phạm giới luật như ngươi!

Vạn Kiếp Thiên Lôi trận có một đặc điểm là lôi đình đánh xuống uy lực càng lớn khi tu vi cảnh giới của kẻ bị phạt càng lớn.

Nếu lúc này ngươi vận khí lực sẽ dẫn dụ lôi đình bạo nộ, cho dù ngươi có may mắn thoát chết thì nữ nhân này e là... không trụ được..."

Chu Tước giải thích.

Những lời Chu Tước nói ra giống hệt như hệ thống đã từng nói, điều này khiến Triệu Thường Côn băn khoăn.

"Thế ngươi có cách gì để phá giải trận pháp này?"

"Cầu xin ta đi, ta sẽ nói ngươi biết!"

Chu Tước liền lên mặt.

"Cái con chim chết tiệt này...!"

Triệu Thường Côn quay qua định mắng một tràng xối xả vào mặt Chu Tước thì Mộc Phiến La chen ngang vào.

"Trong hoàn cảnh thế này mà hai người vẫn còn tâm trạng cãi nhau được hay sao?

Chu Tước, xin ngươi hãy cho ta biết phải làm thế nào mới có thể tránh được Vạn Kiếp Thiên Lôi trận?"

Mộc Phiến La quay sang nhìn Chu Tước đang đậu trên vai, giọng nài nỉ hỏi.

"Hai ngươi không cần phải làm gì cả!

Mọi chuyện cứ để ta lo!"

Chu Tước vểnh cổ lên, ra vẻ tự cao.

Khoé miệng Triệu Thường Côn cùng Mộc Phiến La giật giật.

Đứng im mặc sức cho Vạn Kiếp Thiên Lôi trận giáng xuống đầu khác nào chịu chết.

"Cái con chim vô dụng, im ngay cái miệng lại cho ta!

Không là ta vặt lông ngươi đấy!"

Triệu Thường Côn bực dọc vì phí thời gian với Chu Tước, hắn bỏ qua lời nói của Chu Tước, vẫn vận khí lực tạo ra màn chắn hộ giáp cho cả hắn và Mộc Phiến La.