Chương 70: Lao vào nguy hiểm.
"Giáng Long Thập Bát chưởng!"
Ầm!
Ầm!
Triệu Thường Côn nhảy lên cao, giáng một chưởng đầy uy lực xuống đám yêu nhân đang quằn quại vì sức lực đang tuột dốc không phanh, yếu ớt, gắng gượng chống lại áp bức từ đại trận.
Mười tám luồng khí tức hữu hình thanh long bàng bạc lao xuống rẽ ra bốn phương tám hướng càn quét tất cả mọi thứ trên đường đi của chúng.
Triệu Thường Côn hạ xuống, chân vừa chạm đất liền tay quét ngang Sát Thiên Ma Hoàng kiếm xuất ra một đạo kiếm khí khổng lồ hình bán nguyệt hướng tới đám yêu nhân ở phía xa.
Kiếm khí lao đến rất nhanh, nhanh đến mức bọn yêu nhân còn chưa kịp làm gì thì cả người liền bị chém ra làm hai, nói đúng hơn là bọn chúng không thể làm gì cả.
Triệu Thường Côn điên cuồng tàn sát đội quân yêu nhân của Man Nhược cùng Vô Diện vương, chỉ trong chưa tới nữa canh giờ, số lượng năm trăm ngàn vạn yêu nhân bây giờ chỉ còn lại vỏn vẹn không tới ba trăm vạn.
Mặt đất, cây cối, những nơi mà Triệu Thường Côn đánh qua đều bị cày xới lên, đất đá nằm ngổn ngang, xác yêu nhân chất đống khắp nơi vươn vãi khắp mặt đất, cái thì bị chém thành nhiều mảnh, cái thì bị hút cạn sinh mệnh đến khô chỉ còn trơ xương.
Nhưng có một việc mà Triệu Thường Côn không tính tới, đấy chính là hắn vốn dĩ là con người và hiện đang ở Yêu giới.
Yêu giới vốn dày đặc yêu khí, không thích hợp để con người có thể ở lâu được nơi đây, và với một số lượng yêu nhân tập trung lại lớn như thế này yêu khí dày lại càng dày thêm.
Không khí bên trong Trấn Thiên Tứ Tượng trận đặc quánh yêu khí, lại còn có cả sát khí của Sát Thiên Ma Hoàng kiếm bao quanh cơ thể, khiến cho Triệu Thường Côn không nhận ra được cơ thể đang bị yêu khí xâm nhập, hắn càng giết càng hăng, càng giết càng trở nên khát máu.
"Chủ nhân! Mau dừng lại!
Cứ tiếp tục thế này ngươi sẽ nhập ma, mất hết lý trí mất!"
Nhận ra được điều này hệ thống liền lên tiếng khuyên ngăn.
Nhưng đầu óc Triệu Thường Côn lúc này đã trở nên mụ mị, thú tính đã lấn át đi lý trí, hắn không hề nghe thấy tiếng của hệ thống, trước mắt hắn bây giờ hiển hiện lên cảnh tượng lúc Lan Như Nguyệt ngã xuống với thân thể nhuốm đầy máu, đám yêu nhân xung quanh kia cũng trở thành đám hoả phân thân của Hỗn Độn vương trong mắt hắn.
Thù hận lấp đầy, trí óc hắn bây giờ chỉ có trả thù và trả thù, hắn sẽ giết hết đám hoả phân thân, giết hết đám yêu nhân kia, để trả thù cho Lan Như Nguyệt.
Đứng trên tường thành, dân chúng của Vẫn Thanh thành lúc này tâm thần vừa sợ lại vừa thầm ngưỡng mộ.
Đúng là không hề nói chơi!
Ban đầu khi Mị Yêu đại vương của bọn hắn nói rằng tên kia có thể một mình cân cả năm trăm ngàn vạn yêu nhân, bọn hắn còn bán tính bán nghi cho rằng đại nhân nói ra những lời đó chỉ là để cố động viên tinh thần của bọn hắn, nhưng bây giờ, tận mắt chứng kiến tên kia ra tay thì bọn chúng mới thật sự tin đó là thật.
Một viễn cảnh tươi sáng của Vẫn Thanh thành hiển hiện lên trong tâm trí của bọn hắn.
Cuộc chiến này kết quả đã hết sức rõ ràng, và khi hai tên Man Nhược, Vô Diện bị đánh bại thì chỉ còn lại Mị Yêu vương, chức vị Yêu Hoàng chắc chắn sẽ thuộc về nàng, và một khi Mị Yêu vương lên làm Yêu Hoàng thì Vẫn Thanh thành sẽ trở thành kinh đô của Yêu giới, lượng lớn yêu nhân sẽ tập trung về đây, Vẫn Thanh thành sẽ ngày càng phát triển và trở nên giàu có, đó là một tương lai hết sức tươi sáng, một viễn cảnh hết sức tốt đẹp mà đám yêu nhân Vẫn Thanh thành đang tưởng tượng ra trong đầu.
Trái ngược với những ý nghĩ tốt đẹp về tương lai đang le lói trong đầu đám dân chúng, tâm trạng của Mộc Phiến La lúc này đang là hết sức lo lắng, nàng hai tay nắm chặt lại, ánh mắt dán lên người Triệu Thường Côn, nàng cảm nhận được ở Triệu Thường Côn có gì đó không đúng lắm, linh tính mách bảo nàng rằng, nếu như không ngăn Triệu Thường Côn lại thì sẽ có chuyện kinh khủng sẽ xảy ra.
Mộc Phiến La rất muốn lao đến chỗ Triệu Thường Côn lúc này, nhưng ngăn cản nàng là một rào chắn vô hình không thể nào xuyên qua được, nàng có thể cảm nhận rất rõ ràng cái áp lực kinh khủng của Trấn Thiên Tứ Tượng trận, nếu như cố gắng phá hủy cái rào chắn kia ngược lại sẽ làm tổn hại đến chính mình, có khi sẽ phải trả giá bằng cả sinh mạng.
Sự lo lắng của Mộc Phiến La càng tăng cao khi mà lúc này trên đỉnh của mỗi cây cột xuất hiện một tia sét, bốn tia sét nối lại với nhau tạo thành một khối cầu rất lớn, tựa như bốn cây cột trụ kia đang truyền năng lượng vào khối cầu.
Khối cầu sét kia ngày một lớn dần, những tia sét bao quanh nó càng lúc càng giựt dữ dội hơn, tưởng chừng khối cầu sẽ có thể phát nổ bất cứ lúc nào, và với cái lượng năng lượng kinh khủng kia, mọi thứ xung quanh kể cả Vẫn Thanh thành chắc chắn sẽ bị xóa sổ ngay tức khắc.
Đám yêu nhân Vẫn Thanh thành vài giây trước còn hy vọng tràn trề nay chợt kinh hãi toàn thể thoái lui lại mấy bước.
"Đại...đại vương...khối...khối cầu kinh...kinh khủng kia...là gì vậy...?
Liệu nó... liệu nó có phát nổ...không...?"
Tên yêu nhân già miệng lắp bắp hỏi Mộc Phiến La.
"Bản vương cũng là lần đầu thấy nó..."
Mộc Phiến La đáp lời bằng một giọng rất lo lắng.
"Hay là...chúng ta...tạm thời...rời khỏi đây...đợi mọi chuyện xong xuôi...hãy trở lại..."
Tên yêu nhân già gợi ý.
"Phu quân của bản vương vẫn còn ở dưới kia, bản vương sẽ không đi đâu cả!
Các ngươi có thể rời đi..."
"Nhưng mà...."
Tên yêu nhân già ngập ngừng.
Hắn rất muốn liền lập tức rời khỏi nơi này, tránh xa cái khối cầu sét chết chóc kia, nhưng đại vương của hắn lại muốn ở lại, hắn làm sao có thể cứ như vậy mà rời đi được kia chứ?
Nghĩ cho cùng, nếu không có Mị Yêu vương, nếu như không có phu quân của nàng, thì hắn, cùng toàn thể dân chúng trong thành sẽ phải chết khô, sẽ phải mục rữa trong những cái xà lim tối tăm ẩm thấp dưới địa lao kia rồi.
Rời đi lúc này cũng đồng nghĩa với việc phản bội lại lòng tốt của đại vương đối với bọn chúng, bọn chúng sau này dù co bất cứ chuyện gì xảy ra thì vẫn sẽ mãi sống trong tủi nhục và xấu hổ.
Chết vinh còn hơn sống nhục!
"Mọi người đừng lo lắng!"
Tên yêu nhân già hét lớn khiến cho tất cả yêu nhân ánh mắt đều tập trung về phía hắn.
"Đây là trận pháp của vị đại nhân kia, sẽ không ảnh hưởng gì đến chúng ta, chúng ta không việc gì phải sợ hãi cả!"
Hắn cố trấn an tinh thần của tất cả yêu nhân.
Cả đám thở ra một hơi nhẹ nhõm.
'Đúng như tên đó nói, quả cầu kia sẽ không ảnh hưởng gì đến yêu nhân đang đứng trên tường thành, phu nhân không cần lo lắng...'
Mộc Phiến La giật mình hoang mang khi trong đầu nàng xuất hiện một giọng lạ của nữ nhân, nàng đảo mắt xung quanh hòng tìm kiếm kẻ vừa mới truyền tin cho nàng nhưng không hề phát hiện ra kẻ nào cả.
Đơn giản vì giọng nói đó chính là giọng nói của hệ thống.
'Ngươi là ai?
Sao lại gọi ta là phu nhân?'
Mộc Phiến La ầm thầm nghĩ, đáp lại giọng nói kia.
'Tên Triệu Thường Côn kia là chủ nhân của ta, gọi ngươi một tiếng phu nhân thì có gì là lạ?
Nhưng tạm thời phu nhân không cần phải quan tâm đến thân phận của ta, còn có chuyện đáng quan tâm hơn...'
Hệ thống trả lời.
'Là chuyện gì...?'
Mộc Phiến La ngốc trệ.
'Đại trận mà chủ nhân bày ra sắp hoàn thành, và khi nó hoàn toàn khối cầu sét đang lơ lửng kia sẽ triệu hồi ra một trong bốn Thượng cổ Thần thú với sức mạnh vô song...'
'Thượng...Cổ...Thần...thú...?'
'Đúng vậy!
Nhưng hiện giờ chủ nhân đang gặp rắc rối, cơ thể đang bị yêu khí xâm chiếm, lý trí không còn được tỉnh táo nữa.
Nếu như không dừng chủ nhân lại ngay, chủ nhân có thể sẽ mãi mãi nhập ma.
Và khi thần thú xuất hiện sẽ không có ai có thể thuần phục được nó.
Tất cả mọi người ở đây, thậm chí là cả Yêu giới này sẽ bị xóa sổ bởi sức mạnh của Thượng Cổ Thần thú...'
Hệ thống giải thích tình hình cho Mộc Phiến La hiểu.
Hai chân mày Mộc Phiến La nhíu lại.
Đúng như nàng suy đoán từ nãy đến giờ khi nhìn Triệu Thường Côn, nàng cảm thấy có gì đó không đúng nhưng chưa nhận ra đó là gì.
Bây giờ được hệ thống giải thích thì Mộc Phiến La mới ngộ ra, Triệu Thường Côn là con người, từ lúc hai người gặp nhau cho đến giờ thì trên người Triệu Thường Côn không hề có một chút yêu khí nào cả, khác xa với luồng yêu khí dày đặc đang bao quanh lấy cơ thể Triệu Thường Côn vào lúc này.
Mộc Phiến La cắn môi, nàng tự trách mình đã không nhận ra sớm hơn.
Nhưng mà, dù có nhận ra được thì làm cách nào để cứu Triệu Thường Côn cơ chứ?
Làm gì có cách nào có thể phá hủy được cái rào chắn vô hình kia?
'Ngươi có cách nào giúp ta tiếp cận được chàng không?'
Mộc Phiến La hỏi.
'Ta có thể tạo ra một vết nứt trên màn chắn của đại trận kia và giúp phu nhân tạo ra được một hộ giáp ngăn không bị đại trận áp chế.
Nhưng thời gian duy trì hộ giáp chỉ chưa tới nữa nén hương, vì vậy phu nhân cần phải tiếp cận và dùng tất cả mọi cách giúp chủ nhân tỉnh lại...'
Trấn Thiên Tứ Tượng trận vốn là một trong ngũ cấm trận bị nghiêm cấm trong cả Tam giới với uy lực và tác hại to lớn không thể lường trước được, và rào chắn của nó là không ai có thể tác động vào ngoại trừ kẻ triệu hồi ra trận pháp, dù có là Thiên Hoàng Tôn Hậu cũng không thể.
Vậy làm sao hệ thống có thể tạo ra được một vết nứt trên rào chắn của đại trận cơ chứ?
Vì đơn giản, hệ thống nằm ngoài quy luật của Tam giới ở thế giới này, nó tự có cách của riêng nó.
Tuy không thể phá hủy được Trấn Thiên Tứ Tượng trận nhưng tạo ra một vết nứt đủ để một người đi vào là chuyện không phải là không thể đối với hệ thống.
'Ta cũng chỉ cần có thế...'
Ánh mắt Mộc Phiến La hiện lên quyết tâm.
'Phu nhân nên là cẩn thận khi tiếp cận chủ nhân, hắn bây giờ không còn nhận ra phu nhân nữa đâu...'
Hệ thống nhắc nhở.
'Ừm....'
Rẹt...
Rẹt...
Rào chắn của trận pháp trước mắt Mộc Phiến La xuất hiện một vết nứt, liền sau đó cả người Mộc Phiến La được bao bọc bởi một lớp màn chắn hộ giáp.
"Các ngươi ở yên đây!"
Mộc Phiến La ra lệnh cho đám yêu nhân.
"Đại vương... người định làm..."
Tên yêu nhân già còn chưa kịp nói hết câu thì Mộc Phiến La đã nhảy vào Trấn Thiên Tứ Tượng trận.
Dân chúng Vẫn Thanh thành đôi mắt hoang mang, tâm trạng trở nên lo lắng nhìn Mị Yêu vương nhảy vào cái trận pháp hung hiểm kia, bọn chúng hoàn toàn không hiểu Mị Yêu vương đang là muốn làm gì, tại sao lại lao vào chỗ nguy hiểm như thế.